Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 25



"Vậy chúng ta nên làm gì đây sư phụ?"

Tuệ Phong hăng hái nói với Hàn Diệp, nếu đã làm phải làm cho tới thôi

Hàn Diệp nghe y hỏi chỉ quay đầu trưng bộ mặt ngơ ngác của mình ra, một lúc sau lại cau mày khó hiểu

"Sao con lại hỏi ta? Nhiệm vụ của mấy đứa thì mấy đứa tự nghĩ cách đi chứ, ta đến đây chỉ để giám sát thôi"

Hàn Diệp vừa nói vừa đem tay chắp ra sau lưng, đầu ngẩng cao bày ra bộ dáng nghiêm nghị của trưởng bối

Ba người còn lại trên mặt biểu thị: thật ra là người cũng không biết chứ gì, tụi này biết tỏng người rồi

May thay trong bọn họ vẫn còn một người đáng tin cậy

"Chúng ta đến nhà trưởng làng xem sao" - Vu Bân điềm đạm nói

Lý Mộc Hiên liền như cún nhỏ vẫy đuôi mừng chỉ, hai mắt sáng ngời như sao nhìn Vu Bân

"Đúng đúng, trưởng làng là người nắm toàn bộ tình hình của ngôi làng này, hỏi chuyện sẽ dễ dàng hơn, đại sư huynh thật là giỏi"

Đối với sự nhiệt tình của Mộc Hiên, Vu Bân chỉ mỉm cười rồi đưa tay xoa đầu

Hành động ôn nhu bất ngờ này khiến Mộc Hiên sững người, mặt vì thế cũng hiện lên một rặng mây hồng trông qua kiều diễm vô cùng

Nội tâm y lúc này đang điên cuồng gào thét vì hạnh phúc, aaaaaa huynh ấy xoa đầu mình, là đang xoa đầu mình, bàn tay của huynh ấy thật lớn a, thích chết mất

Tuệ Phong và Hàn Diệp đứng một bên: Tụi này chết rồi

"Đi thôi đi thôi, hai người định đứng đấy tới bao giờ?"

Tuệ Phong khó ở lên tiếng phá hỏng không khí, tất nhiên bị Mộc Hiên ném cho một ánh mắt sắc lạnh

Thấy tam sư đệ nhà mình thò tay vào trong áo Tuệ Phong vội vàng núp sau lưng sư phụ mình, nơi đấy không phải là nơi Mộc Hiên để thuốc độc sao, bớ người ta có đứa muốn giết sư huynh đồng môn

"Được rồi, chúng ta đi thôi"

Nói xong Vu Bân cũng tiến về phía trước, Mộc Hiên cũng nhanh chóng theo sau, trước khi đi còn quăng cho Tuệ Phong một ánh mắt 'huynh chờ đó cho ta' làm Tuệ Phong sợ chết khiếp

"Sư phụ....con lại làm sai cái gì sao?"

Hàn Diệp ngước mắt lên nhìn đồ đệ mình rồi thở dài lắc đầu, y đưa tay vỗ nhẹ đầu Tuệ Phong mấy cái

"Đồ đệ ngoan, con không sai, là bọn họ sai..."

Tuệ Phong cảm động nhìn Hàn Diệp, quả nhiên sư phụ vẫn là tốt nhất

"Sai vì thể hiện tình cảm trước cẩu độc thân chưa trải sự đời như con...haizzz"

Tuệ Phong tỏ vẻ, xin rút lại câu trên, sư phụ y thật biết cách xát muối vào vết thương mà

Tuệ Phong bĩu môi xì một tiếng rồi bỏ mặc sư phụ mình ở đó mà bước nhanh

"Ớ này, đợi ta với nào"

Bốn người đi được một đoạn thì Tuệ Phong mới nhăn mặt nói với Mộc Hiên đang đi phía trước

"Đệ biết nhà trưởng làng hay sao mà hăng hái đi thế?"

"Chậc, thì kiếm cái nhà nào lớn nhất ở đây không phải là được sao?"

Một lúc sau, bốn người họ vẻ mặt phức tạp đứng trước cổng của một căn nhà gỗ nhỏ nhìn qua trông có vẻ lâu đời, mái hiên xiêu vẹo, phía trước treo vài dải khăn tang trắng, nếu dùng một thứ để so sánh thì Tuệ Phong cảm thấy nó rất giống cổng vào nhà ma nha

Tuệ Phong ném cho Mộc Hiên một ánh mắt khinh bỉ, lớn quá cơ đấy

Thấy động tác đưa tay vào áo quen thuộc của Mộc Hiên, Tuệ Phong rét run mà quay đầu mím môi, chơi mà đe dọa người khác ai chơi lại

"Không lẽ ngôi làng này nghèo đến vậy sao? Ngay cả nhà trưởng làng cũng...cũng hơi thảm rồi đi" - Mộc Hiên nhăn mặt nói

Vu Bân đứng bên cạnh liền nói với y

"Không đâu, ở phía Nam ngôi làng này được xem như là tốt nhất rồi đấy, ta đã từng được nghe rằng thôn dân ở đây muốn ngôi nhà của mình vẫn giữ lại nét của khi xưa, để họ nhớ đến những ngày khổ cực lúc mới lập làng mà không ngừng phấn đấu, đến khi nào ngôi nhà của họ không thể ở được họ mới sửa lại"

Mộc Hiên một bộ dáng ngoan ngoãn nghe giảng, sau đó vui vẻ gật đầu coi như đã hiểu

"Oaaa huynh biết nhiều thứ như vậy, thật là giỏi a"

Vu Bân không nói gì chỉ mỉm cười

Tuệ Phong đứng một bên tặc lưỡi, mình không nên đến đây mới đúng

Không quan tâm hai người họ nữa, Tuệ Phong tiến đến đứng gần cổng gọi lớn

"Có ai ở nhà không?"

"......."

Không có tiếng đáp, Tuệ Phong nhíu mày nhìn vào bên trong định lên tiếng một lần nữa thì cánh cửa bên trong chuyển động

'Két'

'cộp'

Tiếng gậy gỗ chạm vào nền đất, từ bên trong có một người bước ra mà người này làm bọn họ kinh ngạc, đây không phải ông lão mà họ thấy lúc nãy sao

Mà vị trưởng làng kia lúc nhìn thấy bọn họ cũng ngạc nhiên không kém, đôi mắt bị hút sâu vào bên trong theo thời gian cố gắng nâng nên nhìn bọn họ

Sau một hồi thuyết phục bọn họ cuối cùng cũng không bị đuổi đi nữa, nói vậy thôi nếu không được thì bọn họ cũng sẽ lén điều tra à

Cùng lúc này tại cổng làng

"Tôn Thượng mọi việc đã được phân phó xong, đi qua ngôi làng này sẽ đến được ngọn núi đó"

Cố Dạ Thiên sau khi phân việc cho đám thuộc hạ tiến đến đứng bên cạnh Lang Nhất Hàn nhỏ giọng báo cáo

Chỉ là một lúc lâu không thấy tôn thượng nhà mình trả lời, hắn liền tò mò mà nhìn qua

Thấy Lang Nhất Hàn cứ nhìn chằm chằm vào bên trong ngôi làng như đang tìm kiếm gì đó khiến hắn khó hiểu không thôi

Lặng một lúc, Lang Nhất Hàn chậm rãi mở miệng nói, mắt vẫn đăm đăm nhìn thẳng

"Ngươi có ngửi thấy gì không?"

"Dạ?"

Cố Dạ Thiên ngơ ra một lúc rồi như nhớ đến cái gì đó, hắn vỗ tay một cái rồi đem cái túi bên hông của mình đưa lên nói nói

"Ý ngài nói là mùi của nó đúng không? Chậc, tên Bạch Âm đúng là đáng ghét, lại dám đem cái thứ dược liệu nặng mùi như này cho thần cầm, làm ngài khó chịu rồi"

"Không phải..."

"Hở?"

"Là mùi của ai đó"

"Cái đấy thuộc hạ bó tay, thuộc hạ đâu phải là câ...um..."

Chưa nói hết câu một bàn tay trắng nõn thoang thoảng mùi thảo dược bịt chặt miệng hắn khiến Cố Dạ Thiên kích động xém té ngửa ra sau

"Người muốn chết à?" - Bạch Âm nhỏ giọng nhắc nhớ

Đang cau mày khó chịu, nghe Bạch Âm nói thế Cố Dạ Thiên mới bừng tỉnh, mắt lén lút liếc nhìn tôn thượng nhà mình, thấy hắn dường như không để tâm đến mới âm thầm thở phào một hơi

Cố Dạ Thiên liếc mắt dời lực chú ý xuống bàn tay đang bịt miệng mình, sao nó mềm với thơm thế nhờ, mà không chỉ tay thì phải, người của tên này từ khi nào lại thơm đến thế, bộ suốt ngày bốc thuốc thì sẽ có mùi như vậy sao

Thấy Cố Dạ Thiên nhìn chằm chằm mình, Bạch Âm khó chịu lên tiếng, ánh mắt cảnh cáo nhìn Cố Dạ Thiên

"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn"

Cố Dạ Thiên vội vã quay đầu đi, sao tự dưng lại thấy tên này có gì đó hơi khác thì phải, mắt của y trước đây có đẹp như vậy à, hình như là như vậy thật, lông mi dài cong vút theo cái chớp mắt mà lay động, nhất là khi y cố mở to mắt tỏ ra hung dữ trừng hắn, sao hắn lại thấy...đáng yêu, nghĩ đến đây lỗ tai Cố Dạ Thiên không tự chủ mà đỏ lên

Không không Cố Dạ Thiên, ngươi nghĩ gì trong đầu thế hả, bình tĩnh lại cho ta, ngươi quên rằng hôm trước y mới thử thuốc trên người ngươi sao, nghĩ tới đó Cố Dạ Thiên lại thấy rùng mình, hắn không hiểu một người trông có vẻ thư sinh như vậy lúc chế thuốc và thử thuốc lại trông vô cùng đáng sợ, cứ như là hai thái cực

Nhìn Cố Dạ Thiên hết gật đầu rồi lắc đầu, rồi từ mông lung chuyển qua sợ hãi, Bạch Âm trong đầu một đàn chấm hỏi, không lẽ đây là tác dụng phụ của thuốc hôm bữa y thử trên người hắn

Ở bên này, Lang Nhất Hàn vẫn là gương mặt điềm tĩnh, hắn nhắm mắt lại cảm nhận rồi mở miệng nói

"Nó thật quen"

Cố Dạ Thiên và Bạch Âm đưa mắt khó hiểu nhìn nhau

Bạch Âm: Chuyện gì đấy? - nhướn mày

Cố Dạ Thiên: Ta không biết - lắc đầu

Bạch Âm: Ngươi đúng là vô dụng - Chậc lưỡi đầy khinh bỉ nhìn Cố Dạ Thiên

Cố Dạ Thiên ngơ ngác nhìn Bạch Âm, hắn xin rút lại lời nói ở trên, tên này không đáng yêu chút nào hết, khi nãy là hắn mù rồi