Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 57: Đế quốc thú nhân 1



Đường Du thử nhúc nhích lỗ tai xù lông của mình

Khi Đường Du khôi phục ý thì phát hiện bản thân mình đang được bao bọc trong dòng nước ấm áp.

Chính xác hơn là, cậu bị treo lơ lửng trong một thiết bị trong suốt hình trụ cao bằng một người, bên trong chứa đầy nước, miệng gắn liền với một máy hô hấp, cánh tay còn quấn đủ loại ống dẫn.

Phản ứng đầu tiên của cậu là nguyên chủ có phải là vật thí nghiệm của người khác hay không.Nhưng sau đó cậu nhìn thấy dòng chữ bệnh viện in trên thiết bị, mới thở phào một hơi.Cậu đoán đây chắc là dung dịch chữa bệnh, xem ra khoa học kỹ thuật ở thế giới rất tiên tiến.

Cậu vừa kết thúc dòng suy nghĩ thì bỗng nhiên cửa phòng bật mở ra.Vài người bác sĩ y tá vội vàng bước vào, theo sau là vài người ăn mặc như sinh viên, có nam có nữ, vài tên trong đó còn hung ác trừng cậu.Nhưng có điều đây không phải điểm chính, cái quan trọng là trên đầu bọn họ đều mọc đôi tai xù lông, đằng sau còn có cả đuôi nữa.

Đường Du: “…”

Đường Du rất muốn nhìn xem bản thân mình có mấy thứ đó hay không, nhưng cậu không có chút sức lực nào, chỉ có thể tiếp tục nhìn bọn họ. Bởi vì các giác quan dần dần khôi phục, cậu bắt đầu cảm thấy toàn thân đều đau đớn.

Cùng lúc đó cậu nghe thấy giọng nói mơ hồ của bác sĩ, đại loại là người bệnh đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, chỉ cần ngâm thêm nửa tiếng thì có thể trở về phòng bệnh, bây giờ có thể thêm một lượng nhỏ thuốc gây mê để cậu có thể ngủ ngon hơn.

Y tá nghe lời bác sĩ dặn dò, đi đến giao diện điều khiển bấm vài nút.

Bác sĩ bắt đầu trò chuyện cùng các sinh viên, có lẽ đề thảo luận về tình hình của cậu.Trong đó có hai người chăm chú lắng nghe, vài tên còn lại thì đến gần khoang trị liệu nhìn cậu.Vẻ mặt bọn họ đều không thân thiện, nhưng chắc do cậu bị thương nặng nên bọn họ cũng không nói gì.

Đường Du chuyển tầm nhìn, chẳng mấy chốc nhận thấy một vị thanh niên vẻ mặt lạnh lùng trong đám người.Gã đứng cách bọn họ vài bước, sự có mặt của hắn rất gây chú ý, lúc này đang lặng lẽ nhìn hai người kia trò chuyện với bác sĩ..

Dường như nhận ra ánh mắt của cậu,thanh niên lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Bác sĩ dặn dò xong thì đi ra ngoài, hai người sinh viên kia đồng loạt nhìn về khoang trị liệu.Họ thấy người bên trong khoang và thanh niên lạnh lùng đang nhìn nhau, một  người trong đó chạm vào thanh niên đó thì thầm vài câu. Thanh niên lại đứng yên một chút mới tiến lên lạnh nhạt nói với cậu:

“Cậu cố gắng dưỡng thương.”

Đường Du luôn cảm thấy gã này hình như không ưa mình, nhận thấy thuốc mê bắt đầu có tác dụng thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Giấc ngủ này rất sâu.

Trong mơ tất cả đều là ký ức của nguyên chủ.

Đúng như cậu đoán, khoa học và công nghệ ở thế giới này phát triển rất cao trở thành tinh hệ.

Hiện nay có ba đế quốc lớn, hai nhân loại, một thú nhân.Nơi nguyên chủ sinh sống chính là đế quốc thú nhân.

Nói là đế quốc, nhưng thật ra không có sự tồn tại của đế vương như loài người, mà mỗi chủng tộc đều có liên minh thú nhân.Khi có chuyện xảy ra mọi người sẽ cùng nhau thương nghị, đế quốc thú nhân chẳng qua là cách xưng hô của những người bên ngoài.

Nguyên chủ là bạch thụy thú, tinh cầu này thì tên là Bạch Thụy tinh.

Bạch thụy thú là chúa tể ở thế giới thú nhân, từ xưa đến nay còn có danh xưng là bạch long.Bởi vì bọn họ ngoài hình thái thú nhân phổ thông và thuần thú, còn có hình thái thứ ba là bạch long.Nghe nói bạch thụy thú trong điều kiện nhất định lông trên người họ sẽ biến thành vảy màu trắng bạc, sức tấn công cũng tăng lên gấp bội.Nhưng cảnh giới này đã lâu không có người đạt tới, cơ hồ đã trở thành truyền thuyết.

Hiện nay tình hình đã ổn định.

Tuy rằng trước kia loài người và thú nhân đã có rất nhiều cuộc chiến, nhưng dưới sự nỗ lực của hai bên mọi việc đã dần bước vào giai đoạn ổn định.Bắt đầu từ mười năm trước hai bên bắt đầu tăng cường mối quan hệ, nhất là người của BạchThụy tinh.Nguyên nhân là hoàng thất cùng đế quốc cao tầng của loài người rất thân mật.

Có lẽ là ý tưởng giao lưu vẫn còn ngắn, một số ý tưởng ăn sâu bén rễ vẫn không thay đổi.Ví dụ như kỳ thị con lai giữa loài người và thú bạch thụy.Mặc dù đức vua đương nhiệm của thú Bạch thụy hoàn toàn phản đối việc này, cũng đã công khai phát biểu rất nhiều lần.Nhưng e rằng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể loại bỏ hiện tượng này..

Thật không may nguyên chủ chính là con lai.

Cha của gã là bạch thụy thú, mẹ lại là con người.

Kết quả dung hợp giữa hai tộc khác nhau là: gien không cao, tuổi thọ không dài, nghiêm trọng nhất là thậm chí còn bị biến dạng.

Nhưng bây giờ các loại nghiên cứu khác nhau đã chỉ ra máu của thú bạch thụy rất có ích trong việc điều trị những suy yếu phổ biến của con lai.Có lẽ vì trong cơ thể có một nửa huyết thống của thú bạch thụy, nguyên chủ cũng không suy yếu như các con lai khác, bình an sống đến hiện nay còn thi đậu đại học, nhưng mà… đuôi của gã ngắn hơn so với thuần huyết khá nhiều.

Chính bởi vì điều này nguyên chủ vẫn luôn bị kỳ thị.Ở trường học gã  thường xuyên bị bắt nạt, về đến nhà cũng không biết nói cùng ai. Khi đó mẹ bệnh nặng, cha dành toàn bộ tâm tư cho mẹ.Nhưng thật không may, mẹ gã chỉ kéo dài được đến khi gã học trung học thì qua đời.Cha gã đau lòng vô cùng, sau khi say rượu thì gặp tai nạn giao thông cũng ra đi.Trong nhà phút chốc chỉ còn lại nguyên chủ, sau đó gã được bác mình đón đi.

Bác của gã sống ở một thành phố khác, chỉ có một con trai lớn hơn nguyên chủ một tuổi.Anh họ gã là thiên tài trong trường học nên được nhiều người hâm mộ.Nhờ hưởng phúc của anh họ, sau khi nguyên chủ chuyển trường sự kỳ thị đã được cải thiện đáng kể.

Cuộc sống dần bước lên quỹ đạo.

Dưới sự giúp đỡ của anh họ nguyên chủ dần dần thoát ra nỗi đau mất người thân. Thành tích học tập cũng bắt đầu tăng cao còn thi đậu vào một ngôi trường trung học cấp có tiếng, ngay bên cạnh trường nổi tiếng của anh họ. Anh họ của gã là thiên chi kiêu tử, toàn kết bạn với những người ưu tú.Nguyên chủ cùng bọn họ ở cùng nhau, dần dần sinh ra tình cảm với một người bạn của anh họ.Tuy người ta chẳng ưa gì gã nhưng gã vẫn rất thích, theo đuổi người ta đến tận đại học.

Đương nhiên là nguyên chủ không thi đậu được trường đại học cao cấp gì.Gã mặc kệ sự phản đối của anh họ ghi danh vào một trường loại ba, chỉ vì nơi đây kế bên trường của người trong lòng gã.

Mặc dù anh họ đối với gã thất vọng, nhưng mỗi khi đi ra ngoài chơi đều cố gắng gọi gã theo.Sau đó chắc là người trong lòng gã ý kiến với anh họ, anh họ vì tôn trọng người ta nên cũng không gọi gã đến nữa.Nguyên chủ liền tự mình tìm cơ hội tham gia, nhưng người ga thích rất ưu tú lại là nam thần của nhiều người.Bọn họ thấy một tên máu lai như gã suốt ngày bám lấy nam thần đương nhiên khó chịu, âm thầm ngáng chân gã không ít.

Lúc này nguyên chủ đã tự lập, không muốn vì chút việc nhỏ phàn nàn với anh họ nên vẫn luôn âm thầm đối chọi với bọn họ.Vì thế tính tình cũng bị bọn họ làm cho càng lúc càng xấu, còn bị anh họ và nam thần bắt gặp gã giận dữ đập phá đồ vật để phát tiết.

Nguyên chủ không muốn nhịn cơn tức cũng bắt đầu thiết kế bọn họ, nhưng đều bị nam thần bắt gặp. Gã có thể cảm nhận được nam thần càng ngày càng không ưa mình, điều đó làm cho gã sợ hãi và nôn nóng.

Từng ngày trôi qua, gã không chịu nỗi dày vò đau khổ.Ngày hôm qua gã uống rượu, chạy đến trường học chặn đường nam thần hỏi người ta có thể thích gã hay không.

Giọng  nói của nam thần rất lạnh lùng, gọn gàng dứt khoát nói:

“Không, bây giờ không thể, sau này cũng không thể.”

Nguyên chủ muốn hỏi nguyên do, muốn hỏi người ta không thích gã cái gì gã có thể thay đổi.Nhưng nam thần không muốn tiếp tục trò chuyện với gã mà bỏ đi. Những người theo đuổi nam thần ở gần đó nhìn thấy tất cả, châm chọc gã:

“Nam thần sao mà thích đuôi ngắn được?”

“Đúng đó, nam thần ưu tú như vậy đương nhiên phải là thuần huyết mới xứng, một tên máu lai đừng có ở đó mơ mộng hão huyền.”

“Haiz, hay là mày thử kéo dài đuôi ra xem?”

“Ha ha ha ha…”

“Nói nhảm, sao lại lừa trẻ con chứ dù có dài thì nó vẫn là con lai, chẳng có ích gì, tốt nhất là đầu thai lần nữa.”

Đám người đó cùng cười lớn.

Lúc đó nguyên chủ không có lòng dạ cãi nhau với họ, đầu óc tràn ngập muốn muốn kết thúc sự đau đớn.Gã đờ đẫn đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy nam thần đã xuống lầu, gọi to tên nam thần ngay sau đó từ trên lầu nhảy xuống.

Sau khi Đường Du tỉnh giấc, cảm thấy toàn bộ cơ thể đau đớn rã rời.Cậu thầm nghĩ may là lầu đó cũng không cao lắm, nếu không dù có ngâm cả chục lần cũng chẳng cứu nỗi.

Cậu nhìn quanh quất phát hiện mình đã được đưa đến phòng bệnh.

Hoàn cảnh gia đình của bác cậu rất khá nên cậu được ở trong phòng đơn.Cửa sổ đang hé mở, một làn gió nhẹ thổi vào mang theo mùi hương cỏ cây chỉ có ở tinh cầu này khiến cho phòng bệnh càng thêm yên tĩnh.Vừa lúc này cửa phòng đột nhiên vang lên, anh họ Cố Kỳ đi vào, vẻ mặt anh ấy trước nay luôn ôn hòa giờ lại khá lạnh lùng:

“Em có gì muốn nói không?”

Đường Du giải thích: “Do em uống nhiều quá.”

Cố Kỳ nói: “Uống nhiều quá thì đi nhảy lầu à?”

Đường Du nói: “Anh không thể tính toán với người say được.”

Cố Kỳ tốt tính ừ một tiếng cũng không định tranh cãi với cậu, anh họ kéo ghế ngồi đến bên giường:

“Trải qua sự việc này em có suy nghĩ gì?”

Đường Du ra vẻ nghiêm túc:

“Em cảm thấy đối mặt với sự sống thì tình cảm đơn phương chẳng đáng là gì.Vì thế em quyết định sau này sẽ lên kế hoạch cho tương lai của mình, sẽ không cố chấp như thế nữa.”

Cố Kỳ ngạc nhiên sửng sốt, nghi ngờ nhìn cậu: “Em nói thật lòng?”

Đường Du yếu ớt gật đầu.

Cố Kỳ chăm chú nhìn cậu một lúc mới đứng dậy nói: “Vậy thì tốt, anh sẽ đi tìm Vũ nói cho nó biết sau này em sẽ không quấn nó nữa.”

Đường Du nói: “Anh đi đi.”

Cố Kỳ lại ngồi xuống, bắt đầu tin cậu thật sự muốn buông tay.Lúc này vẻ mặt của anh họ mới dễ nhìn hơn, hỏi han cậu cảm thấy sao rồi. Đường Du muốn nói là cả người mình đều đau, nhưng biết nói ra thế nào cũng bị mắng là đáng đời, nên cậu nuốt lại lời ấy mà nói là mình cũng khá tốt rồi.

Cậu hỏi: “Anh có nói việc này cho các bác biết chưa?”

Cố Kỳ nói: “Vẫn chưa nói.”

Đường Du nói: “Vậy thì đừng nói mắc công họ lo lắng, dù sao mấy hôm nữa em cũng xuất viện rồi.”

Cố Kỳ hỏi: “Em sợ họ mắng chứ gì?”

Đường Du im lặng thừa nhận.

Cố Kỳ cũng không có ý định nói, dù sao bọn họ cũng lớn cả rồi có một số việc phải tự mình giải quyết, may mắn là không xảy ra việc gì không thể cứu chữa. Cố Kỳ trò chuyện với cậu một lát, thấy sắc mặt của cậu vẫn không tốt lắm thì bảo cậu ngủ thêm một giấc.Cố Kỳ còn chọn dịch vụ chăm sóc đặc biệt cho cậu, hẹn tối lại đến thăm cậu rồi trở về trường học.

Đường Du cảm thấy mơ màng, cậu tự hỏi không biết bây giờ ca đang ở đâu, sẽ làm sao liên lạc với mình đây, chẳng bao lâu lại ngủ mê mệt.

Có lẽ là do đã ngủ một giấc rồi nên lần này cậu ngủ không lâu.Khi tỉnh dậy lần nữa tinh thần đã tốt hơn nhiều, sau khi ngâm dịch chữa bệnh thêm lần nữa thì thân thể hết hẳn đau đớn  .

Cậu dựa vào đầu giường, cầm cái gương xin được của hộ tá đặc biệt ngắm nghía bản thân,thử nhúc nhích lỗ tai xù lông, lại thử sờ sờ đuôi của mình.Cậu thấy cũng không khó chấp nhận lắm, đằng nào bản thân cậu cũng là thú, cũng đã làm tiểu Bạch Trạch nhiều năm rồi.Ít nhất bây giờ còn duy trì được hình người, chẳng qua nếu bị tên lưu manh kia nhìn thấy thì cậu thảm rồi.

Ý khoan, ca cậu cũng sẽ xuyên thành thú nhân mà nhỉ?

Cậu tưởng tượng dáng vẻ thú nhân của Ân Triển, không kềm được mỉm cười.

Hộ tá đặc biệt thấy thấy cậu cầm gương mỉm cười thì nghĩ bụng chủ thuê của mình thật là tự kỷ,tiếp tục cúi đầu gọt trái cây cho cậu.Bỗng nhiên lúc này có tiếng gõ cửa, hộ tá quay sang nhìn thì thấy có vài sinh viên đi vào.

Đường Du nhìn thoáng qua, thấy đó là đám fan não tàn từng công kích mình thì khẽ nhướng mày.

Những người kia đặt giỏ quà lên đầu giường:

“Chúng tôi tới thăm cậu.”

Đường Du ừ một tiếng: “Có gì nói thẳng đi.”

Những người kia nói: “Chỉ là muốn thăm cậu thôi.”

Đường Du nói: “Vậy giờ mấy người thăm xong rồi đó.”

Những người kia im lặng một lúc,  đi đến bên cạnh giường nói:

“Tuy quan hệ của chúng ta không tốt lắm, nhưng vẫn muốn khuyên cậu một câu, sau này cậu đừng kích động như thế cũng uống ít rượu thôi.Cậu có nhớ hôm qua uống say rồi làm những gì không?”

Đường Du hiểu rõ hỏi: “Ý mấy người nói việc kêu tôi đi đầu thai lại?”

Những người kia: “…”

Đường Du nhớ ra: “Hay là việc mấy người khuyên tôi đi kéo dài đuôi?”

Những người kia: “…”

Đường Du nhìn bọn họ còn rất tốt bụng bổ sung thêm:

“Hay là việc nói con lai đừng có mơ mộng hão huyền? Thật xin lỗi nha, tuy rằng tôi uống say nhưng mà mấy người nói gì tôi đều nhớ hết đó.A, còn có khi tôi vừa tỉnh lại mấy người trừng tôi ở bên ngoài khoang điều trị nữa, tôi cũng biết.”

Mặt những kia đều cứng đơ.

Sự việc lần này thật sự quá trớn, bọn họ sợ cậu không nhịn nhục như trước nữa, mà sẽ nói cho Cố Kỳ.Thế nên bọn họ mấy tính đến đây thăm dò thử, ai ngờ người này không chỉ nhớ rõ ràng còn làm bộ chăm sóc mà nói ra hết, nếu như  đễ Cố Kỳ biết được, bọn họ sẽ rất thảm.

Có người trong đó lập tức tỉnh táo: “Chúng tôi không nói thế, có phải cậu uống say rồi nghe nhầm không?”

Những người khác lập tức kịp phản ứng: “Đúng rồi, chúng tôi đâu có nói như thế.”

“Cậu nhớ kỹ lại đi chúng tôi đâu có nói, hôm qua tự nhiên cậu lại nhảy lầu dọa chúng tôi sợ lắm, tôi là người đầu tiên gọi xe cấp cứu đó!”

Đường Du cười lớn trong lòng, làmnhư không thể tin được nhìn bọn họ, giọng nói yếu ớt:

“Tôi còn thấy lạ sao tự nhiên… mấy người lại tốt bụng đến thăm tôi.Hóa ra là vì chuyện này, ngậm máu phun người tôi thấy rồi còn chưa có ai giống… giống mấy người như vậy…”

Cậu chưa nói xong đã ngất đi.

Những người kia: =口=”

Hộ tá đặc biệt tái mặt, vội vàng liên tục ấn chuông ở đầu giường, bác sĩ nhanh chóng đi vào.Hai mắt Đường Du nhắm chặt nằm cứng đơ, cậu nghe thấy Hộ tá đặc biệt gọi điện thoại cho anh họ, còn những người kia sợ hãi rời đi.Cậu lại nằm thêm chốc lát mới giả vờ tỉnh lại.

Cố Kỳ đến rất nhanh, nghe hộ tá đặc biệt kể lại sự việc, vẻ mặt anh họ lạnh lùng hỏi cậu những lời kia thật sự là họ nói.

Đường Du tủi thân gật đầu, yên lặng nhìn anh họ.

Một thời gian dài cậu bị vây trong trạng thái lo lắng bất an, cả người đầy gai nhọn. Cố Kỳ đã đã lâu chưa nhìn thấy em họ mình yếu ớt như thế, không khỏi xoa đầu an ủi cậu. Đường Du nhúc nhích lỗ tai né tránh.

Cố Kỳ cũng không để ý, cùng cậu ăn cơm chiều rồi nói mình sẽ xử lý việc này.

Đường Du đương nhiên tin tưởng năng lực của Cố Kỳ.Cậu bắt đầu ngoan ngoãn dưỡng thương, vài ngày sau lại thấy những người đó đến xin lỗi, cậu lạnh nhạt nói:

“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi, đời này tôi sẽ không tha thứ cho mấy ngừoi.”

Ngôn ngữ bạo lực và các loại cạm bẫy cứ như thế làm hại một mạng người, dựa vào cái gì mà cậu phải tha thứ?

Cố Kỳ nhìn cậu.

Đường Du nhẹ giọng nói:

“Anh họ, có một số việc lúc trước em không muốn nói, là bởi vì em cảm thấy không cần thiết.Bây giờ em sẽ nói cho anh biết, lúc trước tính tình và tính cách của em thay đổi lớn như vậy đều liên quan đến bọn họ.Lần này em may mắn được cứu, nhưng nếu như không may?”

Cố Kỳ nhìn những người kia: “Đi ra ngoài.”

Đường Du thấy bọn họ xạm mặt rời đi thì dễ chịu lắm, cậu hỏi: “Em lên mạng được không?”

Cố Kỳ nói: “Máy thông tấn của em hư rồi, để mai anh mua cái mới cho em.”

Đường Du rất hài lòng, nắm chặt tay Cố Kỳ: “Anh họ, sau này em thành đạt rồi nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt.”

Cố Kỳ buồn cười đẩy cậu ra, lại không nhịn được nói sau khi cậu tỉnh lại tính tình thay đổi rất nhiều. Đường Du rất bình tĩnh, nói rằng mình đã đi qua quỷ môn quan một lần nên nhìn thấu nhiều việc. Cố Kỳ cũng không nghi ngờ, dù sao tính tình em họ trước khi trở nên âm u cũng đã rất tốt.Giờ chẳng qua là trở về như trước, vả lại thêm mấy phần sáng sủa lanh lợi, đây là chuyện tốt.

Y học hiện đại rất phát triển, Đường Du chỉ ở một tuần là có thể làm thủ tục xuất viện, trở về học viện.

Chuyện cậu nhảy lầu đã bị truyền ra cộng thêm việc nguyên chủ là con lai, thế nên Đường Du cả đoạn đường đi đều bị dòm ngó đánh giá.Cậu không để ý mà về thẳng ký túc xá.

Nơi đây giống với học viện quân sự của đời trước, là ký túc xá hai người một gian. Bạn cùng phòng lúc này vừa tan học đang ngồi trong phòng khách, thấy cậu đến liền hỏi han:

“Cậu khỏe chưa?”

Khi Đường Du còn nằm viện gã cũng từng đến thăm, cũng từ trong trí nhớ biết được quan hệ của gã và nguyên chủ khá tốt, ôn hòa nói:

“Tôi khỏe rồi.”

Bạn cùng phòng gật đầu: “Buổi trưa cậu muốn ăn gì? Chúc mừng cậu xuất viện.”

Đường Du nói ăn gì cũng được, bỏ quần áo đem đến từ bệnh viện vào phòng ngủ. Bạn cùng phòng đi theo sau, nói:

“Đúng rồi, cậu có biết gần đây trong game xảy ra chuyện lớn không?”

Đường Du thoáng dừng tay.

Bạn cùng phòng nói đến là game《Thế giớithứ năm》.

Game này được sáng tạo bởi đế quốc nhân loại, đồng thời phát hành ở ba đế quốc, được hưởng ứng vô cùng nồng nhiệt.

Ngoài việc game được thiết kế tinh tế tỉ mỉ, có rất nhiều nội dung bí ẩn, quan trọng nhất là mỗi máy chủ đều dấu một vương miện.Người tìm được vương miện có thể mở ra phó bản “Thế giới thứ 5”, được thưởng một tòa thành và trở thành một ông vua chân chính.

Từ khi game phát hành đến nay đã được ba năm, vẫn chưa người nào tìm được vương miện.Điều này khiến cho càng nhiều người hiếu kỳ tò mò chơi thử để rồi không thể dừng được.

Sau khi tỉnh lại Đường Du sẽ chú ý đến nó, bởi vì hễ là người nào tìm được vương miện công ty game sẽ tặng cho họ một món quà phiên bản giới hạn được thiết kế đặc biệt, hơn nữa mỗi sever đều khác nhau.

Cậu rất muốn có món đồ đó.

Cậu thuận miệng hỏi: “Ồ, chuyện gì?”

Bạn cùng phòng nói: “Bang chủ của bang hội mạnh nhất sever chúng ta tỏ tình với bang chủ bang Trọng Vân!”

Đường Du cũng không có hứng với mấy tin đồn này lắm: “Sau đó?”

Bạn cùng phòng nói:

“Kết quả bị từ chối thẳng thừng trước đám đông, trong lúc đau lòng bang chủ nhường lại vị trí cho phó bang chủ.Cho đến nay vẫn không có tin tức, có lẽ hắn sẽ không chơi nữa.Mà nếu có chơi nữa chắc cũng sẽ luyện acc nhỏ, tóm lại rất xấu hổ.”

Đường Du nói: “À.”

Bạn cùng phòng nói: “…Cậu phản ứng chút coi nào, lẽ nào cậu chỉ quan tâm người nào đó của bang Bạch Long à?”

Cái gọi là người nào đó, đương nhiên là nam thần mà nguyên chủ thầm mến.

Thông qua anh họ gã biết nam thần cũng đang chơi game này, nên cũng đăng ký tài khoảndự định vào trong game gần gũi với người ta.Đương nhiên việc này chỉ có anh họ và bạn cùng phòng biết thôi.

Đường Du nói: “Không phải, tôi đã quyết định buông tay, về sau chuyện của gã không liên quan đến tôi.”

Bạn cùng phòng giật mình: “Thật hay giả đó?”

“Thật mà.”

Đường Du không muốn lặp đi lặp lại giải thích quá trình tâm lý của mình, chỉ nói mình đói bụng rồi theo gã xuống lầu ăn cơm.Sau đó chọn đại một đề tài khác đáng mất sự chú ý của gã, lúc này mới xem như qua chuyện.

Buổi chiều bọn họ không có khóa, Đường Du liền vào tinh võng.

Hiện giờ internet đều là không gian ba chiều, được thiết lập rất chân thực. Cậu giống như mấy hôm trước vào mục tin tức, cẩn thận lướt xem tin đồn,thông báo tìm người, thư tình công khai …các kiểu, nhưng vẫn như cũ không có tin nhắn nào của ca cậu.

Cậu suy nghĩ một hồi rồi vàodiễn đàn lớn nhất trong nước đăng một bức thư tình cảm động.Khi thoát ra cậu nhìn thấy icon《Thế giới thứ 5》thì bấm vào, lập tức nhìn thấy ID của mình: Khuynh Thế Luyến Vũ.

Cậu đột nhiên cau mày, thoát ra ngoài mua đan dược đổi tên.Vốn cậu định đổi tên thành Đường Đường nhưng đã có người đăng kí rồi.Thế nên cậu nhập ba chữ “Nhạc Chính Hoằng” vào, lập tức thay đổi thành công.

Cậu nhìn tin tức ở bên góc trái không ngừng thay đồi, nghĩ một chút  rồi phát loa.

[ loa ] Nhạc Chính Hoằng: gọi Ân Triển, gọi Ân Triển, gọi Ân Triển.

Loa còn chưa dừng lại trên kênh thế giới được ba giây, đã nhanh chóng bị người khác thay thế.

[ loa ] Lang Vương: tiểu hồ ly đâu? Anh đánh ra đồ tốt nè, cưng có muốn không?

Đường Du đợi một lát không thấy ai gặp trả lời, lại phát loa với nội dung y chang hồi nãy.Ai biết còn chưa được hai giây đã bị tin khác đẩy đi.

[ loa ] Khuynh Thế Tiểu Hồ: là cái gì vậy [mắt hình ngôi sao ]

[ loa ] Lang Vương: kêu ông xã đi anh nói cho cưng nghe [ cười xấu xa ]

[ loa ] Khuynh Thế Tiểu Hồ: ây chồi ôi, ghét quá nha ~

[ loa ] Lang Vương: nhanh lên.

Đường Du đợi thêm mấy phút đồng hồ, thấy đối phương không trả lời.Cậu nghĩ chắc là họ chọn trò chuyện riêng tư, hoặc là đối phương không để ý gã kia nữa.Vì thế cậu lại phát tin tức.

[ loa ] Nhạc Chính Hoằng: Ân Triển Ân Triển Ân Triển, nhìn thấy trả lời.

Lần này loa vừa lên đã lập tức bị đẩy đi.

[ loa ] Khuynh Thế Tiểu Hồ: em mới đi wc, em không gọi ông xã, hay vậy nha, em hát cho anh nghe ~

Đường Du: “…”

[ loa ] Lang Vương: được.

[ loa ] Khuynh Thế Tiểu Hồ: tiểu ca ca ~ đẹp trai quá ~

[ loa ] Nhạc Chính Hoằng: hay là tui hát mấy bài cho mọi người nghe nha, bài hát tên《 não tàn đừng khóc 》, 《 chia tay vui vẻ》, 《tạm biệt tình yêu》, 《 đánh chết hai con chó đối diện》 cùng 《nè chó, tao không yêu mày》.

[ thế giới ] Lang Vương: …

[ thế giới ] Khuynh Thế Tiểu Hồ: …

_Hết chương 57_

 Spoid chap sau:

[ Chat riêng ] Bạc Hà Hạ: Ân Triển nãy em muốn tìm là ai?

[Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: giữ bí mật.

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: chơi nhân vật nào?

[Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: cũng giữ bí mật.

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: vậy tên trong game của hắn là gì?

[Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: giữ bí mật luôn [ mỉm cười ]

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: …