Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 44



"Tôn th... "

"Suỵt"

Lang Nhất Hàn đưa tay ra dấu cho đám thuộc hạ, bọn họ ngơ ngác đôi chút, đến khi nhìn thấy vị công tử nào đó trên tay Ma Tôn nhà mình đang ngủ say mới vỡ lẽ. Họ lập tức giảm âm lượng của giọng nói nhỏ nhất có thể để tránh làm vị kia thức giấc.

"Tôn thượng, mọi chuyện bên ngoài đã xử lý sạch sẽ."

"Tốt, trong ba ngày đem mọi thứ ở nơi này biến mất như chưa từng xuất hiện cho ta."

"Tuân lệnh." Người thuộc hạ nói đầy cung kính sau đó rụt rè nhìn hắn "Người có về Ma Cung..."

Người kia chưa dứt câu thì Lang Nhất Hàn đã đưa tay lên ra hiệu ngưng lại, hắn đảo mặt một cái rồi bình thản nói với thuộc hạ.

"Ta bận rồi."

"Nhưng.... "

"Không nhưng nhị gì cả, các ngươi lo làm việc của mình đi, ta phải đem Phong ca về ngủ."

Nói xong hắn liền bồng người rời đi để lại đám thuộc hạ ú ớ nhìn nhau.

Đám thuộc hạ bất lực: Rồi cái đống văn kiện chất cao như núi kia ai xử lý đây? Bạch thần y làm gì có ở Ma Cung, mấy cái người trốn việc đi chơi này.

Nhẹ nhàng đặt Tuệ Phong lên giường, Lang Nhất Hàn ngồi đó chuyên chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của y dưới ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng chiếu qua cửa sổ. Vết thương ở chân đã được hắn băng bó lại tỉ mỉ trong lúc y ngủ. Lang Nhất Hàn nhẹ cười vươn tay chạm lên má của Tuệ Phong sau đó không nhịn được mà nhéo vài cái, thật mềm.

"Um~"

Lưu Tuệ Phong chậm rãi mở mắt nhìn cái người đàng tung hoành trên mặt mình, khóe mắt y ươn ướt phủ một tầng sương mỏng mơ màng mà nhìn thân ảnh có chút mờ trước mặt.

"Lang Hàn... "

"Ta ở đây."

Lang Nhất Hàn nhìn y đầy dịu dàng, trong mắt như chỉ chứa hình ảnh của Tuệ Phong, y có chút bối rối, tay đưa lên dụi dụi mắt mình sau đó e dè nói.

"Đệ đang làm gì đấy?"

Bàn tay đang cởi áo của Tuệ Phong bỗng dừng lại, Lang Nhất Hàn mỉm cười, bộ dạng chính nhân quân tử tiếp tục di chuyển tay khiến vạt áo nới rộng hơn, hắn rất điềm nhiên mà nói.

"Ngủ mặc nhiều rất nóng."

Tuệ Phong khóe mắt cong lên, tâm trạng dường như rất tốt, Lang Hàn quả nhiên là một đệ đệ tốt a, còn biết lo cho y ngủ bị nóng sẽ khó chịu nữa.

Thật ra Tuệ Phong quá tốt bụng rồi, y nào biết tên đệ đệ nào đó làm gì có tâm tư đơn thuần như vậy, sợ y nóng? E là đó chỉ là một phần nhỏ của mục đích mà thôi, cái hắn muốn chính là thừa cơ mà sàm sỡ y kia kìa, nói như vậy chỉ là để phòng hờ trường hợp y tỉnh dậy đột xuất sẽ không nghi ngờ hắn có ý đồ xấu.

Lang Nhất Hàn rất tận tụy mà giúp y cởi y phục, cởi đến tận trung y cũng bị nới lỏng. Lưu Tuệ Phong lúc này cũng cảm thấy có chỗ nào không được đúng cho lắm, y vội vàng đưa tay bắt lấy cái tay đang làm loạn của hắn.

"Cái này... không cần cởi."

Lưu Tuệ Phong lắp bắp nói, nhìn gương mặt ngượng ngùng của y hắn cũng không muốn làm khó, tiếc nuối nhìn vùng ngực trắng nõn bị lộ ra, hắn thở dài đem chăn đắp lên cho y.

"Mọi chuyện ở đây đã giải quyết xong, có phải mai huynh sẽ trở về đúng chứ?"

Lưu Tuệ Phong gật nhẹ đầu, nguyên nhân chính của sự việc đã giải quyết xong, bọn họ bây giờ chỉ cần lọc lại vùng nước ở hạ lưu là được, việc này không tốn nhiều thời gian nên có lẽ trong ngày mai sẽ trở về.

Nhìn thấy được biểu cảm thất vọng trên gương mặt hắn Tuệ Phong liền mềm lòng, y ngồi dậy nắm lấy tay hắn mỉm cười nói.

"Đệ đừng buồn, chúng ta có duyên như vậy nhất định sẽ gặp lại, ta còn hứa là sẽ dẫn đệ đến nơi thú vị kia mà."

Lang Nhất Hàn mỉm cười nhìn y, hắn không thất vọng vì không gặp lại y, hắn dù gì cũng là Ma Tôn mà, chạy đến tìm y bất cứ lúc nào chả được, chỉ là dạo gần đây công việc ở Ma Cung khá là loạn, hắn phải trở về một chuyến để chỉnh đốn lại cái đám người kia. Cũng tại tên Bạch Âm cả, khi không đi theo tới đây làm gì cơ chứ, đúng là rãnh rỗi mà.

"Hắt xì."

Bạch Âm đưa tay xoa xoa mũi mình khiến nó đỏ ứng, tên nào gan trời dám nói xấu y đấy, không sợ bị độc chết hay sao hả?

Cố Dạ Thiên thấy y đột nhiên hắt xì liền lo lắng hỏi han "Ngươi không khỏe ở đâu sao?"

"Không cần ngươi lo, với lại... ta cho phép ngươi đứng lên à?"

Bạch Âm lạnh giọng nói khiến Cố Dạ Thiên rùng mình, hắn đành ủy khuất về lại chỗ của mình quỳ xuống.

Bạch Âm liếc mắt nhìn hắn một cái từ trong người lấy ra hai lọ thuốc nhìn qua vô cùng quỷ dị, y cười cười nhìn hắn.

"Tiểu Thiên Thiên, đến giờ hỏi tội rồi."

Cố Dạ Thiên kinh hồn: Tôn Thượng mau đến cứi thuộc hạ!!!!

"Lang Hàn?"

Thấy hắn không trả lơi y lên tiếng gọi, Lang Nhất Hàn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp thở dài một tiếng rồi vươn tay đem y ôm vào lòng.

"Thật không muốn xa huynh chút nào."

Thịch!

Lưu Tuệ Phong cả mặt đỏ bừng trong lòng hắn, y đưa tay chạm nhẹ lên nơi trái tim mình đang đập mãnh liệt, sao lại nhanh như vậy chứ?

Cái tình trạng này, không lẽ... y có cảm giác với Lang Hàn?

Nghĩ xong y liền vội vàng gạt nó sang một bên, không thể nào đâu, hai người đều là nam nhân với nhau mà, y cũng đâu phải là người đồng tính, chuyện này không thể xảy ra được... nhưng sao nơi này lại đập nhanh như vậy, sao y lại cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc khi được hắn ôm như thế này chứ.

Đối với người chưa từng biết đến tình yêu như Lưu Tuệ Phong, chuyện nãy đúng là một cú sốc lớn đối với y, trong lòng y bây giờ rối ren không biết phải làm thế nào, tay chân cũng trở nên luống cuống không biết để đâu có thích hợp.

"Phong ca, tim huynh đập nhanh quá."

"....."

Lưu Tuệ Phong mặt nóng đến bốc khỏi vội vàng đẩy Lang Nhất Hàn ra nhưng hắn đã nhanh tay ôm chặt người lại khiến y muốn trốn cũng trốn không được.

"Đệ... bỏ... bỏ ta ra."

Lang Nhất Hàn khóe môi nhếch cao, đôi tay vòng qua eo y càng siết chặt hơn, hắn bế y lên để y ngồi lên chân mình, vạt áo bị nới lỏng hờ hững rơi xuống để lộ ra bờ vai thon thả cùng trắng nõn, hai người vô tình tạo ra tư thế đầy ám muội, không khí xung quanh dường như cũng bị nhuộm màu bởi sự ám muội đó.

Lưu Tuệ Phong gương mặt đỏ bừng nhìn gương mặt đẹp đẽ của ai kia đang kề sát mình, y cảm giác như không chỉ mặt mà cả người mình đều nóng lên. Lưu Tuệ Phong mím môi nhìn hắn ngay cả thở cũng không dám thờ mạnh.

Lang Nhất Hàn áp tay mình lên ngực y, sau đó cười cười nói.

"Hình như đập nhanh hơn lúc nãy này." Dừng một chút hắn lại ngước lên tỏ vẻ đầy ngạc nhiên nói "Hể Phong ca, sao mặt huynh đỏ thế kia? Huynh không khỏe ở đâu sao?"

"Kh...không có.."

Lang Hàn chết tiệt, rõ ràng biết người ta đang ngại. Với lại cái tư thế này nữa, lỡ có ai đó đột xuất xông vào thì sẽ tưởng họ đang làm cái chuyện đồi bại gì mất.

"Vậy tại sao huynh lại đỏ mặt?"

Lưu Tuệ Phong mím chặt môi không nói, Lang Nhất Hàn khẽ cười cắn một cái vào bờ vai kia khiến ở đó in một dấu răng rõ rệt.

Lưu Tuệ Phong ăn đau không khỏi nhăn mặt, y hít sâu một hơi.

"Đệ là cẩu đấy à?"

Lang Nhất Hàn đảo mắt suy nghĩ rồi vươn lưỡi liếm nhẹ lên dấu răng của mình.

"Ừ, là tiểu cẩu của huynh."

Bị huynh nuôi như cẩu một thời gian dài, ta cũng không ngần ngại mà nhận mình là cẩu trước mặt huynh, bởi huynh là ngoại lệ duy nhất của ta.

- -Tiểu kịch trường--

Lưu Tuệ Phong gác chân lên người sói lớn: "Ủa chứ không phải ngươi vốn là cẩu à?"

Lang Nhất Hàn: "Gâu..."

Cố Dạ Thiên che mặt: "Ta không quen con sói ngốc kia"

Bạch Âm vỗ vai Dạ Thiên an ủi: "Uống độc dược đi cho đỡ buồn"

Cố Dạ Thiên: "...."