Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 316: Có ích vãi xoài!



Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

--------------------

Nhìn gương mặt đầy vẻ hạnh phúc của Trương Văn Huy, giờ Trương Tiểu Kiếm mới biết tay này hóa ra là một gã M!

Xem chừng về sau mấy thứ như nước đá roi da rất là hợp cậu ta nha, hình ảnh đó…

-Quất anh đi, nữ thần của anh!

Úi dồi ôi, cay cả mắt!

-Khụ khụ, chị hai đừng gấp. – Trương Tiểu Kiếm ho khan hai tiếng, sau đó mới bảo. – Đồ thì vẫn có đủ. Cô cần mười tấm phải không? Đây là bùa may mắn của cô, nhớ cất kỹ.

-Tốt quá rồi! – Niếp Lan Lan kêu lên một tiếng, cẩn thận cất đồ thật kỹ, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. - Ầy gù, có thứ này rồi, mình có thể tặng bố một cái, mẹ một cái, bạn trai một cái…

Trương Văn Huy:

-!!!

-Lan Lan, em …em đã có bạn trai rồi sao? – Trương Văn Huy trợn tròn mắt. – Trời ơi! Không phải là thật đó chứ?

-Bây nói không thấy thừa à? – Niếp Lan Lan đắc ý nói. – Người xinh đẹp như chị đây làm sao mà lại độc thân được. – Cô vừa nói tới đây thì có tin nhắn weixin tới. Vừa cầm điện thoại lên nhìn, mắt đã trợn tròn y hệt Trương Văn Huy. – Tôi…Tôi thất tình rồi! Cái tay cặn bã kia!

Trương Văn Huy:

-!!!

-Có chuyện gì?! – Trương Văn Huy lập tức nổi giận đùng đùng, đấm ngực thùm thụp. – Làm sao? Nói cho anh biết, anh tự tay giết chết nó!

-Hu hu hu, tôi thất tình rồi! – Niếp Lan Lan lao thẳng vào lòng Trương Văn Huy, vừa khóc vừa nói. – Đến giờ tôi mới biết bộ mặt thật của gã tra nam kia! Hắn ra ngoài ong bướm khăp nơi, có tới mấy cô bạn gái. Tôi cùng lắm chỉ có thể coi là lốp dự phòng thôi! Huhuhu…

Lúc này mà không biết nên làm gì thì thôi Trương Văn Huy đừng có sống làm gì nữa cho phí gạo phí cơm.

Cậu ta nhẹ nhàng vỗ lưng Niếp Lan Lan:

-Em yên tâm, sau này anh sẽ đối xử tốt với em. Em bảo đi về phía đông anh tuyệt đối sẽ không đi về phía tây, em bảo anh bắt chó anh nhất định sẽ không đi đuổi gà!

Nói rồi cậu ta quay sang dựng thẳng ngón cái về phía Trương Tiểu Kiếm.

Lúc này, các đồng nghiệp của cậu ta đều ngây ra như ngỗng, há hốc miệng. Đến cả chuyện trên tay đang cầm bánh cũng kh ông thèm care nữa, rút luôn tiền ra:

-Mau mau mau! Cho tôi năm cái! Tôi muốn năm! Tôi lấy ba!

Trương Tiểu Kiếm:

-…

Ầy gù, như này không tệ nha. Chỉ có tí tẹo thời gian mà vừa được ngồi xem phim tâm lý xã hội lại còn vừa tiện thể bán được cỡ ba chục cái bùa may mắn. Hơi bị được đấy!

-Đại sư! Cám ơn anh! Vô cùng cám ơn anh! – Niếp Lan Lan khóc chán chê, cuối cùng cũng xoay người lại, cúi đầu thật thấp trước Trương Tiểu Kiếm. – Nếu không có bùa may mắn của anh, có lẽ đến giờ tôi vẫn chưa hề biết gì cả! Cám ơn anh, thật sự cám ơn anh rất nhiều!

Vẻ mặt Trương Tiểu Kiếm lúc này đểu giả vô cùng tận:

-Khách khí, khách khí rồi. Đây là chuyện nên làm. Haiz, trải qua chuyện lần này, cô có thể phát hiện ra đối phương không tốt, đây là cái phúc của cô. Đây chính là cái gọi là một sợi tơ hồng công đức còn hơn xây bảy tòa tháp. Chúc mừng cô.

Thấy chưa, đã thấy chưa!

Cái gọi là trâu bò!

-Trương đại sư. – Trương Văn Huy nắm chặt lấy bàn tay Trương Tiểu Kiếm, mắt không ngừng chớp chớp. – Có thời gian tôi mời anh ăn cơm!

- À – Trương Tiểu Kiếm cười ha hả. – Lão phu đi đây!

Rời khỏi gian bán bánh, Trương Tiểu Kiếm vừa đi tản bộ ven đường vừa ngâm nga.

Hiện giờ việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm được cửa hàng mặt tiền phù hợp, sau đó cửa văn phòng.

Chuyện văn phòng thì đơn giản, cứ mở rồi làm thôi, sau đó nhiệm vụ chủ yếu là đẩy mạnh tiêu thụ món bùa may mắn này.

Trong lòng Trương Tiểu Kiếm hiểu rất rõ, món bùa may mắn này giúp tích cóp lực tín ngưỡng. Chuyện này có liên quan trực tiếp đến việc trở thành Thần Chém Gió trong tương lai, cho nên cái gì qua loa thì được, chứ việc này thì tuyệt đối không!

Tản bộ trên đường cả tiếng đồng hồ, Trương Tiểu Kiếm rốt cục cũng phát hiện ra một mục tiêu thích hợp!

Đó là một cửa hàng mặt tiền hai tầng, coi diện tích một tầng thì vào khoảng cỡ ba trăm mét vuông, hai tầng là sáu trăm mét vuông. Điều quan trọng nhất chính là chỗ đó đang treo biển: Chuyển nhượng cửa hàng.

Nhìn thấy bốn chữ này là Trương Tiểu Kiếm lập tức vui như tết:

“Chính là chú mày!”

-Có ai không? – Hắn đẩy cửa vào liền trông thấy chủ cửa hàng đang thu thập đồ đạc bên trong.

Đây là một cửa hàng quần áo, bên trong có chừng ba chồng áo váy cho nữ, nhìn qua cũng không tệ lắm.

-Chào anh, có việc gì không? – Chủ cửa hàng cũng không quay đầu lại, chỉ lo tính giá đám quần áo trên đất, xem xem rốt cục bao nhiêu tiền.

-Tôi thấy trên cửa có treo biển chuyển nhượng cửa hàng. – Trương Tiểu Kiếm hỏi. – Giá cả thế nào?

-Cậu muốn mua lại à? – Vừa nghe thấy hỏi giá cả, chủ cửa hàng cuối cùng cũng có tí tinh thần, xoay người lại, ủ rũ nói:

- Cửa hàng của tôi đã giao tiền hai năm, giờ còn lại một năm rưỡi. Lúc trước thuê hết tổng cộng một nghìn năm trăm vạn. Nếu cậu muốn lấy lại, tôi lấy một nghìn bốn trăm vạn. Bao gồm cả đống quần áo này.

Hả? Thanh lý cửa hàng lại còn đính kèm cả lố quần áo thế á?

Trương Tiểu Kiếm hỏi:

-Nhất định phải kèm quần áo à?

-Nhất định. – Chủ cửa hàng đáp. – Đây là điều kiện tiên quyết, nếu không tôi sẽ không nhượng lại.

Thực ra việc chuyển nhượng các cửa hàng mặt tiền đều sẽ có mấy điều kiện như vậy, nếu không thì chẳng xử nổi đống quần áo kia còn mệt nách hơn.

-Được. – Trương Tiểu Kiếm lập tức gật đầu. – Thế này đi, hiện giờ tôi không có tiền mặt, thẻ thì để ở nhà. Tối tôi quay lại đây, lúc đó sẽ cọc trước, không thành vấn đề chứ.

-Không vấn đề. – Chủ cửa hàng gật đầu, sau đó nói. – Cửa hàng của tôi có không ít người hỏi, cậu có muốn cọc thì cọc cho nhanh, chứ đến mai thì khó mà nói được là đã nhượng mất chưa.

-Tôi hiểu.

Để lại số điện thoại xong, Trương Tiểu Kiếm bước ra khỏi cửa hàng.

Nhìn qua giao diện hệ thống, thời gian khoảng cách đến lúc sử dụng luật nhân quả nói đâu trúng đó còn sáu tiếng. Về nghỉ ngơi đã.

Chẳng mấy chốc đã đến bốn giờ chiều, Trương Tiểu Kiếm bèn lăn xuống phố.

-Rồi, giờ đã tìm được địa điểm, còn tiền nữa thôi. – Trương Tiểu Kiếm sờ sờ cằm, bắt đầu vừa đi vừa tìm kiếm bên đường.

Hắn tìm quanh khắp nơi một vòng, thoáng cái đã phát hiện ra một mục tiêu phù hợp. Mặt mày hớn hở hết cả lên.

Thân thể lặng yên nằm ngay ngắn trên mặt xi măng, góc cạnh, cứng cáp, oai hùng bất khuất. Thời thế có thay đổi thế nào cũng vẫn cứng đầu ương ngạnh giữ vững trận địa. Màu đỏ rực được nắng chiều trải xuống phủ lên hào quang vàng rực, chói lóa đôi mắt người ta. Trên thân thể ấy, từng vết trầy xước dày đặc lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Không sai! Đó chính là một cục gạch!

Trước ánh mắt mắt khó hiểu, sợ hãi, mê mang của những người đi đường, Trương Tiểu Kiếm cầm lấy cục gạch đó lên, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn như thể đang vỗ về gương mặt của người tình nhỏ bé, nhẹ thì không muốn mà nặng thì chẳng nỡ lòng.

Phủi đi bụi đất trên viên gạch một cách tỉ mỉ, rồi lại cẩn thận thổi thổi. Sau đó Trương Tiểu Kiếm mới thỏa mãn vỗ vỗ viên gạch. Đúng là khiến người ta có cảm giác đây không phải là một cục gạch, mà là một cục vàng ròng.

Mà thực tế thì…

Tìm đến một nơi không người, Trương Tiểu Kiếm nhìn viên gạch trên tay, cười hehe:

-Đây không phải gạch, đây là một khối vàng.

Luật nhân quả nói đâu trúng đó!

Những lời này vừa dứt, viên gạch kia bắt đầu thay đổi nguyên tố bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Một khối vàng ròng hình viên gạch xuất hiện trên tay Trương Tiểu Kiếm.

Vàng nguyên khối!

“Đi đổi tiền thôiiiiii!”