Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 126: Là ngươi ?



Nghe theo lời nói của Tiểu Trà Trà, Bạch Tử Phàm ngoảnh mặt nhìn lại, quả nhiên đã thấy thấy có chuyển biến tích cực rõ rệt xảy ra trên thân của Tiêu Chiến.

Chỉ thấy lúc này vẻ mặt của Tiêu Chiến đang không ngừng biến ảo, những đường nét trên gương mặt cũng trở nên vặn vẹo theo những lần biến ảo ấy.

Nhìn thì có vẻ Tiêu Chiến còn rất thê thảm, thế nhưng đã có thay đổi xảy ra.

Khi đạo vòng khí màu trắng trên cơ thể của Tiêu Chiến đang dần lấn áp trở lại, cân bằng với đạo vòng khí màu đen của Khô Lâu Ma Quân, mà không còn bị áp đảo như trước đó nữa.

Suy ngẫm lời nói của Tiểu Trà Trà, ban đầu Bạch Tử Phàm không hiểu lời nói của nàng là có ý gì, nhưng một lát sau đó, hắn đã kịp phản ứng.

Vì cái moptip này thật sự quá mức quen thuộc, hắn đã gặp rất nhiều lần qua những thước phim truyền hình ở kiếp trước.

Mỗi một khi nhân vật chính rơi vào nghịch cảnh.

Rời vào bước đường cùng.

Bọn họ liền sẽ sử dụng đến những kỹ năng đặc biệt của mình, khiến người xem trầm trồ nể phục.

Khi vào cái thời khắc khó khăn nhất, bọn họ sẽ đưa ra những câu nói, những lời nói tràn đạo lý, những triết lý nhân sinh thấm đẩm tình cảm trong đó.

Rồi bằng một cách thần kỳ nào đấy, sức mạnh của họ sẽ bỗng nhiên sẽ gia tăng lên vùn vụt, sau đó đánh bại đối thủ của chính mình.

Bất chất đối thủ của bọn họ có là ai, có mạnh đến thế nào đi nữa.

Sau khi thông suốt đều này, Bạch Tử Phàm trong lòng liền dấy lên hy vọng về Tiêu Chiến, hy vọng hắn và Khô Lâu Ma Quân, cả 2 bên cùng lúc lưỡng bại câu thương.

Bạch Tử Phàm cũng không nghĩ tới, sẽ trực tiếp chạy tới khóa mõm Tiêu Chiến lại, vì chuyện này quá nguy hiểm.

Nhưng chuyện này, chỉ tiếc một điều chưa đủ hoàn mỹ để Bạch Tử Phàm hoàn toàn yên tâm.

Chỉ tiếc là, Tiêu Chiến không giống như một tên nhóc, trên đầu có bộ tóc màu vàng vàng nào đấy....nếu không thì lần này, Bạch Tử Phàm thật sự không có gì cần phải lo nghĩ nữa rồi.

Bây giờ, việc Bạch Tử Phàm cần làm, chính là lấy sách vở ra ghi chép, rồi nhớ kỹ những lời nói thông não chi thuật sắp tới của Tiêu Chiến.

Vì biết đâu sau này, hắn sẽ có dịp cần dùng tới nó.

......

— QUẢNG CÁO —

Phía xa.

Tiêu Lân trông thấy dáng vẻ đau đớn của Tiêu Chiến, lòng nóng như lửa đốt, hắn nóng lòng muốn chạy tới giúp đỡ Tiêu Chiến.

Nhưng chỉ là, dù Khô Lâu Ma Quân đã vào đại não của Tiêu Chiến, nhưng khí tràng mà hắn tạo ra vẫn còn hiện hữu ở đó.

Khiến Tiêu Lân thật sự lực bất tòng tâm, chỉ có thể bất lực thủ phục dưới đất mà không nhúc nhích được thân hình, chạy tới giúp đỡ Nhi tử của mình.

Trông thấy Tiêu Chiến đang ôm đầu nằm lăn ra mặt đất, với dáng vẻ thảm liệt, không biết ở bên trong đang đấu tranh gay gắt như thế nào.

Tiêu Lân âm thầm cầu nguyên Thiên Đạo, mong cho Nhi tử của mình, qua được kiếp nạn này.

Còn về Tiêu Chiến, phía trong đại não của Tiêu Chiến.

Lúc này Tiêu Chiến chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

Nhưng với tính cách quật cường của mình, cùng lượng nguyên khí dồi dào mà Dược Cô đang không ngừng cung cấp cho hắn.

Tiêu Chiến không kêu lên một tiếng đau đớn nào, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đối diện, tập trung để phản kích những lần xâm lấn của Khô Lâu Ma Quân vào thức hải của hắn.

Sau khi kết thúc một đợt công kích, Khô Lâu Ma Quân bỗng nhiên dừng lại, ánh bất ngờ nhìn về phía tia sáng đang hiển hóa ra hình dạng giống như một nữ tử bên cạnh Tiêu Chiến.

Đợi sợi tàn hồn giúp Tiêu Chiến chống lại hắn, hiện lên rõ ràng.

Nhìn kĩ hình dạng của đối phương về sau, Khô Lâu Ma Quân bật thốt lên: "Là người?"

Lúc này Dược cô đã hiển hóa ra dáng vẻ chân thật của mình, một dung xinh đẹp tuyệt trần mang theo khí chất ôn nhu như nước được lên.

Với vóc dáng thướt tha mềm mại, đường nét nhu mì của nàng được hiện rõ qua chiếc váy màu lục bảo khoác trên thân.

Nét đẹp của nàng phải không phải là nét đẹp theo kiểu rực rỡ khiến chúng sinh điên đảo, mà là nét đẹp theo kiểu mềm mại, một nét đẹp ôn nhu hiền dịu, lại tinh khiết trong trẻo.

Nét đẹp ấy, dễ dàng khiến nam nhâm vứt bỏ tất cả quyền lực, sự nghiệp, để được đắm chìm trong vòng tay ổn nhu vô hạn của nàng.

Hô!

— QUẢNG CÁO —

Đứng ở phía bên cạnh, hô hấp của Tiêu Chiến cũng bông trở nên dồn dập.

Trước kia Tiêu Chiến đã có lần được chiêm ngưỡng dung nhan chim sa cá lặn này của sư phụ.

Nhưng đó cũng chỉ là giao lưu qua thần thức, chứ Tiêu Chiến chưa bao giờ được trông thấy dung nhan tuyệt lệ khi sư phụ hiển hóa ra chân thân ở trong khoảng cách gần như lúc này đây.

Dược Cô nhìn về phía chân thân đã được hiển hóa ra của Khô Lâu Ma Quân, nàng mở miệng bằng giọng nói tràn đầy sương lãnh:

"Phải, chính là ta."

"Người không ngờ tới phải không?"

Khô Lâu Ma Quân giọng nói hơi trầm xuống: "Thật không ngờ, ngươi còn chưa chết."

Khi nói lời này, trong Khô Lâu Ma Quân không khỏi nảy lên những ý nghĩ kỳ lạ.

Cái Minh Nguyệt Quận thật sự kỳ quái a, chỉ là một nơi hẻo lánh ở cực Bắc chi địa, vậy mà lại có thể xuất hiện nhiều đại nhân vật lớn như vậy.

Nhìn đến sợi tàn hồn của Khô Lâu Ma Quân trước mặt mình lúc này, Dược Cô không khỏi mỉa mai: "Ta cũng thật không ngờ, kẻ như ngươi lại bị người đánh cho thành một sợi tàn hồn? Quả nhiên là ác giả ác báo."

Khô Lâu Ma Quân phớt lờ lời này, hắn khẽ cười âm hiểm: "Nêu đã chưa chết, vậy hôm nay ngươi làm đồ tẩm bổ cho hồn lực của bản Ma Quân đi."

Dứt lời, hắn liền hiển hóa ra các loại bí pháp của mình, một lần nữa, xâm lấn vào trung tâm thức hải của Tiêu Chiến.

"Tiểu tử, chấp nhận số mệnh của mình đi."

Nhận ra người đối phương là Khô Lâu Ma Quân, Dược Cô liền không do dự nữa, nàng vận ra tuyệt kỹ của mình, dù nàng biết, sau khi vận tới tuyệt kỹ này, linh hồn của nàng có thể sẽ theo đó mà hồi phi yên diệt.

Lúc này, nhận thêm lượng nguyên khí lớn lao từ sư phụ, khí thế trên thân Tiêu Chiến, lại càng gia tăng vùn vụt.

Đoán được sư phụ đã làm gì, đôi mắt Tiêu Chiến đỏ lên, cắn răng gắn từng chữ nói:

"Con người tạo ra số phận! Chứ không phải số phận làm ra con người."

— QUẢNG CÁO —

"Vậy nên ta luôn không tin vào số mệnh của mình, từng bước nghịch thiên đi lên, mệnh ta do ta, không phải do trời, cũng không phải để một tên như ngươi chưởng khống."

....vvv.....

Cứ thế, Tiêu Chiến nói ra từng câu đạo lý không biết học từ ở đâu của mình.

Mỗi câu nói, khí thế của hắn lại ra tăng thêm một chút.

.....

Ở bên ngoài quan sát.

Bạch Tử Phàm chỉ thấy, sau khi Tiêu Chiến dứt lời, chỉ một lúc sau, Khô Lâu Ma Quân đã phải thoát thân ra khỏi đại não của Tiêu Chiến.

Sau khi thoát ra, Khô Lâu Ma Quân liền bay tít lên bầu trời mà biến mất, trước khi biết mất, hắn chỉ để lại một câu nói:

"Tiểu tử khá lắm, mối thù này bản Ma Quân sẽ ghi nhớ kỹ."

Nhìn Khô Lâu Ma Quân rời khỏi, Bạch Tử Phàm nhìn lại Tiêu Chiến, bộ dáng hiện tại của Tiêu Chiến lúc này đang từ thiếu niên trai tráng, bỗng chốc trở nên già nua đi rất nhiều.

Với bộ dạng này, Tiêu Chiến chính thức đã bị phản hệ.