Hệ Liệt Động Vật Của Giang Dương Đại Đạo

Chương 1: (ĐÃ CẬP NHẬT) NỖI KHỔ CỦA TIÊN SINH HƯƠU CAO CỔ



TÊN TRUYỆN: NỖI KHỔ CỦA TIÊN SINH HƯƠU CAO CỔ

TÁC GIẢ: GIANG DƯƠNG ĐẠI ĐẠO (Weibo: @jj江羊大盗)

THỂ LOẠI: HỆ LIỆT ĐỘNG VẬT, NGỌT SỦNG, HE

NGUỒN RAW: TẤN GIANG

ĐỘ DÀI: 5 CHƯƠNG

DỊCH: SƠN HÀ NHÂN GIAN

Văn án:

Gần đây tiên sinh Hươu Cao Cổ gặp một nỗi khổ.

Đó là các cây cao trong rừng sắp bị chặt hết rồi. Điều này khiến nó không thể nào ngẩng cao cổ đi tìm đồ ăn nữa.

Có một con én quyết định giúp nó, thế là Én Nhỏ hái hoa quả ở cây thấp đến đưa cho nó.

Để bày tỏ lòng cảm ơn, tiên sinh Hươu Cao Cổ đồng ý cho Én Nhỏ làm tổ ngay trên đầu mình.

Giới thiệu vắn tắt: Hệ liệt rừng rậm sủng ngắn.

Lưu ý: truyện có năm chương nhưng độ dài chỉ chưa bằng một chương của truyện bình thường.

Bản dịch phi thương mại, xin vui lòng không thực hiện bất kì thay đổi gì hay làm gì với bản dịch của truyện dưới mọi hình thức.

Mình rất vui khi nhận được sự góp ý chân thành từ mọi người.

Bản dịch chỉ được đăng tải ở wordpress và wattpad của Sơn Hà Nhân Gian.

- -----------------

Chương 1: Nỗi khổ của tiên sinh Hươu Cao Cổ

Gần đây tiên sinh Hươu Cao Cổ gặp một nỗi khổ.

Đó là các cây cao trong rừng sắp bị chặt hết rồi, giờ trong rừng chỉ có một ít bụi cây thấp nhỏ thôi.

Nhưng mà!

Nó với không tới!

Là thật đấy. Nó có thể vươn cổ đến nơi cao nhất có lá cây ở trong cánh rừng này, nhưng mà nó không có cách gì với mấy bụi cây thấp nhỏ cả.

Vì thế tiên sinh Hươu Cao Cổ đã bị đói bụng ba ngày liền rồi.

Ôi chao loài người quá đáng! Tiên sinh Hươu Cao Cổ tức giận nghĩ.

Loài người chặt phá nhà của chúng nó, nó cũng muốn đi vào thành thị và phá hủy hết nhà của con người!

Lại nghĩ đến phần tử khủng-bố làm bậy khắp nơi bị in tên lên báo, đa phần trong số đó đều là những loài vật đáng thương bị con người đuổi ra khỏi rừng rậm.

Tiên sinh Hươu Cao Cổ nghĩ, rõ ràng con người mới là phần tử khủng-bố.

Nhưng thêm hai ngày nữa qua đi, nó chẳng còn suy nghĩ này nữa.

Nó rất đói.

Đói đến mức sắp ngất rồi đây này.

Cứu với, có ai có thể giúp đỡ nó không?

Chương 2: Một con én nhỏ

Một con én nhỏ đúng lúc bay qua.

Nó nhìn thấy tiên sinh Hươu Cao Cổ nửa sống nửa chết, lúc này đang đói đến mức nằm vật vờ trên cỏ.

"Ôi trời ạ."

Nó vội vàng bay đến trước mặt tiên sinh Hươu Cao Cổ và hỏi: "Tiên sinh Hươu Cao Cổ thân mến, ngài bị sao thế?"

Tiên sinh Hươu Cao Cổ nghe thấy thì ngạc nhiên mừng rỡ mở mắt ra, nhưng khi thấy người ta chỉ là một con én nhỏ thì thất vọng nhắm mắt lại.

"Ồ, ra là tiên sinh Én Nhỏ." Nó uể oải nói.

"Vâng, là tôi đây." Tiên sinh Én Nhỏ hỏi rất lễ phép: "Ngài cần tôi giúp gì không?"

Đôi mắt như bầu trời xanh của tiên sinh Hươu Cao Cổ nhìn sang lùm cây thấp nhỏ bên cạnh.

"Nếu có thể."

"Ngài có thể giúp tôi hái mấy chiếc lá non không?" Nó đã đói đến mức chẳng còn sức lực nữa rồi.

Tiên sinh Én Nhỏ nhanh chóng hái lá non đến cho nó.

Thật ra lúc này tiên sinh Én Nhỏ đang trên đường di cư.

Nhưng nó đã tìm ở tất cả những thành phố không có con người mà vẫn không tìm ra nơi thích hợp để sinh sống. Vì thế nó đến cánh rừng này để thử vận may xem sao.

Không ngờ lại nhìn thấy tiên sinh Hươu Cao Cổ gần như sắp chết đói.

Tiên sinh Hươu Cao Cổ nhanh chóng ăn xong đống lá non. Tiên sinh Én Nhỏ rất tinh ý mà tiếp tục hái lá non đến cho nó.

"A..." Tiên sinh Hươu Cao Cổ nhẹ nhõm thở ra.

"Tôi cảm thấy mình đã sống lại rồi."

"Cảm ơn cậu nhé Én Nhỏ!"

Tiên sinh Én Nhỏ nở nụ cười lễ phép: "Không có gì."

Nó vỗ cánh tiếp tục bay về hướng nam để tìm nơi thích hợp cho mình sinh sống.

"Cậu muốn đi sao?"

Tiên sinh Hươu Cao Cổ bỗng phản ứng lại, nó đáng thương nhìn tiên sinh Én Nhỏ.

Tiên sinh Én Nhỏ nói: "Tôi đang tìm nơi thích hợp để sống đây."

Nó nhìn quanh rồi nói với tiên sinh Hươu Cao Cổ: "Nhưng cây cối trong khu rừng này thấp với nhỏ quá nên không thích hợp."

Tiên sinh Hươu Cao Cổ rất rõ chuyện này.

Nhưng mà... nếu tiên sinh Én Nhỏ đi rồi, có khi nó lại phải chịu đói thêm lần nữa.

"À này..." Tiên sinh Hươu Cao Cổ hơi ngại ngùng nhìn tiên sinh Én Nhỏ.

"Chỉ cần chỗ đó cao là được sao?"

Tiên sinh Én Nhỏ không hiểu ý của nó lắm nhưng vẫn gật đầu.

"Vậy có lẽ..." Tiên sinh Hươu Cao Cổ nói.

"Cậu có thể chọn làm tổ ngay trên đầu tôi nè."

Chương 3: Làm tổ

Tiên sinh Én Nhỏ rất bất ngờ, không ngờ tiên sinh Hươu Cao Cổ lại nói ra lời như thế này.

Nhưng rồi nó vẫn suy nghĩ ý kiến của người ta một cách cẩn thận. Dù sao thì với tình hình hiện tại, muốn tìm ra một gốc gây cao to thích hợp để nó ở lại đúng là rất khó khăn.

Nó suy xét nhìn lên trên đầu của tiên sinh Hươu Cao Cổ nhưng vẫn không thể xác định là trên đó có phù hợp để nó xây một cái tổ hay không.

"Nếu cậu không ngại." Tiên sinh Hươu Cao Cổ nói: "Thì cậu có thể bay lên xem."

Vì thế tiên sinh Én Nhỏ vỗ cánh bay lên trên đầu của tiên sinh Hươu Cao Cổ.

Sự thật là trên đầu của tiên sinh Hươu Cao Cổ rộng rãi và cao hơn so với cả tưởng tượng của nó. Hơn nữa... nó không nhịn được mà cà lên đám lông trên đầu người ta.

Lông rất mềm mại và cực kì thoải mái, không hề khiến người ta thấy cấn.

Tiên sinh Én Nhỏ bay trở lại trước mắt của tiên sinh Hươu Cao Cổ, rồi nó nhẹ nhàng mổ lên mặt người ta.

"Dù tôi có tiếp tục bay về hướng nam thì cũng chẳng thể nào tìm được một nơi ở nào thoải mái như thế này."

Tiên sinh Hươu Cao Cổ vui vẻ nhảy cẫng lên: "Thật sao?"

Tiên sinh Én Nhỏ lễ phép gật đầu.

"Vậy thì mong rằng chúng ta ở chung vui vẻ nhé tiên sinh Hươu Cao Cổ thân mến."

Chương 4: Cùng nhau

Én Nhỏ và tiên sinh Hươu Cao Cổ chung sống cả một năm trời.

Thu qua xuân đến.

Nó sẽ đi hái lá non sạch sẽ cho tiên sinh Hươu Cao Cổ, tiên sinh Hươu Cao Cổ cũng sẽ giúp nó đuổi mấy loài chim dữ muốn hại nó.

Hai người sưởi ấm cho nhau, dần dà trở thành người bạn thân nhất của nhau, thậm chí còn thân hơn cả người yêu nữa.

Nhưng mà chuyện như thế này cũng chỉ đến đây thôi.

Trong quá trình di chuyển lần nữa, đàn én của tiên sinh Én Nhỏ đã tìm thấy tiên sinh Én Nhỏ bị lạc đàn và muốn tiên sinh Én Nhỏ cùng chúng đi tìm một nơi khác.

"Cậu ấy đã có nhà ở đây rồi!" Tiên sinh Hươu Cao Cổ không nhịn được mà cướp nói trước.

Nó chỉ lên đầu mình rồi tự hào nói: "Chính là trên đầu tôi."

Chim đầu đàn của đàn én chẳng để ý đến con hươu ngu này mà hỏi tiên sinh Én Nhỏ: "Én là loài chim sống theo đèn, cậu phải nghĩ kĩ đấy. Cậu cũng không thể ở bên con hươu cao cổ này cả đời được."

Hơn nữa...

Hai năm qua, tình hình trong cánh rừng này càng ngày càng xấu đi, đến nỗi mấy lùm cây thấp nhỏ cũng bắt đầu ít dần.

Tiên sinh Én Nhỏ cũng nhận ra điều này, nó nghiêm túc suy nghĩ.

Chỉ có tiên sinh Hươu Cao Cổ là không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đè, trong lòng nó chỉ đang đau buồn vì tiên sinh Én Nhỏ sắp rời khỏi nó.

"Tiên sinh Én Nhỏ à..." Nó đáng thương gọi người ta.

Cuối cùng tiên sinh Én Nhỏ cũng lấy lại tinh thần: "Tiên sinh Hươu Cao Cổ sao thế?"

Tiên sinh Hươu Cao Cổ rất bi thương nói: "Cậu muốn đi cùng với bạn của cậu sao?"

Tiên sinh Én Nhỏ ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại nghĩ như thế?"

Nó bay lên đầu tiên sinh Hươu Cao Cổ rồi bay một vòng quanh cặp sừng xinh đẹp của người ta, sau đó là hôn lên mắt người ta.

"Chẳng phải bạn của tôi đang ở đây sao, tiên sinh Hươu Cao Cổ."

Chương 5: Ở bên nhau cả đời

Cuối cùng tiên sinh Én Nhỏ quyết định rời khỏi rừng rậm với đàn én.

Đương nhiên là có cả tiên sinh Hươu Cao Cổ.

Chúng dự định cùng đi vào thành phố, đi kiếm một công việc có thể nuôi sống mình.

Phù thủy của khu rừng đã từng làm phép cho chúng, chỉ cần các động vật rời khỏi rừng rậm và tiến vào thành phố của con người thì có thể biến thành người.

Vì thế mà đã có rất nhiều động vật ở trong rừng tìm đến thành thị để kiếm sống.

Tiên sinh Én Nhỏ cũng định đi thử.

Tiên sinh Hươu Cao Cổ không có ấn tượng tốt với loài người, nhưng nó không muốn rời khỏi tiên sinh Én Nhỏ nên chỉ đành miễn cường đồng ý biến thành người để cùng đi với tiên sinh Én Nhỏ.

Con đầu đàn của đàn én hỏi: "Tức là cậu không muốn cùng di chuyển với chúng tôi?"

Tiên sinh Én Nhỏ gật đầu: "Đúng thế."

Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cây cối trong rừng không đủ để ăn nữa, có thể là mười năm sau, mà cũng có khi sớm hơn. Chúng nó đúng là nên sớm rời khỏi cánh rừng này để đến thành thị mà kiếm đường mưu sinh.

Nhưng nó không đi cùng với đàn én, mà là đi cùng với tiên sinh Hươu Cao Cổ.

"Cậu đúng là một con én lạ lùng."

"Làm gì có con én nào không cùng đi với cả đàn chứ?"

Tiên sinh Én Nhỏ cười rồi.

Nó chỉ lên cái tổ trên đầu tiên sinh Hươu Cao Cổ.

"Xin lỗi."

"Tôi đã tìm thấy tổ ấm của riêng mình rồi."

Đây đã thành việc còn quan trong hơn cả sống theo đàn.

Đó chính là được ở cùng tiên sinh Hươu Cao Cổ.

(Hết)