[Hệ Liệt Bệnh Kiều] Ao Thần

Chương 10: Tháng năm xưa



Lý Cảnh có một bí mật, không thể tỏ bày cùng ai, thậm chí cả bà nội – trong vườn sau nhà nàng có vị thần tiên cá cực cực xinh đẹp!

Trọng điểm là, cực cực xinh đẹp! Đẹp hệt như siêu sao trên ti vi vậy!

Con cá đó dạy nàng rất nhiều thứ, y biết đủ điều hay sự lạ trên trần đời. Nhưng thần tiên cá không cho nàng kể ra, việc này thì quả làm nàng nhịn nẫu cả lòng.

Năm nay Lý Cảnh đã lên lớp 3 rồi. Ngày như ngày con cá đó luôn bám nàng nhì nhẵng, tra hỏi nàng có đi chơi với ai mà bỏ bê bài vở không, quản lý nghiêm ngặt hơn cả bà nội! Còn bắt nàng ngày ngày đặt báo thức dậy ra bờ ao học bài từ tinh mơ, phiền chết mất phiền chết mất.

Chính bởi ngủ chưa đẫy giấc mà lần nào như lần nấy nàng luôn thiếp đi mất, còn phải bị con cá đó dựng dậy. Lần nào y cũng cười, đoan chắc là giễu nàng đây! Vả lại mỗi lần học bài sớm cá đều sẽ cất tiếng hát, ngân nga dịu dàng, rất êm tai, nhưng nàng thì từ bấy tới giờ vẫn chưa hay là thứ ngôn ngữ gì… Cá nói, biết là thứ tiếng không để nói cho con người nghe là được rồi.

Hơ, không nói cho con người nghe thế mắc gì anh hát cho em nghe. Hát hay là thật, nhưng cứ hễ anh hát là em lại buồn ngủ. Lý Cảnh cãi thầm trong dạ. Lúc tỉnh lại còn cứ thấy miệng râm ran vị tanh đắng, nhưng từ nhỏ đã vậy, thôi nàng cũng kệ luôn, hì hì.

Lớp 3, hừm, lớp 3 đó! Anh biết lớp 3 có ý nghĩa thế nào với học sinh tiểu học không? Lớp 3 có tiếng Anh đó! Thậm chí có một bận Lý Cảnh còn lay víu tạp dề của bà, vừa khóc vừa la: “Bà ơi, cháu chỉ học lớp 2 thôi được không, không muốn học lớp 3, cháu sợ!”

Sau đó thì là một trận mắng xói đầu.

Con cháu nhà Lý không thể không biết cố gắng. Đây là luật thép.

Nàng đây còn là bé ngoan hằng năm giành giấy khen học sinh ba tốt đó! Nàng đây còn là bé ngoan hàng năm tránh được bãi mìn một cách hoàn hảo đó! Nàng đây còn là bé ngoan hằng năm trải qua lễ rửa tội mười tám kiểu hỏi chuyện của thân thích họ hàng đó!

Ấy thế mấy thứ này đều chẳng lợi ích quái gì hết. Mỉm cười.

Việc nên tới ắt sẽ phải tới, Lý Cảnh không thể tránh được.

Hôm qua bà nội lôi nàng đi báo danh, Lý Cảnh mới được coi là một bé lớn lớp 3 thực thụ. Bà nội đã mượn riêng sách tiếng Anh cho nàng, từ một chị đã học hết tiểu học sống cùng ngõ.

Tiểu học lâu (dài giọng –) như thế, làm sao đã học xong rồi? Lý Cảnh rầu rĩ lật giở cuốn sách trong tay. Nếu chị không học xong, có phải nàng sẽ không cần ngồi não nề ở đây rồi chăng. Không đúng, chị chưa học xong, thì hãy còn chị khác học xong mà.

Kiểu gì thì nàng vẫn phải học.

Lý Cảnh càng nghĩ càng buồn lòng, nằm bò ra tảng đá bờ ao mạnh bạo quấy rối cá nhà: “Tắc Duy, làm trẻ con khổ ghê á, chẳng thú vị chi hết.”

Tắc Duy đợi cho ngón tay khô cong dưới ánh nắng, lườm nàng một cái: “Em nói xem, sao lại không thú vị?”

“Anh coi em còn chẳng có tự do, còn phải học bài hàng ngày, không được ra ngoài chơi, cô đơn quá chừng…”

“Em biết gì là cô đơn không?”

“Thì, thì là tịch mịch chứ sao!” Lý Cảnh làm mặt xấu, “Đừng ỷ lớn hơn em mà bắt nạt con nít, em hiểu nhiều lắm đó!”

Tắc Duy duỗi hai ngón tay kẹp cuốn sách nhấc lên.

“Thế thưa Lý tiểu thư hiểu biết rộng, nói anh nghe em đọc cuốn sách này cả buổi chiều mà vẫn dừng ở trang đầu là hiểu cái gì rồi? Là hiểu mà như mơ ấy hả?” Tắc Duy nhe nanh thân thiện, hai hàng răng hoắt nhọn lập lòe tia sáng lạnh dưới ánh nắng.

“…” Nàng sai rồi được chưa, cất răng vào trước đi đã, có gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng.

Lý Cảnh dẩu môi, kể cá nghe rất mực khẩn khoản: “Em thật sự không biết họ đang xì xà xì xồ mấy câu vớ vẩn gì mà, anh coi đi!”

Nàng hờn dỗi ẩy cuốn sách tới trước mắt Tắc Duy.

“Đúng chứ!” Mau nói phải đi, mau thừa nhận đi chứ!

“Không phải cuối sách có chú giải hết rồi?”

“…” Nàng không muốn xem mà, “Cái đó chán lắm…”

“Em! Lý Cảnh! Không muốn học tiếng Anh!”

Lý Cảnh chống nạnh hét ầm lên, nằm xoài ra cỏ bắt đầu lăn lộn giở quẻ: “Không muốn học không muốn học không muốn học không muốn học không muốn học, không muốn học mà, Tắc Duy ~”

Tay Tắc Duy vẫn lật giở cuốn sách không dừng, chẳng ngó liếc Lý Cảnh một cái bố thí.

“Nếu em thi hỏng mà không khóc, từ bỏ bao gồm nhưng không hạn chế trong xếp hạng học kỳ, giấy khen cuối kỳ, được giáo viên yêu quý, chức vị lớp phó học tập vân vân, anh sẽ mặc em.” Tắc Duy hừ ra một câu từ lỗ mũi.

“Đến lúc đó đừng có nửa đêm nửa hôm lại khiêng đá ra gọi anh dậy khóc lóc ỉ ôi một trận rồi ngủ trong lòng anh bắt anh bế nguyên đêm.”

Lý Cảnh thấy giở quẻ không được lại bắt đầu nhõng nhẽo, chiêu thức ôi là vô số kể, thua keo này bày keo khác.

Hai mắt Lý Cảnh sáng lấp lánh, trở người bật dậy, tay chống lên tảng đá dưới mình, toàn thân vắt vẻo trên cổ Tắc Duy như khỉ bám cây. Tắc Duy mải mốt giơ tay đỡ vị tổ tông này.

“Muốn Tắc Duy học với em ~ đi mà đi mà ~”

“Có được không, Tắc ~ Duy ~”

Tắc Duy trông ra xa, Cảnh của những đời khác dẫu có nghịch ngợm, lại nào tới độ không mặt mũi thế này? Thời gian dài quá làm y chẳng thể nhớ rõ ràng, hẳn là không có… chăng?

“Được.” Y dí vào giữa đôi mày vị tổ tông trẻ con, “Luật cũ, dậy sớm học bài, anh kèm em.”

Lý Cảnh hớn hở ôm má Tắc Duy cọ quẹt một hồi tơi tả.

Đúng là cái tính chết người mà.  Tắc Duy che mặt buồn cười, ai biết nhỡ gặp người khác có phải nàng cũng thế không đây…

Thật muốn kéo nàng xuống biển ngay bây giờ.

Trên lục địa thật quá là không an toàn. Y không tài nào canh giữ bên nàng mọi thời mọi khắc. Thằng nhóc Tưởng Hổ cứ túm tóc Lý Cảnh nhà đối diện sao mà chướng mắt, mỗi lần Lý Cảnh ngã còn cứ phải sáp vào bên Cảnh nhà y.

Bực bội.

Bây giờ còn nhỏ quá, cơ thể con non loài người không thể chịu đựng sự chuyển hóa mạnh mẽ. Nàng vẫn uống máu y mọi ngày, dẫu hơi chậm, lại hơn ở an toàn.

Mỗi ngày Tắc Duy đều phải ôn lại thứ tiếng mẹ đẻ chỉ thường xuyên sử dụng từ mấy trăm năm trở về trước với bạn nhỏ Lý Cảnh.

“Kỳ Kỳ chào Eve, họ nói “how do you do”.”

“Là you, là you! Không phải thou, không phải thee, càng không phải thy!” Lý Cảnh tranh luận với vẻ cực kỳ nghiêm túc, “Phát âm của anh cũng lạ ghê đó Tắc Duy à!”

“Thì nói như vậy mà. Anh nghe người trên thuyền toàn nói thế cả.” Tắc Duy ngờ nghệch, “Một ông tên Shekespeare, như các em nói là người rất giỏi giang cũng viết thế, anh nghe trên thuyền có người ngâm thơ của ông ấy, còn diễn kịch của ông ấy. “Shall I compare thee to a summer’s da”, em đi hỏi cô giáo xem.”

“Nghe chả hiểu, không hỏi được.” Lý Cảnh sậm mặt.

Cái quái gì thế kia chứ!

Nhưng Lý Cảnh vẫn nghiêm trang đặt câu hỏi với giáo viên tiếng Anh trong tiết học đầu tiên, còn được cô giáo khen, nói nàng có tinh thần tìm tòi nghiên cứu, tìm hiểu cả tiếng Anh thời trung cổ, khen nàng thật sự hiếu học, có chuẩn bị bài trước, yêu cầu các bạn học hỏi nàng, nhân tiện ấn định nàng làm đại biểu lớp tiếng Anh.

Lý Cảnh: “???”

Dẫu rằng, dẫu rằng chả hiểu vì cớ gì cô giáo lại nghĩ thế, nhưng nàng vui lắm cơ, còn dưng không nhặt được chức cán sự lớp! Lát về nhất định phải kể Tắc Duy nghe, cảm ơn ảnh đàng hoàng.

Cá nhà nàng hiểu biết nhiều quá chừng. Hơn hết, Lý Cảnh cảm thấy mình đã có động lực đánh đổ con quái vật tiếng Anh này! Đúng, dễ như bỡn, hệt xử lý thằng nhóc Tưởng Hổ hàng xóm vậy!