Hãy Nhắm Mắt Khi Trời Tối

Chương 16: Rạp hát con rối (Xong)



Xem hết từng bài báo, trong lòng của mọi người cũng lạnh xuống từng chút, Thịnh Mộc Vũ càng nghĩ càng cảm thấy vừa nãy chính mình ra tay vẫn quá nhẹ, nên vặn đầu Chu Minh Lan xuống làm bóng để đá, loại người cặn bã của xã hội này, phải đày xuống tầng mười tám của địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Cậu tưởng rằng bà ta đối xử với Triệu Tiểu Tuyết đã coi như rất ác độc, kết quả đối xử với con của mình còn ác hơn một bậc, không những bị mẹ Chu ngược đãi nhốt trong phòng tối, mà còn bị thí nghiệm như chuột bạch, cắt lưỡi, rút gân, lóc xương... Thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta thương tiếc.

Thảo nào tính cách của Phó Thành Chu quái đản, thảo nào hắn không chào đón mẹ ruột của mình, nếu đổi lại là cậu, dù thế nào cũng sẽ trở thành nhân vật phản diện mạnh nhất.

Thịnh Mộc Vũ dùng ánh mắt trìu mến nhìn Phó Thành Chu đầy lòng thương yêu, khiến đối phương không hiểu ra sao.

Trong lúc nhất thời, Thịnh Mộc Vũ cũng bỏ qua những chuyện vô lại mà hắn đã làm trước đây, yêu thương bệnh nhân, bắt đầu từ bạn và tôi, dù sao cậu cũng là một phần tử trong thanh niên tiến bộ.

"Lấy thứ này ra làm gì?" Triệu Lực Nghiêm cầm trên tay một cái búa nhỏ bình thường và suy nghĩ, không giống trọng lượng bình thường, nhẹ khác thường, đến con nít cũng có thể cầm lên ném đi.

"Để cho chúng ta đập bể cánh cửa thông quan?" Hà Vân càng nghĩ càng thấy có khả năng, vui vẻ ra mặt: "Nếu không đi thử một chút? Nói không chừng cửa lập tức mở ra..."

Triệu Lực Nghiêm liên tục gật đầu hùa theo cô nàng, hai người càng nói càng hăng, cũng nghĩ xong hết cả chuyện muốn đi đâu gặp mặt sau khi trở lại thế giới hiện thực.

Thịnh Mộc Vũ: "......" Tiếng mẹ đẻ của tôi là im lặng.

Tiêu Xảo Xảo: "......" Khéo ghê, em cũng vậy.

Thịnh Mộc Vũ nói: "Ý nghĩ không tệ, lần sau không cần nghĩ nữa. "

Hà Vân bĩu môi, không nói gì, rầu rĩ không vui, như bị đả kích đến.

"Có khả năng này hay không, ý là, cái búa nhỏ này dùng để đập bể cái chuông cổ xưa ở dưới tầng hầm ngầm của rạp hát. " Tiêu Xảo Xảo đột nhiên mở miệng nói.

Mỗi khi những con rối này nghe được tiếng chuông đó đều sẽ ngưng hẳn hành động, quay trở lại, giống như là trình tự mệnh lệnh đã được đặt ra, cái chuông cổ xưa đó trói buộc bọn nó, làm cho bọn nó sợ hãi, bởi vì mỗi lần quay trở về thì đều sẽ bị Chu Minh Lan hành hạ, người không ra người, con rối không ra con rối... có lẽ đây quả thực là một điểm đột phá.

Thịnh Mộc Vũ gật đầu khẳng định: "Có lẽ 99%."

"Không phải tuyệt đối hở?"

"Đừng có xen vào tôi. "

“Lúc nửa đêm, khi tiếng chuông vừa vang lên, những con rối này sẽ trở lại tủ kính, lần duy nhất không bị hạn chế chính là ngày chúng ta xem con rối biểu diễn, tiếng chuông này có tác dụng hạn chế bọn nó, Chu Minh Lan sợ chính mình không có cách nào khống chế được bọn nó, nên mổ các bộ phận trong cơ thể của bọn nó ra, đặt vào một loại bom đặc biệt, nếu như không trở về đúng hạn hoặc không nghe theo mệnh lệnh của bà ta thì sẽ nổ tung thân thể, nổ thành mảnh vụn không còn sót lại một chút cặn..." Tiêu Xảo Xảo nói liên tục.

"Ôi má ơi, Xảo Xảo, sao cậu biết vậy?!"

"Không phải có trong nhật ký của Tra tiểu thư sao?" Tiêu Xảo Xảo liếc nàng một cái: "Cậu lại không nghiêm túc xem manh mối phải không. "

Hà Vân thè lưỡi: " y ya, không phải có cậu sao..."

"Nhưng tớ không thể nào bên cạnh cậu mãi, lỡ như ngày nào đó tớ chết ở nơi này... đến lúc đó cậu dựa vào ai đây, dù thế nào cậu cũng phải học..."

"Xí xí xí, cậu lại nói lời hoang đường gì thế, chúng ta sẽ không chết ở cái nơi xó xỉnh này. "

"Chúng ta nhất định sẽ sống sót quay trở lại thế giới hiện thực. "

Thịnh Mộc Vũ cắt ngang hai người, hỏi: "Đừng tranh luận những thứ này, mấy giờ rồi?"

"Rạng sáng 12h15. " Tiêu Xảo Xảo nhìn đồng hồ đeo tay.

"Vẫn còn kịp, đi nhanh lên, đến tầng hầm ngầm!" Thịnh Mộc Vũ nói: "Chậm nữa là hỏng việc đấy. "

Nói làm là làm, mấy người thu thập một chút đồ sau đó đi nhanh đến rạp hát, còn những con rối gì đó, không phải đã có sát thần Phó Thành Chu ở đây sao, mấy người không hề sợ hãi, một đường thông suốt.

- -- trước chiếc chuông cổ xưa

"Trong các người ai đến gõ?"

"Để tôi. "

"Để anh Lực Nghiêm..."

Ba người trăm miệng một lời.

Hà Vân vội vàng giải thích: "Sức lực của anh Lực Nghiêm lớn hơn, tuy rằng cây búa này rất nhẹ, nhưng độ dày này cũng đủ để đập, để anh ấy thì tiết kiệm thời gian hơn. "

Thịnh Mộc Vũ vui vẻ nhàn rỗi, "Ừm" rồi đưa cây búa đưa cho hắn, ở bên cạnh "ăn không ngồi rồi".

Triệu Lực Nghiêm nhận lấy, hoạt động vai cùng cổ tay một thoáng, một tiếng "đông" đập vào, trong nháy mắt, lấy điểm búa làm trung tâm nứt ra bốn phía, giống như mạng nhện, nhưng... vẫn chưa vỡ!

Triệu Lực Nghiêm nhíu mày vô cùng hung hăng, lại đập liên tục vài cái.

"Đệch, con mẹ nó sao cứng thế, làm bằng xi măng cốt thép hả!" Triệu Lực Nghiêm vừa nói vừa tăng thêm sức đập vào.

Khi vừa mới chỉ đến 12:30, chiếc chuông cổ xưa cuối cùng cũng vỡ nát, thời gian trong đó cũng vĩnh viễn dừng ở 12:30.

Búp bê trong tủ kính chợt giống như có linh hồn, đôi mắt cũng không biến hóa kỳ lạ như trước kia, rất trong veo, cũng không có lực công kích, đều tự làm chuyện của mình, cũng không để ý đến bọn họ ở bên này.

[ keng! Đã giải thoát con rối trong tủ kính]

[ Tiến độ cốt truyện: 2/3]

[ Xin hãy tiếp tục cố gắng... ]

Thịnh Mộc Vũ xoay cổ một chút, duỗi lưng một cái, lộ ra eo nhỏ trắng như tuyết, giọng nói rất ung dung: "Cuối cùng cũng sắp kết thúc!"

Phó Thành Chu liếc qua, nhưng không hiểu sao lại kéo vạt áo của cậu che lại.

"Đúng vậy, chúng ta sắp được rời khỏi rồi..." Hà Vân đa cảm: "Cũng không biết sau đó chúng ta còn có thể gặp nhau hay không, anh Vũ, em luyến tiếc anh..." Hà Vân định tặng đối phương một cái ôm trước khi xa nhau, bị ngón trỏ của Thịnh Mộc Vũ đẩy ra, dừng lại động tác, nói rằng: "Cấm khen nhau như buôn bán* và cưỡng ép kích động cảm xúc. "

(*): tức là hai người nói tốt về nhau một cách đạo đức giả, chủ yếu là nói đùa

Hà Vân im miệng, thức thời chạy trở về bên cạnh Tiêu Xảo Xảo, tìm kiếm an ủi của người đẹp.

Nhưng lời của Hà Vân quả thực nhắc nhở cậu, không bao lâu nữa bọn họ sẽ rời khỏi phó bản này, mà phó bản vừa kết thúc, thì sẽ không xuất hiện tình huống lặp lại phó bản, điều này cũng có nghĩa Phó Thành Chu sẽ ở lại trong phó bản này, sẽ không xuất hiện hiện cùng cậu, cũng sẽ không gặp lại nữa, cảm giác suy sụp không giải thích được xông lên đầu, Thịnh Mộc Vũ gọi là sự cảm ơn và ly biêt giữa bạn bè, mặc dù đối phương là một NPC khủng bố, nhưng đã giúp đỡ cậu, có đôi khi làm người ta hơi chán ghét, tổng thể vẫn không xấu lắm.

Thịnh Mộc Vũ vẫn hơi luyến tiếc, nhưng không nhiều lắm, cuối cùng là vui sướng vẫn lớn hơn suy sụp.

Dưới sự chỉ dẫn của Triệu Tiểu Tuyết, mọi người đã thành công mở khóa tình tiết thứ 3, chính là quay về điểm xuất phát của cốt truyện, xem buổi diễn của rạp hát con rối, bởi vì lúc còn sống, những người này này hầu như đều yêu thích nghề nghiệp này, không nghĩ tới lại gặp phải loại chuyện này, nhưng mong muốn mãnh liệt trong lòng ấy không phải là thứ Chu Minh Lan có thể làm mất đi, bọn họ thích biểu diễn.

Cũng xếp hàng ngồi xuống, buổi diễn bắt đầu, đã không có cuộc chạy trốn đáng sợ quy mô lớn đe dọa, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần xem, không thể không nói, nơi đây không hổ là rạp hát đứng đầu toàn thành phố, trình độ quả thực rất cao, xem lại lần nữa, Thịnh Mộc Vũ vẫn khen không dứt miệng, đợi sau này quay về trong thế giới hiện thực, cậu nhất định phải đến rạp hát thật thưởng thức một phen cho đã.

Buổi diễn xong, trên sân khấu xuất hiện một hộp gỗ có hoa văn đen vàng.

Thịnh Mộc Vũ nhảy lên sân khấu một cách nhẹ nhàng, gió mang tóc dài hất về phía sau, động tác nhanh nhẹn lại không mất xinh đẹp, hai ba bước đi tới chính giữa, mở ra cái khóa, hộp tự động bắn ra, lộ ra chìa khóa vàng bên trong.

Thịnh Mộc Vũ cầm trong tay, lông mày giãn ra, tâm trạng vô cùng tốt, nhảy xuống sàn sân khấu, nhìn về phía ba người đã không kịp chờ đợi nữa,: " Đi thôi. "

Ánh mắt Phó Thành Chu nhìn cậu mờ mịt không rõ, yên lặng không nói theo sát bên cạnh Thịnh Mộc Vũ.

Cửa lớn rạp hát xuất hiện một cánh cửa, lúc trước chưa bao giờ có, trong lúc Triệu Lực Nghiêm bọn họ mở khóa, Thịnh Mộc Vũ quay đầu lại, nhìn rạp hát che giấu vô số oan hồn này, ánh mắt phức tạp.

Phó Thành Chu đứng ở cách đó không xa, ánh trăng chiếu xuống hắt ở trên người hắn, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Sau đó đối phương cười với cậu, môi đóng rồi mở, cách quá xa, Thịnh Mộc Vũ cũng nghe không rõ hắn nói cái gì, Tiêu Xảo Xảo thấy cậu chậm chạp không di chuyển, kéo tay của cậu đi vào trong cánh cửa, Thịnh Mộc Vũ lảo đảo một cái rồi biến mất trong tầm mắt của Phó Thành Chu.