Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 107: Sở Nguyệt Thiền là ai? Bản trưởng lão không quen cái tên này a!!



Trong căn túp lều trại dành cho Đại trưởng lão.

Bạch Tử Phàm đang vươn vai đi lại, nơi trán của hắn đang có những giọt mồ hôi rải rác chảy đều xuống, thật giống như là hắn vừa mới đi đâu xa về vậy.

"Chủ nhân ngài thật là xấu, buổi sáng vừa mới hô hào, vì một tương lai tươi sáng của Minh Nguyệt Quận, chúng ta là người dẫn đầu, chúng ta phải có trách nhiệm tổ chức một cuộc thi thật công bằng."

"Vậy mà qua buổi chiều, ngài đã đi cấu kết với Ma Môn đâm lén sau lưng các phái chính đạo rồi."

Nhìn cái bộ dáng đi lại nhàn nhã của Bạch Tử Phàm, Tiểu Trà Trà không khỏi bĩu môi, vì chủ nhân mà buổi chiều này không được nghỉ ngơi chút nào, còn bỏ lỡ tập mới nhất của bộ phim Cô Dâu 8 tuổi nữa.

"Tiểu Trà Trà à, người sống ở trên đời này, đều phải vì bản thân mà mưu lợi một chút, nếu không rất khó để sinh tồn, nhất là ở cái nơi xảy ra đấu tranh không ngừng nghỉ, cái nơi lấy thực lực vi tôn không có pháp luật như Linh Vũ đại lục này."

Bạch Tử Phàm một bên mỉm cười giải thích với Tiểu Trà Trà, một bên di chuyển tới thảm mềm, pha cho mình một chén trà, rồi nói tiếp:

"Vả lại cũng không thể nói ta đâm lén sau lưng bọn họ được, dùng đến cái từ ngữ này quá nặng nề rồi."

"Việc ta mới làm này, không gây quá nhiều ảnh hưởng đến các phái chính đạo, chỉ là thiệt thòi cho bọn họ một chút mà thôi."

"Nhưng quan trọng là việc này lại giúp ích được cho ta. Vậy nên Tiểu Trà Trà, ngươi nên nhớ rằng, sống ở đời này nếu ngươi không muốn bị khác tính kế, vậy thì người hãy chủ động tính kế người khác."

Tiểu Trà Trà gật gù mấy cái, cũng không biết nàng ta có hiểu những gì mà Bạch Tử Phàm vừa nói hay không, nhưng chỉ thấy nàng ta hỏi: "Chủ nhân sao ngài không đi nghỉ ngơi hay tu luyện đi, ngài còn ngồi nhàn nhã ở đó, pha đến 2 tách trà làm gì vậy?"

Tiểu Trà Trà có chút hiếu kỳ hỏi Bạch Tử Phàm, sau chuyền đi vừa rồi, mặc dù nàng không làm gì cả nhưng nàng cảm thấy mình tựa hồ khá mệt và cần nghỉ ngơi lấy sức.

"Ta đang đợi một người tới gặp ta."

Bạch Tử Phàm thần thần bí bí

"Là Người nào??"

Tiểu Trà Trà hiếu kỳ hỏi

Sau khi Tiểu Trà Trà hỏi xong chỉ thấy Bạch Tử Phàm mỉm cười không trả lời lại nàng, khiến nàng không khỏi nổi lên lòng tò mò nghi hoặc.

Nghi hoặc một lúc, rồi bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, nàng giật mình nói:

"Không phải Chủ nhân ngài đang đợi Liễu Phỉ Phỉ tới đây để xxx đấy chứ??"

"Chủ nhân, ngài thật làm ta quá mất mặt rồi, chỉ mới mấy lời của ả yêu nữ ấy, vậy mà đã khiến ngài thần hồn điên đảo như vậy sao?"

"Hừ, quả nhiên tâm cảnh của chủ nhân ngài vẫn cần được tôi rèn thêm!!"

Bạch Tử Phàm hai tay che trán, khóe miệng giật giật nói: "Tâm cảnh của ta có vững hay không, cái hệ hàng fake như người còn không biết sao?"

Bạch Tử Phàm trong lòng thầm mắng: "Nếu như tâm cảnh của ta không vững, thì sớm đã bị cái hệ thống xưa nay cổ kim xếp thứ nhất như ngươi làm sụp đỗ ngày từ lúc đầu gặp mặt rồi."

"Đại trưởng lão ngãi có rảnh không? Nguyệt Thiền có chuyện muốn cầu kiến ngài."

Đúng lúc này, bên ngoài có một tiếng nói vang lên, cắt đứt màn thảo luận tâm cảnh giữa Bạch Tử Phàm và Tiểu Trà Trà.

Nghe tới giọng nói thanh lãnh quen thuộc này, Bạch Tử Phàm mỉm cười nhìn tới chiếc cửa ra vào nơi lều trại, đáp lại lời của nàng ta: "Sở Nguyệt Thiền là ai? Bản trưởng lão không quen cái tên này a!!"

Miệng đáp như vậy, trong lòng Bạch Tử Phàm lại âm thầm buồn cười, hắn còn nhớ tới những ngày trước kia, Sở Nguyệt Thiền luôn mang một bộ mặt lạnh lùng như băng, luôn không quan tâm đến những lời nói của hắn.

Bây giờ khi đã có chức có quyền trên thân, dĩ nhiên hắn phải trả đũa lại nàng ta một chút cho thỏa lòng rồi.

Mặc dù về việc này, đôi với một nam nhân trưởng thành như Bạch Tử Phàm sẽ không quá để tâm, nhưng không phải Phụ nữ thường hay nói, đàn ông là đứa trẻ không bao giờ lớn, sao?

Nên lần này, Bạch Tử Phàm muốn cho Sở Nguyệt Thiền gặp chút khó khăn, tạo cho nàng ta chút áp lực, để sau này Sở Nguyệt Thiền sẽ không còn tưởng hắn quá dễ dãi, mà xem nhẹ đi quyền uy của hắn.

Mà thêm nữa, Bạch Tử Phàm cũng muốn nhân cơ hội này, triệt tiêu đi cái tính cách lạnh như băng và cái ngạo khí của Sở Nguyệt Thiền mỗi khi đối mặt với hắn.

Ngoài túp lều của Đại trưởng lão.

Sở Nguyệt Thiền đứng trước túp lều của Bạch Tử Phàm, nghe được nói vừa phát ra từ bên trong túp lều, nàng âm thầm cắn môi, cái tên Bạch Tử Phàm này hôm nay sao thái độ đột nhiên lại khác lạ với nàng như vậy, cái vẻ nhiệt tình của hắn đối với nàng như mọi khi đi đâu mất rồi.

Chẳng lẽ...chẳng là là tên này, hồn thật sự đã bị Liễu Phỉ Phỉ, còn tiện nhân kia câu mất rồi, nên bây giờ hắn mới quay sang trở mặt với nàng??

Nghĩ như vậy, Sở Nguyệt Thiền bỗng nhiên bực bội, ngày bình thường nàng chỉ quen với việc phớt lờ, bỏ mặc người ta, chứ đã bao giờ nàng bị nàng ta phớt lờ, tỏ thái độ xa lạ như vậy đâu.

"Hừ"

Sở Nguyệt Thiền hừ lạnh một tiếng, nàng quay phắt người lại muốn bỏ đi, thế nhưng khi vừa đi được vài bước, nàng lại bị cái mục đích tới đây của mình giữ chân lại.

Nàng không biết quy định của cuộc cạnh tranh ngày mai diễn ra như thế nào, liệu Liễu Phỉ Phỉ, ả ta có biết trước quy định này, đạt được lợi thế hơn so với nàng?

Đối với Liễu Phỉ Phỉ, nàng không phải hiểu quả nhiều về ả ta, thế nhưng cái gì cần hiểu thì nàng vẫn hiểu.

Liễu Phỉ Phỉ thiên phú tu luyện không thua kém so với nàng, nhưng lại bái nhập Thái Âm Giáo sớm hơn và đột phá Tông Sư Cảnh đỉnh phong trước nàng.

Vậy nên nếu như Sở Nguyệt Thiền nàng trực tiếp động thủ với Liễu Phỉ Phỉ, sợ rằng nàng sẽ đánh không lại Liễu Phỉ Phỉ.

Nàng cũng đã không ít lần tiếp xúc Liễu Phỉ Phỉ, tùy rằng Liễu Phỉ Phỉ tính cách bên ngoài luôn nóng bóng nhiệt tình như vậy, thế nhưng thi thoảng, Liễu Phỉ Phỉ lại cho nàng cảm giác thâm bất khả trắc khó hiểu.

Vậy nên Sở Nguyệt Thiền nàng cứ thế bỏ đi, để lợi thể rơi vào tay Liễu Phỉ Phỉ, thì sợ rằng đến ngày mai, vị trí Thánh nữ của Thái Âm Giáo đã chín phần nằm trong tay của Liễu Phỉ Phỉ rồi.

Lúc này, tâm tình của Sở Nguyệt Thiền đã bình phục trở lại, sau khi suy nghĩ kỹ lại những gì trước đây, Sở Nguyệt Thiền âm thầm đoán rằng:

"Có lẽ tên Bạch Tử Phàm này còn nhớ tới chuyện cũ, khi bắt chuyện với ta, lại bị ta phớt lờ, không quan tâm đến, nên bây giờ mới tỏ thái độ với ta như vậy."

"Không thể nào trong một hai hôm mà Bạch Tử Phàm đã bị Liễu Phỉ Phỉ câu mất hồn được, ta tin tưởng tâm cảnh của hắn, không kém đến thế."

Nghĩ như vậy, Sở Nguyệt Thiền lấy lại tự tin, nàng lại một lần nữa tiến về túp lều trại nghỉ ngơi của Bạch Tử Phàm.

Trong túp lều trại của Đại trưởng lão

Bạch Tử Phàm ngồi nhàn nhã trên đệm uống trà, khi trông thấy bóng hình phản chiếu qua ánh sáng của Sở Nguyệt Thiền quay lưng rời đi, hắn không chút nào lo lắng, bởi hắn biết, hắn cũng tự tin rằng sẽ không bao lâu nữa, Sở Nguyệt Thiền sẽ quay lại đây tìm hắn.

Qua một lúc sau, quả nhiên giọng nói của Sở Nguyệt Thiền từ bên ngoài lại một lần nữa được vang lên:

"Đại trưởng lão, Nguyệt Thiền có chuyện quan trọng cần gặp ngài, trước đây Nguyệt Thiền không biết cách làm người, nếu có gì đắc tội với Đại trưởng lão, mong Đại trưởng lão ngài dơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Nguyệt Thiền."

(Còn tiếp)

P/s: Hôm nay thứ 2 đầu tuần, ta khá bận, nên có 1 chương thôi nha