Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 70: Thế giới thứ 4: Thế giới không khoa học (70 - 95)



Nhậm Trúc nhìn cái hình ảnh rất là vãi linh hồn kia, chẳng hiểu sao trong đầu lại nhớ tới thân phận ở đời trước nữa hình như là chuyên gia tâm lý cấp quốc gia, đến cuối cùng đã là cấp quốc bảo của người nào đó. Sau đó khóe miệng đang run run của anh bình thường trở lại.

Mặc dù hiện tại hắn không biết, nhưng chỉ cần hắn có kinh nghiệm cơ sở của đời trước nữa, đối mặt với ngài Chu hiện giờ cũng vẫn thành thạo. Ít nhất sẽ không bị ông ta thôi miên, thậm chí còn sẽ tạo thành một ít áp lực tâm lý cho tên Chu kia, dù sao hiện tại đều có thể nhìn thấy ngài Chu đó sắc mặt nghiêm túc trán đổ mồ hôi rồi.

Rất hiển nhiên tình huống này không riêng gì Nhậm Trúc thấy, ngay cả Jason ngồi ở bên cạnh hai người vẫn luôn quan sát tình huống cũng phát hiện ngài Chu sai sai, lúc vòng tay trên cổ tay gã vang lên tiếng tích tích, Jason biết sự tình không đúng rồi, ngay cả Boss cũng thúc giục gã, làm gã mau chóng hành động.

Vì thế Jason trực tiếp cầm "Nước trái cây" màu đỏ của gã mạnh mẽ chen ngang giữa Tần Tông và ngài Chu, ngài Chu còn cảm thấy bất mãn: "Chúng tôi đang tham thảo vấn đề, mong cậu đừng quấy rầy."

Jason trợn mắt ở trong lòng, còn cho mấy người tham thảo nữa nói không chừng ông rối loạn tinh thần luôn thì có! Cho dù đối phương là một cậu cả cực kì có tiền thì thế nào? Hiện tại còn không phải đã rơi vào trong tay bọn họ sao, cần gì khách sáo với hắn như vậy? Sau khi thôi miên những người này đều là con rối nghe lời, nào còn nhớ rõ thái độ lúc trước của bọn họ?

"Được rồi, Boss đã bất mãn, ông xem vòng tay tôi cũng sáng rồi, sớm chút giải quyết xong xuôi mọi chuyện là có thể ăn cơm trưa, nghe nói trưa hôm nay là tiệc bò bít tết vô cùng phong phú, cho dù ông không sốt ruột, tôi cũng gấp ăn." Jason đẩy ngài Chu ra, ngài Chu hãy còn suy nghĩ mục tiêu và lý tưởng mà vừa rồi Tần Tông nói với mình là cái gì.

Mà bên này Tần Tông nhìn khuôn mặt mang theo vui sướng khi người gặp họa cùng tràn đầy ác ý của Jason, cảm thấy gã này cũng xấu thật, hắn cần người yêu nhà mình rửa rửa mắt.

"Cho nên mấy người đây là văn vở không được tính dùng biện pháp mạnh?"

Jason ác ý cười: "Đúng vậy, dù cho mày biết thì thế nào? Hiện giờ mày chính là cá trên thớt, vịt trong nồi của chúng tao, mày có kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có ai tới cứu mày đâu."

Nói xong, gã bưng ly nước trái cây màu đỏ trong tay mình cưỡng ép rót vào trong miệng Tần Tông.

Khi trước vẫn chưa nói rõ ràng tình huống hiện giờ của cậu cả Tần, ở trong phòng này hắn vẫn tương đối tự do, cơ mà trên tay hắn lại có hai vòng thép đặc chế, lúc Jason động thủ, vòng thép trên tay Tần Tông liền tự động hút lấy nhau, làm cho hai tay của hắn bị cố định lại không cách nào hành động.

Nhậm Trúc nép vào cạnh cửa, nghĩ thầm mình có nên đi ra anh hùng cứu mỹ nhân không ta? Kết quả giây tiếp theo anh liền nhìn thấy bóng dáng Jason bị đá bay ra ngoài, nước trái cây màu đỏ tươi kia tạt đầy mặt gã, lúc bị đá dính vách tường, mặt gã Jason này vẫn còn ngáo ngơ.

Tao là ai? Tao đang ở đâu? Con mẹ nó chuyện gì vừa xảy ra?

Mà Tần Tông thì lại vững vàng đứng trên mặt đất sau một cú đá dứt khoát lưu loát. Hắn dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ ngó Jason, hộc ra một câu đi thẳng vào lòng người: "Ngáo đá, bố mày còn chân."

"Phụt."

Thầy Nhậm không kìm được, bị ngáo đá chọc cười. Sau đó anh liền đương nhiên bị Jason thẹn quá thành giận phát hiện.

"Ai ở đó!? Ra đây!"

Nhậm Trúc nhanh chóng đi ra, hơn nữa trực tiếp đi tới bên cạnh Tần Tông.

"Nhậm Trúc!" Jason nhìn thấy Nhậm Trúc, cảm thấy tình cảm của mình tựa như đã bị lừa gạt: "Sao đột nhiên cậu lại ở đây? Cậu đến bên cạnh hắn ta làm gì?"

Cậu cả Tần nhìn cảm xúc của Jason bị chất lỏng màu đỏ tươi giội hết vào mặt càng ngày càng kích động, trên cơ bản đã xác định thứ "Nước trái cây" màu đỏ kia rốt cuộc là cái gì, hắn trực tiếp duỗi tay ôm chặt cánh tay Nhậm Trúc: "Em ấy là người của tao, đương nhiên phải đứng ở bên cạnh tao!"

Jason y như mèo bị giẫm phải đuôi, nháy mắt liền xù lông: "Sao em ấy có thể là người của mày!! Em ấy là người của tao mới đúng!!"

Thầy Nhậm: "......" Bỗng nhiên nhớ tới vị tiền nhiệm của cơ thể là một tên lăng nhăng lại hám của, hơn nữa hình như đang chủ động thả bả tên tóc đỏ này.

Tần Tông lập tức nheo mắt lại, cơ mà tay ôm lấy cánh tay Nhậm Trúc lại càng chặt: "Mày có gì chứng minh mày thích em ấy?"

Jason phẫn nộ chứng minh: "Em ấy thích ăn tôm hùm nhất! Đặc biệt thích quần áo và đồng hồ hàng hiệu! Vừa mong manh vừa yếu ớt còn sợ đau! Cho tao hôn một cái còn phải kiểm tra xem tao có súc miệng hay không!!"

Thầy Nhậm: "......"

Sắc mặt Tần Tông vốn còn cực kì âm u, cơ mà càng nghe sắc mặt của hắn liền càng tốt. Đặc biệt là nghe thấy một câu cuối cùng, cậu cả Tần lại khôi phục dáng vẻ trẩu tre khoe khoang của mình, hắn đặc biệt gợi đòn mà nở nụ cười với Jason: "Vậy bây giờ em ấy là của tao, mày xem!"

Nói xong hắn liền chụt một phát trên mặt Nhậm Trúc, cái tiếng kia phải nói là vang rền, hoàn toàn phá hủy lý trí của Jason.

"Hai thằng chó chúng mày! Tao đánh chết tụi mày!!"

Jason trực tiếp móc từ bên hông ra một khẩu súng, nhắm ngay hai người Nhậm Trúc mà bắn, Nhậm Trúc thấy thế trực tiếp hét lớn một tiếng: "Nằm sấp xuống!"

Sau đó...... Trừ anh ra, tất cả mọi người đều nằm sấp xuống...

Jason và ngài Chu mặt đần thối! Hoàn toàn không biết vì cớ gì mà mình sẽ nghe lời trực tiếp nằm sấp xuống như vậy, nhưng cậu cả Tần quỳ rạp trên mặt đất như là càng thêm xác định điều gì, tâm tình quả thực tốt cực kì, rất nhanh hắn đã uốn gối đứng lên, hơn nữa một cái khuỷu tay trực tiếp đánh về phía Jason, đánh cho gã bẹp dí dưới đất lần nữa, đầu gối đè lên lưng Jason, dùng tay cầm ra một cái điều khiển từ xa nhỏ màu đỏ.

Cạch!

Cậu cả Tần giải phóng đôi tay của mình.

Jason quỳ rạp trên mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy bản thân sắp tiêu đời rồi. Mà tận lúc này ngài Chu mới ý thức được mọi chuyện đã mất khống chế, ông ta vội vàng mở miệng nói chuyện với Tần Tông, nhưng mà cậu cả Tần hoàn toàn méo care ổng, thôi miên đã không có lắng nghe, thì hoàn toàn chẳng có tác dụng gì cả.

Lúc này, Vương và Ảo thuật gia Khuất Long trong "Vương cung" đều nhăn mày lại, ban đầu bọn họ còn tính nhìn xem ngài Chu thôi miên cậu cả Tần ra sao, kết quả mọi chuyện lại biến thành như vầy, thật sự khiến người tức giận.

"Ngươi đi giúp bọn họ một tay, mang theo vũ khí mới nhất mà chúng ta nghiên cứu ra, Jason thật đúng là đồ vô dụng." Thanh niên ngồi trên vương tọa màu vàng kim mở miệng nói với Khuất Long.

Mà Khuất Long chỉ thoáng do dự một chút liền gật đầu: "Vâng. Xin ngài mở ra kho vũ khí."

Thanh niên gật đầu, duỗi tay ấn xuống một cái nút trên vương tọa của mình, một mặt tường đằng sau của căn phòng này bị chậm rãi kéo ra, mà bên trong tường là đủ loại vũ khí nhìn qua đẹp đẽ lại nguy hiểm, còn có một ít chất lỏng màu sắc hoặc xinh đẹp hoặc kì quái.

Khuất Long trực tiếp cầm lấy một cây súng dài màu bạc đựng trong bao súng màu vàng. Nghe nói thứ này chỉ cần bắn về một hướng nào đó là có thể trực tiếp phóng ra một tấm lưới lớn màu vàng dao cắt không đứt, sau đó có thể phát ra dòng điện mãnh liệt đủ làm người trực tiếp ngất xỉu. Từ mặt nào đó thì có chút giống gậy chích điện, bất quá đây là hàng cao cấp khiến cả đồ ngốc cũng có thể bắt được mục tiêu mà thôi.

Hiển nhiên, đối với chênh lệnh vũ lực giữa mình và Tần Tông, Khuất Long vẫn rất có tự mình hiểu lấy mình.

"Vương, ta đi."

"Chờ mong ngươi chiến thắng trở về."

Chờ sau khi Khuất Long rời khỏi, "Vương" ngồi ở trên vương tọa bắt đầu khẩn trương cắn móng tay, đừng nhìn ngày thường làm màu làm mè lợi hại, cứ như ông trời lão đại đất đai lão nhị cậu ta là lão tam mà lầm, cậu ta thật đúng là không có thực lực xứng đôi với cảm giác ngầu lòi như Tần Tông. Hiện tại cậu ta có một loại dự cảm khá là không tốt, cứ cảm thấy Tần Tông xuất hiện và Nhậm Trúc làm phản tựa hồ khiến sự tình trở nên không thể đoán trước được, nói không chừng bọn họ sẽ toàn quân bị diệt. Nếu như vậy, vậy phải làm tốt chuẩn bị vạn toàn, bên trong tòa cung điện của cậu ta còn có một phòng ngầm an toàn không ai biết. Thật sự không được, liền trước tránh ở đó, chỉ cần người của cậu ta không có chuyện gì, tổ chức của bọn họ sẽ không có chuyện gì!

Lúc này, cậu cả Tần đã lấy một địch hai đánh cho ngài Chu và Jason chả còn hơi sức đâu nói chuyện với bưng nước trái cây. Nhậm Trúc cũng trói người lại, anh vừa trói cậu cả Tần còn ở bên chỉ đạo phải trói ra làm sao mới càng chặt. Ngay vào lúc này, cánh cửa bị khóa trái truyền đến tiếng chìa tra vào ổ.

Tần Tông cùng Nhậm Trúc đồng thời nhìn qua.

"Là địch không phải bạn." Nhậm Trúc đưa ra phán đoán.

Tần Tông gật đầu: "Trong tay hắn có khả năng còn sẽ cầm vũ khí. Chúng ta không cho hắn mở cửa, trừ phi hắn dùng pháo bắn nát cửa."

Nhậm Trúc đặc biệt tán thành gật đầu, vì thế Ảo thuật gia Khuất Long cầm súng lưới điện gặp phải một vấn đề hết sức xấu hổ—— gã không mở được cửa căn phòng này.

Chẳng lẽ phải kêu người mở cửa? Trừ phi người ở trong là thằng ngu, bằng không tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Cũng may rất nhanh đã có tiểu đội tuần tra đi tới, dò hỏi Ảo thuật gia đại nhân có cái gì cần hỗ trợ không, Khuất Long nghiến răng nghiến lợi mà chỉ vào cánh cửa nói: "Dùng súng mở nó ra cho ta!"

Vì thế tiếng súng bắn đùng đùng và viên đạn đâm xuyên qua cửa mà đến, ánh mắt Tần Tông trầm xuống, trực tiếp đẩy ngài Chu đến trước người Nhậm Trúc, bản thân thì xách theo Jason che ở phía trước, giây tiếp theo cửa bị người đá văng, một tấm lưới lớn màu vàng liền ập vào trước mặt!

Nhậm Trúc và Tần Tông phản ứng cực nhanh đẩy hai gã che ở đằng trước ra ngoài, Khuất Long dưới sự kích động cho rằng đã trực tiếp bắt được đầu sỏ, không chút do dự ấn nút giật điện, trong phòng nháy mắt liền truyền ra tiếng kêu thảm thiết của ngài Chu và Jason, sau một lát lại không có tiếng động!

Mãi đến lúc này, Khuất Long mới phát hiện hình như bản thân bắt nhầm người, gã vội vàng cầm lấy một khẩu súng khác bên hông, lại trực tiếp bị Tần Tông đá bay ra ngoài, trong nháy mắt đụng phải vách tường kia, biểu tình trên mặt giống y chang Jason khi nãy, nhưng cậu cả Tần không để ý đến gã, quay đầu đi đối phó tiểu đội tuần tra.

Thầy Nhậm liền cầm các loại đồ vật trong phòng, thường thường mà kích hoạt kỹ năng Chủ nhiệm lớp phấn viết, thời cơ hạ độc thủ phải nói là chuẩn khỏi chỉnh.

Không đến năm phút đồng hồ, vị ảo thuật gia Khuất Long này và tiểu đội tuần tra đã toàn quân bị diệt.

Tần Tông vỗ vỗ tay, vẻ mặt khinh bỉ: "Thật không biết đám cùi bắp tụi mày rốt cuộc là hoàn thành ý tưởng nguy hiểm trẩu tre đó kiểu gì!"

Nghe được lời này, Khuất Long tức điên: "Tụi tao rất chuyên nghiệp!"

Gã vừa nói xong, trên hành lang căn cứ liền truyền tới từng đợt tiếng súng và tiếng chó sủa, rất rõ ràng căn cứ của bọn chúng đã bị người phát hiện, hơn nữa có nhân viên chuyên nghiệp tới tiến hành bắt giữ bọn chúng. Tần Tông nghe mấy tiếng đó xong mới cười lạnh nói với Khuất Long: "Nghe thấy không? Cái này mới là chuyên nghiệp. Là chuyên nghiệp bắt người. Một đám tụi mày đừng hòng thoát."

"Sau đó, tao sẽ cho mày nhìn xem cái gì là rich kid và nhà giàu chuyên nghiệp." Tần Tông duỗi tay chỉ vào chính mình, lúc sau trong ánh mắt khó tin của mọi người ở đây, thong thả ung dung nâng lên cổ tay, nói với đồng hồ của mình: "Nổ cho ông!! Nổ thành bình địa bố mày mua luôn hòn đảo này!"

Khuất Long: "!!!"

Ngài Chu và Jason vừa mới tỉnh lại, nghe câu như thế cảm thấy bản thân sắp sửa ngất nữa rồi!

"Sao mày có thể làm như vậy?! Mày không sợ người khác truy cứu mày hả?! Đây là tâm huyết của tổ chức tao! Đây là hòn đảo thuộc về tổ chức tao!!" Khuất Long gần như là bi phẫn gào lên, gã như vậy rất giống nàng dâu bị bắt nạt.

Mà Tần lưu manh thì lộ ra một nụ cười tà ác: "Giờ thì thuộc về tao."

Lúc sau chính là tiếng nổ mạnh đất rung núi chuyển liên tiếp không ngừng, ai cũng không ngờ tới Tần Tông nói nổ liền thực sự cho nổ hòn đảo này, rất nhanh Khâu Lam Phong đã mang theo người tiến vào, y một bên xác nhận Nhậm Trúc bình an không có việc gì, mệnh lệnh thủ hạ mang hết phạm nhân nơi này đi, một bên dùng ánh mắt xem bệnh tâm thần nhìn cậu cả Tần.

"Anh điên rồi?" Cho dù có giàu cỡ nào đi nữa, cũng không thể tùy ý nổ đảo chứ!

Tần Tông nhìn tên này là không vừa mắt: "Liên quan gì anh."

Cảnh sát Khâu nghẹn muốn chết. Rồi sau đó Jack Chen cũng mang theo thủ hạ của mình tới: "Ông chủ! Mọi người trong căn cứ đều bị bắt, nhưng vẫn chưa tìm thấy tên đầu sỏ, bọn tôi phát hiện khu vực cung điện trung tâm còn có cảm ứng nhiệt lượng, tên kia chắc chắn ở đó! Nhưng lại không vào đó được, làm sao bây giờ?"

Cậu cả Tần há há một tiếng: "Nổ."

Cảnh sát Khâu và bọn Khuất Long lại lần nữa hít hà một hơi.

Vì thế, mặc dù Vương Ngạo Thiên lại cho rằng bản thân an toàn vạn vô nhất thất như thế nào, cuối cùng vẫn bị cậu cả Tần mang theo đội lính đánh thuê bắn cho mặt xám mày tro. Thời điểm bị lôi ra từ đống đổ nát, Vương Ngạo Thiên tức giận cực kỳ: "Sao ngươi có thể không nói đạo lý như vậy?!!"

Cậu cả Tần tức khắc liền lộ ra vẻ mặt siêu cấp ngạc nhiên: "Với chú mày mà còn cần nói đạo lý hả? Mày xem, tựa như tao tát mày một cái. Mày cũng phải chịu!"

Một bạt tai của cậu cả Tần nối gót theo sau.

"Đây cũng đâu có đạo lý."

Sau đó hắn lại tát thêm một phát mạnh nữa với Vương Ngạo Thiên, "Mày coi đó, tao tát mày thêm cái nữa, mày cũng không có đạo lý nha."

Cuối cùng lúc Tần Tông giơ tay lên, Vương Ngạo Thiên sợ tới mức trực tiếp muốn lùi ra sau, lại bị người ghìm lấy, bất quá lúc này đây cậu cả Tần lại không tát mặt cậu ta, mà là dùng giọng lạnh băng lại âm trầm nói: "Dạy mày một bài học, trên thế giới này đạo lý lớn nhất chính là nắm đấm. Nắm đấm thằng nào to, thì nghe thằng đó."

Nói xong lời này, Tần Tông trút giận xong liền lôi kéo Nhậm Trúc rời đi. Một tháng sau, cái tổ chức làm cho cả giới nhà giàu thượng lưu vô cùng khiếp sợ kia bị công khai xử lý, hơn nữa bởi vì liên quan tới thuốc và thôi miên tâm lý, toàn bộ trẻ em và người lớn trong giới đều tiến hành một lần thí nghiệm đánh giá tâm lý. Kiểm tra ra thêm bao nhiêu nhân viên che giấu nhiều đến làm người khiếp sợ liền không nói, quan trọng nhất chính là bởi vì cậu cả Tần cuối cùng vẫn thành công nổ cho cái núi trên hòn đảo thành bình địa, hơn nữa hành vi cuồng bạo nếu không phải vì mấy động vật trên đảo, hắn thật sự liền sẽ nổ banh toàn bộ hòn đảo khiến cho đánh giá của mọi người với hắn lại bay lên một tầm cao mới——

Tần dỗi dỗi tính cái quần què gì! Gã này là Tần thiên địa thì có! Bạn chọc hắn một chút, hắn có thể trực tiếp biến thành nhân vật hung tàn làm trời làm đất. Về sau vẫn là đi đường vòng thì hơn.

Cơ mà, ngoài vừa hung tàn vừa có tiền có bản lĩnh ra, Tần thiên địa còn khiến người nghiến răng nghiến lợi ở chỗ, thế mà hắn còn tìm được người có thể làm bạn cả đời, đặc biệt là người bạn đời này còn rất ưu tú, làm người trong giới thượng tầng không quen nhìn hắn đều xen mồm cất lời thấm thía hỏi Nhậm Trúc: "Anh có một bạn đời hung tàn trẩu tre như vậy, anh là nghĩ như thế nào mới có thể chịu đựng gã cả đời vậy?"

Thầy Nhậm vẫn luôn chăm chỉ ghi chép lịch sử đen của Tần Tông ở trong lòng bày tỏ: Tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi cũng bất đắc dĩ lắm đó! Ai biết đời này ổng chập mạch thành thế này đâu?! Kiếp sau hy vọng bình thường một chút vậy.

Trong thế giới này Nhậm Trúc sống đến 82 tuổi, cũng coi như là sống thọ và chết tại nhà. Mà làm anh cảm thấy kinh ngạc chính là, vào lúc mà anh cảm thấy mình sắp không được nữa, Tần Tông vốn còn có vẻ thân thể khỏe mạnh lại ở trong vòng một thời gian ngắn ngủi đã lụn bại, cuối cùng khi hai người nằm trên một cái giường, sắp nhắm mắt. Nhậm Trúc đột nhiên nghe thấy Tần Tông nói: "Anh nghiên cứu rất nhiều sách về linh hồn, nếu có kiếp sau, anh hy vọng đó là một thế giới có thể nhìn thấy linh hồn, sau đó, vô luận luân hồi bao nhiêu kiếp, anh đều có thể xuyên qua linh hồn tìm được em."

Nhậm Trúc cả người chấn động, anh quay đầu muốn nói cái gì đó, lại dưới ánh mắt chuyên chú và sâu thẳm kia của Tần Tông mà trầm mặc. Cuối cùng anh chỉ gian nan gật gật đầu nói ra một từ cuối cùng của cuộc đời này: "Được."

——————————————

【 Xin ký chủ chú ý, độ nguy hiểm của thế giới này quá cao, mong ký chủ dốc hết sức lực khai phá và thăng cấp các loại kỹ năng chủ nhiệm lớp, hoặc là tìm một cái đùi nào rắn chắc rồi ôm. Đây là cơ hội nhắc nhở mà hệ thống trăm cay ngàn đắng mới tìm được. 】

【 Ngoài ra, nhiệm vụ của thế giới này là "Cứu vớt ác quỷ". Chúc may mắn nha moah moah! 】

Trong cơn choáng váng quen thuộc, Nhậm Trúc chậm rãi mở hai mắt, anh còn chưa kịp thích ứng thân thể mới đã cảm thấy có người dùng sức vỗ vỗ bờ vai của mình, bên tai liền vang lên một giọng nói nhiệt liệt:

"Kế tiếp liền mời thầy Nhậm của chúng ta tới giảng giải một chút cách phân biệt phong thủy nhà ở! Mọi người vỗ tay hoan nghênh nào!"

Thầy Nhậm rốt cuộc phản ứng lại, nhìn một hàng người biểu tình cuồng nhiệt bên dưới, nghe cái chủ đề quỷ quái kia, lại nhớ tới nhiệm vụ ác quỷ khi nãy, tức khắc cả người đều không tốt lắm.

Mẹ nó đây là một thế giới không khoa học đó! Chỉ đám người trước mặt thôi mà đã có ba người có linh sau lưng rồi!!!