Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 119: Huân Nhi muội muội



Bạch Tử Phàm liếc qua Bà lão phía sau Cố Huân Nhi một cái thầm nghĩ: "Bà lão này quả nhiên thâm bất khả trắc."

Sau đó Bạch Tử Phàm trả lời với Cố Huân Nhi:

"Cô nương đừng hiểu nhầm ý của Tại hạ, Tại hạ chỉ muốn biết dung nhan của cô nương có đúng với dung nhan của Tiêu Chiến huynh cho Tại hạ xem hay không."

"Vì tại hạ và Tiêu Chiến huynh là hảo tri kỷ của nhau, nên tại hạ mới cần cẩn thận như vậy, nếu có gì không phải mong cô nương lượng thứ."

Cố Huân Nhi âm thầm gật đầu, nàng thầm nghĩ: "Tiêu Chiến ca ca đã tìm được một vị bằng hữu tốt."

Sau đó, nàng không chút do dự nào tháo xuống chiếc mũ vải vành trắng đang che đậy dung nàng tuyệt sắc của mình, vì nàng cảm thấy lời của Bạch Tử Phàm rất có lý.

Mũ vải được tháo ra, khuôn mặt của Cố Huân Nhi cũng dần được hiển lộ trong không khí.

Theo chiếc mũ vải được tháo xuống, Bạch Tử Phàm đã thấy được một dung nhan tuyệt sắc vô song đang dần hiện lên trước mặt mình.

Thiếu nữ trước mặt này có làn da trắng nõn, mềm mại như nước, hai má hồng hào như hấp dẫn người ta chà xát vào khuôn mặt mềm mại ấy của nàng, mới thỏa mãn một lần sống trên đời.

Thiếu nữ này sở hữu một khuôn mặt tú lệ, khả ái, đôi mắt của nàng ôn nhu như nước, đặc biệt trong đôi mắt ôn nhu của nàng như có thể làm cho nam nhâm nhân lạc lỏng vào trong sự ôn nhu ấy.

Khí chất của nàng thanh lãnh lạnh nhạt, giống như một đóa hoa sen thoát tục.

Trên đầu nàng ba búi tóc đen thắt bởi một đoạn băng gấm tím nhạt, đường cong rủ xuống đến nơi hông mềm mại động lòng người.

Vẻ đẹp tựa như người trong bức họa mà ra.

Khi vừa tháo mũ vải được tháo ra, Cố Huân Nhi theo động tác chớp mắt một cái, chỉ một cái chớp mắt nhưng cái chớp mắt này của nàng đủ để làm điên đảo biết bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ.

Tuy Cố Huân Nhi xinh đẹp là vậy, nhưng Bạch Tử Phàm cũng không phải là lần đầu xuyên qua, nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc ở thế giới này.

Những nữ gần gũi với hắn như Lãnh Nhược Tuyết hay Sở Nguyệt Thiền, đều không phải hạng nhan sắc tầm thường.

Nên lần này Bạch Tử Phàm chỉ kinh diễm trước sắc đẹp vô song của Cố Huân Nhi, chứ không thất thố như lần đầu đối mặt với Ngu Yên Vũ.

Và Bạch Tử Phàm bây giờ đã khác xưa, đã không phải là một tay gà mờ mới xuyên qua tới thế giới này.

Chỉ thấy Bạch Tử Phàm chép miệng lên than: "Khi thấy dung nhan trong tranh, ta còn có chút không tin, nhưng bây giờ tận mắt trông thấy, Huân Nhi muội muội quả nhiên là xinh đẹp vô song, không khác gì người trong tranh mà Tiêu Chiến huynh cho ta xem."

Cố Huân Nhi nhíu mày nói: "Muội muội?"

Bạch Tử Phàm nói: "Muội là muội muội của Tiêu Chiến vậy không phải là muội muội của ta sao?"

Thấy Cố Huân Nhi vẫn chưa hoàn thích nghi với điều này, Bạch Tử Phàm nói thêm: "Ta và Tiêu huynh xem nhau như là tri kỉ, nên biểu muội của huynh ấy cũng sẽ biểu sẽ là biểu muội của Bạch Tử Phàm ta.".

"Hơn nữa Tiêu Chiến huynh ấy nói với ta, huynh ấy có một có một cô biểu muội xinh đẹp, lại hết sức ôn nhu, nên khi kết bái làm tri kỷ, ta cũng đã nhận muội là muội muội của mình rồi."

"Ta tên là Bạch Tử Phàm, sau này Huân Nhi muội muội, gọi ta là một ca ca là được."

Khuôn mặt khả ái của Cố Huân Nhi bỗng đỏ lên, nàng nói: "Tiêu Chiến ca ca nói như vậy thật sao?"

Hệ thống thông báo 'ting':【Cố Huân Nhi (độ thân mật +10) = (tổng độ thân mật +10/100) 】

Cố Huân Nhi cảm thấy, Bạch Tử Phàm gọi mình là muội muội cùng không có gì là không ổn, ngược lại gọi như vậy cho nàng một cảm giác gần gũi, tự nhiên.

Bạch Tử Phàm trả lời: "Đúng vậy."

Đợi lời xác mình của Bạch Tử Phàm, Cố Huân Nhi tâm trạng lập tức vui vẻ vô cùng: "Không ngờ Tiêu Chiến ca ca, ngày thường trầm tính ít nói nhưng trong lòng huynh ấy lại nghĩ tốt về ta như vậy."

Vui vẻ là vậy nhưng Cố Huân Nhi không quên công việc chính ở đây, nàng mở miệng hỏi: "Bạch đại ca, bây giờ huynh có thể nói cho ta, về tung tích của Tiêu Chiến ca ca sao?"

Bạch Tử Phàm gật đầu nói: "Được chứ."

Bạch Tử Phàm đang định nói, thì bỗng cảm nhận được Bà lão phía sau Cố Huân Nhi trong ánh mắt hiện lên một tia sát khí như có như không nhìn về phía hắn.

Cảm nhận được tia sát khí này, ban đầu Bạch Tử Phàm có chút nghi hoặc, nhưng bằng vào kinh nghiệm sống của mình, rất nhanh Bạch Tử Phàm đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Trường hợp của Tiêu Chiến rất giống một motip quen thuộc, không khác gì một chàng trai nhà nghèo yêu cô tiểu thư nhà giàu, xong bị gia đình của cô tiểu thư không ngừng ngăn cản.

Nghĩ đến đây Bạch Tử Phàm không khỏi nhớ tới kiếp trước của hắn, hắn và Linh cũng giống vậy, hắn và Linh tuy chơi thân với nhau từ nhỏ, nhưng luôn bị cha mẹ của Linh âm thầm ngăn cản, không để 2 đứa phát sinh quá nhiều tình cảm với nhau.

Ban đầu đối với chuyện này, Bạch Tử Phàm cũng rất bất mãn, nhưng sau này khi lớn lên ra ngoài xã hội lăn lộn, Bạch Tử Phàm mới thấu hiểu nỗi khổ của mẹ cha Linh.

Mỉm cười nhìn lại niên thiếu nông nổi của mình.

Thử hỏi trên đời này, làm gì có bậc làm cha mẹ nào muốn để con gái của mình chịu khổ cực, đi theo một người không có gì trong tay chứ?

Làm sao họ nỡ bắt con gái mình của mình lãng phí thanh xuân để đi chờ đợi một người gây dựng sự nghiệp, mà không biết bao lâu người đó mới có thể gây dựng nên sự nghiệp.

Hơn nữa cuộc sống này vốn vô thường, hôm nay còn sống khỏe mạnh, liệu ngày mai có còn tiếp tục khỏe mạnh?

Có câu họa vô đơn chí mà!!

Nhờ có phát hiện này mà Bạch Tử Phàm bỏ qua rất nhiều công đoạn, trực tiếp nói: "Tháng trước ta có gặp Tiêu Chiến huynh ở Tắc Bắc hoang mạc."

Bà lão nghe lời này trong lòng thở phào một hơi, ánh mang theo vẻ suy ngẫm nhìn Bạch Tử Phàm.

Bà ta không khó để phát giác ra lời nói của Bạch Tử Phàm là thật hay giả, bởi chính bà ta là người đưa Cố Huân Nhi rời khỏi Tiêu gia 10 ngày trước, còn Tiêu Chiến thì mới về Tiêu gia 3 ngày trước mà thôi.

Bà ta vẫn luôn âm thầm che dấu điều này, nên Cố Huân Nhi không phát hiện ra bất cứ manh mối nào là Tiêu Chiến đã trở về Tiêu gia.

Cố Huân Nhi khuôn hiện lên vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó nàng lại nghi vấn nói: "Tiêu Chiến ca ca tới Tắc Bắc hoang mạc hoang mạc làm gì chứ? Huynh ấy không thể tu luyện, tới Tắc Bắc hoang mạc chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

Bạch Tử Phàm nói: "Huân Nhi muội muội có lẽ chưa biết, Tiêu Chiến huynh đã có thể tu luyện trở lại bình thường, hiện giờ huynh ấy đang không ngừng cố gắng thí luyện trong Tắc Bắc hoang mạc để nâng cao tu vi của mình?"

Cố Huân Nhi nghe xong xong đội mắt trợn to hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng không kiềm chế được mà bắt lấy cổ tay của Bạch Tử Phàm, khi hắn đang rót trà.

"Bạch đại ca huynh nói là thật sao?"

Bạch Tử Phàm liếc nhìn đôi tay của Cố Huân Nhi một cái rồi nói: "Đúng vậy, Huân Nhi muội muội, ta và Tiêu Chiến ca ca của muội đã quen biết nhau ở Tắc Bắc hoang mạc, ở Tắc Bắc hoang mạc, Tiêu Chiến huynh đã rất nhiều lần giúp đỡ ta."

Cố Huân Nhi thu hồi lại đôi tay ngọc tinh xảo của mình, gương mặt nàng hơi hồng lên, nàng nói: "Cảm ơn Bạch đại ca rất nhiều, bây giờ muội lập tức đi Tắc Bắc hoang mạc tìm Tiêu Chiến ca ca. "

(Còn tiếp)