Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 61: Thế giới thú nhân 5



Nói nhảm, sao mà dễ vậy được chứ.

Quả cầu màu đỏ, lớn cỡ quả banh tennis.

Mọi người sợ ở trong nước lâu quá sẽ bị nghẹt thở chết, nên nhanh chóng lên bờ, đưa quả cầu cho con thỏ.

Lão Tử Là Thích Khách luôn có ảo giác lượng máu đang không ngừng tụt xuống, gã yếu ớt nói:

“Nội dung nhiệm vụ này thật là quá hố người mà.”

Đường Du hỏi: “Anh không phát hiện có một việc càng hố hơn à?”

Lão Tử Là Thích Khách hỏi: “Việc gì?”

Đường Du nói: “Cho dù lúc trước chúng ta chọn màu sắc hay hình dáng đều vô ích, chẳng qua là quá trình bị hành hạ khác nhau mà thôi.”

Mọi người: “…”

Tui phắc đúng là vậy!

Mọi người thật muốn kéo người thiết kế nội dung nhiệm vụ ra đánh cho một trận, im lặng nhìn về phía con thỏ.Lúc này con thỏ đang vui vẻ chơi với quả cầu của, nó reo hò ôm quả cầu lăn lăn trên mặt đất.Một lát sau nó mới lăn đến bên chân của Đường Du, đưa quả cầu cho cậu:

“Người tốt bụng, cậu thật tốt với tui, quả cầu này tui tặng cho cậu nè!”

Đường Du đưa tay nhận lấy, vứt nó vào trong khung trang bị.

Con thỏ lại dụi dụi cậu:

“Cậu tốt bụng như vậy, nên tui nó cho cậu nghe bí mật về tiên thảo nha! Thật ra lý do tui sẽ ở ngoài thành là do mama tui dẫn tui đến, nhưng mà sau đó tui bị lạc mất mama rồi.”

Nó nói xong lỗ tai rũ xuống: “Tính ngày thì đã lâu tui không được gặp mama rồi.”

Đường Du nói: “Khoan kể mama của mày đã, nói bí mật trước đi.”

Con thỏ: “…”

Lão Tử Là Thích Khách vốn đang định nói nhiệm vụ kế tiếp chắc là tìm mama, nghe cậu nói thế thì nghẹn họng. Mọi người cũng còn gì để nói, Diệu Vũ bó tay nhìn cậu, nghĩ thầm người này không thể ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ à?

Con thỏ nhìn có vẻ rất đau lòng, yên lặng cuộn bên chân cậu không cử động. Nhóm người Tử Lâm hết lời an ủi nó vẫn không thành công, im lặng nhìn người nào đó.

Cố Kỳ nói: “Lẽ ra em phải nói theo ý nó, giờ làm sao đây?”

“Hệ thống đã thiết kế rồi, dù em có nói gì thì nó cũng nói tiếp thôi, chờ xem.”

Đường Du rất bình tĩnh, đi đến chỗ lần trước ca cậu ôm mình ngồi xuống, con thỏ nhắm mắt chạy theo cậu.Nó ỉu xìu cuộn lại thành một cục, được Đường Du ôm vào trong lòng  xoa xoa.

Mọi người yên lặng đứng đợi khoảng một phút mới thấy con thỏ ngẩng đầu:

“Tui nghĩ là chắc mama của tui sẽ đi hái tiên thảo, chúng ta cũng đi nhé?”

Đường Du nhìn về phía bọn người anh họ, bộ dáng như nói “Mấy người thấy chưa”.

Lão Tử Là Thích Khách không nhịn được giả vờ lau mồ hôi:

“Tui phắc, nếu như là gặp phải người sốt ruột có lẽ gấp chết mấy người rồi.”

Mọi người đều đã nhận thức đầy đủ về mức độ điên cuồng của nhiệm vụ, tiếp tục giữ im lặng, họ thấy Đường Du nhận nhiệm vụ, lại nghe được con thỏ nói:

“Tui nghe mama nói, chỉ cần đi xuyên qua chủ thành, rồi đi về phía trước một khoảng cách thì sẽ thấy một đồng cỏ, tiên thảo ở đó.”

Đường Du nhìn bản đồ, vuốt ve đầu của nó:

“Thỏ ngốc, từ nơi này đi truyền tống trận là có thể tới ngay đó.”

Cố Kỳ nói: “… Em đừng đùa giỡn nó nữa, đi thôi.”

Đường Du thấy con thỏ quay về trạng thái yên tĩnh, mỉm cười vuốt ve nó.Sau đó mọi người bắt đầu xuất phát đi về Vân Quy Thảo ở ngoài chủ thành. Diệu Vũ nhìn cậu:

“Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt à?”

Đường Du nhướng mày: “Hả?”

Diệu Vũ thản nhiên nói: “Tôi đoán.”

Thật ra là gã có thể cảm nhận được điều đó.Tuy rằng nhân vật chơi có một số cảm nhận không chân thật, nhưng vẫn có thể cảm thấy được.

“Ừm, rất là tốt.”

Lúc nói chuyện Đường Du đã bước vào truyền tống trận.Chờ đến khi đi ra, đã là Vân Quy Thảo.Trò chơi thiết kế đồng cỏ trở thành màu xanh nhạt, ở giữa điểm một ít màu tím nhạt, một góc của  địa phương còn có cửa vào phó bản, pháp trận màu xanh khổng lồ nhấp nháy vô cùng xinh đẹp.

Mấy người nhìn chung quanh nhưng không thấy bóng con thỏ nào.Ngược lại ở giữa đồng cỏ lại có một gốc đại thụ to lớn vô cùng, nhưng bọn họ đều cho là con thỏ chắc sẽ không ở sau cây này, bởi vì nó rất đơn giản. Lão Tử Là Thích Khách nhìn gốc đại thụ xum xuê tươi tốt, hỏi:

“Mấy người nói con thỏ biết leo cây không?”

Mọi người im lặng nhìn gã, Phong Lương Dạ mở miệng trước tiên:

“Tui chỉ biết con thỏ sẽ đào hang, sao anh không nghĩ nó sẽ đào cái hang rồi chui vô… Không, thế thì quá bình thường, mọi người nghĩ sao?”

Lam Điện nói:

“Có lẽ mama của nó còn ác hơn nó, mama nó có khi vẫn đi tìm nó rồi phát hiện nó đi theo chúng ta, hiểu lầm nó bị chúng ta bắt, sau đó mama nó bắt đầu điên cuồng tông chúng ta.Khi nào chúng ta đánh thắng nó hoặc là hết thời gian quy định thì mới cởi bỏ được hiểu lầm?”

Mọi người: “…”

Chắc không ác đến mức này chứ hả?

Lang Vương nhịn không được hỏi: “Không phải anh bị nó tông đến ám ảnh chứ?”

Lam Điện nói: “… Nhắc lại chuyện đó tui giết cậu à.”

“Nhiệm vụ không nói cần tìm mama nó, chỉ nói đến thảo nguyên.”

Đường Du nhắc nhở, cậu ôm con thỏ đi qua lại trên bãi cỏ, con thỏ đột nhiên lao về hướng một gốc cỏ đang lóe ánh sáng nhàn nhạt, nó hào hứng nói cho họ biết đây là tiên thảo.

Nó nhổ lấy tiên thảo, nói:

“Mama không có ở đây chắc là đi tìm tui rồi.Hay là bây giờ chúng ta hái tiên thảo trước đi, nói không chừng khi chúng ta hái xong ma ma cũng tới rồi!”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người nhìn thấy bảng cái nhiệm vụ: tiên thảo (1/500)

Nói bậy, làm sao có thể dễ dàng như vậy?

Mọi người hơi giật mình, nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm.Họ đang chuẩn bị đi chung quanh tìm tiên thảo, bỗng nghe Đường Du gọi bọn họ lại, ngay sau đó một tấm hình được gửi vào kênh đội ngũ. Mọi người kinh ngạc mở ra xem, gần như cùng lúc nhìn thấy hai dòng chữ.

Tiên thảo: nhận được từ nhiệm vụ ẩn đại bạch thỏ, công hiệu không biết.

Thời gian làm mới: hai tiếng, mỗi lần xuất hiện năm phút.

Mọi người: “…”

Ni mã có lộn hay không, hai giờ mới làm mới một ngọn cỏ!

Toàn trường rơi vào im lặng, Lão Tử Là Thích Khách nói:

“Không hiểu tại sao, tui có cảm giác muốn thở dài.”

Phong Lương Dạ: “Tui cũng vậy…”

Không Phải Soái Ca: “Tui cũng vậy…”

Tử Lâm: “Tui cũng vậy…”

Nhiệm vụ này quá ác mà T^T

Lam Điện là người đầu tiên tỉnh táo, gã suy đoán: “Có thể tiên thảo không chỉ xuất hiện ở đây, chúng ta thử tìm những thứ khác, rồi nhớ kỹ tọa độ và thời gian.”

Mọi người lập tức tản ra, cúi đầu tìm tiên thảo. Lang Vương nhìn Đường Du, quyết định đi theo hướng của cậu, gã đến gần hỏi:

“Lão đại có nói cho cậu biết thân phận thật sự của hắn không?”

Đường Du nhìn gã: “Có, sao vậy?”

Lang Vương dò hỏi: “Hắn nói thế nào?”

Đường Du hiểu rõ: “Anh muốn biết hắn có nói thật với tôi không, sau đó đoán hắn đối với việc này nghiêm túc bao nhiêu?”

Lang Vương nói:

“… Không hẳn như thế, tui còn muốn nói cho cậu biết mặc dù trước kia Lam Điện và lão đại là bạn học học, nhưng thật ra gã cũng không biết rõ thân phận thật sự của lão.Lam Điện là con của một phú thương trên tinh cầu của chúng ta, lão Đại hắn… Nói thế nào đây, trước kia hắn khá im hơi lặng tiếng, bây giờ mới chịu bộc lộ tài năng, nhưng chẳng mấy chốc Lam Điện sẽ biết thân phận của hắn, nhưng trước đó chúng ta vẫn không nên lỡ miệng.”

Đường Du ừ một tiếng.

Lang Vương hỏi: “Cho nên rốt cuộc lão Đại đã nói gì với cậu?”

“Hắn nói hắn là vương tử tinh cầu của anh.” Đường Du nói xong thấy Lang Vương gật đầu, hỏi:

“Còn chuyện gì khác không?”

Lang Vương trả lời hết rồi, gã đi sang bên cạnh mấy bước, nhưng lại quay trở lại:

“Mặc dù đó là sự thật, nhưng mà nghe qua như đang lừa gạt người khác, sao cậu lại tin thế?”

Đường Du cười như không cười hỏi: “Anh cảm thấy tạo sao hắn lại đổi tên thành Ân Triển?”

Lẽ nào không phải bởi vì cậu muốn tìm Ân Triển, nên lão Đại đổi tên này để tiện đến gần cậu dò hỏi cách đánh boss à? Lời nói đến bên miệng Lang Vương vẫn không nói ra, trong đầu gã hiện lên hình ảnh sáng nay bọn họ thân mật, gã nghĩ chẳng lẽ “Ân Triển” là tên acc khác của lão Đại, cho nên hai người này đã quen nhau từ lâu?

Mà khoan, nếu nói như vậy sao lão Đại lại tỏ tình với tên kia? Chẳng lẽ hắn muốn cho đám người nọ lơ là cảnh giác, nên đây cũng là một phần diễn kịch?Vì vậy, người tên Nhạc Chính Hoằng này mới là chân ái?

Lang Vương chớp mắt, luôn cảm thấy bản thân đã phát hiện sự thật!

Đường Du biết gã chắc chắn sẽ tưởng tượng ra rất nhiều thứ, cậu hài lòng vỗ vai gã.

Người của bang Bạch Long ở cách đó không xa đều nhìn thấy cảnh này, Lão Tử Là Thích Khách chỉ muốn khóc.

[ bang hội ] Lão Tử Là Thích Khách: nhất định là Lang Vương muốn kéo đại thần vô bang hội, cái tên Lam Điện kia cũng thế, sau này không thể chơi cùng với đại thần rồi? Tui còn chưa bái sư!

[ bang hội ] Vi Mệnh Danh: cậu ấy nói hiện nay không có ý muốn vô bang.

[ bang hội ] Lão Tử Là Thích Khách: không phải cậu ấy thấy bang chúng ta nhỏ nên nói thế đi?

[ bang hội ] Phong Lương Dạ: nhìn là hiểu, cao thủ như thế vô bang của chúng ta mới là lạ có được không?

[ bang hội ] Lão Tử Là Thích Khách: khóc lớn.

[ bang hội ] Không Phải Soái Ca: tui cảm thấy Lang Vương khó thành công, mấy hôm trước bọn họ còn cãi nhau mà.

[ bang hội ] Tử Lâm: chỉ có tui cảm thấy gã đâu chỉ muốn kéo người à? Mấy anh nghĩ thử xem, nghe nói Lang Vương luôn kiêu ngạo, sao giờ lại kiên nhẫn như thế? Tui cho là Lang Vương có khuynh hướng chịu ngược, nên nhắm trúng người ta rồi.

[ bang hội ] Phong Lương Dạ: …

[ bang hội ] ] Bạc Hà Hạ: …

[ bang hội ] Lão Tử Là Thích Khách: gì?!

[ bang hội ] Tử Lâm: còn có, gần đây gã đâu có đùa giỡn với tiểu hồ ly nữa.

[ bang hội ] Lão Tử Là Thích Khách: phắc, đúng nha!

Cố Kỳ thấy đề tài càng nói càng xa, đành phải nói cho bọn họ biết người ta đang chờ người trong lòng, người trong bảo cậu đi đâu cậu sẽ đi nơi đó. Mọi người nghe thế kinh ngạc.

[ bang hội ] Vi Mệnh Danh: người trong lòng?

[ bang hội ] Tử Lâm: a tui biết nè, có phải là người lần trước cậu ấy tìm… Tên gì nhỉ?

[ bang hội ] Bạc Hà Hạ: Ân Triển.

[ bang hội ] Tử Lâm: đúng, là hắn!

[ bang hội ] Lão Tử Là Thích Khách: vậy nếu chúng ta kéo được người yêu của cậu ấy đến, thì cậu ấy cũng sẽ đến?

[ bang hội ] Bạc Hà Hạ: đúng.

Cố Kỳ gõ chữ xong, cũng đoán được tiếp theo bọn họ định làm gì, anh nói cho bọn họ biết “Ân Triển” không phải là ID trong game.Lúc trước anh cũng tìm thử rồi nhưng không thấy, còn ID tên gì… người nào đó không nói.

Anh vừa mới gửi tin đã thấy bọn họ nói với anh người này có thật, còn là người của bang Hắc Kỳ.Cố Kỳ ngạc nhiên, lại nghe Diệu Vũ hỏi anh tình huống xảy ra nên anh kể sơ cho họ biết.

[ bang hội ] Tử Lâm: khoan đã, ý của anh là cậu ấy và Ân Triển có mâu thuẫn, cậu ấy cho rằng Ân Triển rời đi nên liền luôn chờ đối phương trở về, thật ra người ta đã lén đổi ID, căn bản không liên lạc với cậu ấy?

[ bang hội ] Bạc Hà Hạ: …

[ bang hội ] Tử Lâm: có phải tên Ân Triển biết cậu ấy sẽ không tìm tên này nên cố ý đổi thành vậy? Hơn nữa như anh vừa nói, cậu ấy sẽ cùng Ân Triển gia nhập chung bang hội, điều này chứng tỏ Ân Triển trước kia không có bang hội.Nhưng bây giờ hắn lại ở bang Hắc Kỳ, mà hắn còn không báo cho cậu ấy, nếu không phải Lam Điện không chịu ra mặt, Nhạc Chính Hoằng đã gia nhập bang Hắc Kỳ từ lâu.

[ bang hội ] Lão Tử Là Thích Khách: phắc, đại thần bị bỏ rơi à? Chúng ta có cần cho cậu ấy biết không?

[ bang hội ] Bạc Hà Hạ: khoan nói đã, chắc chỉ là trùng hợp, chờ tôi điều tra rõ ràng.

Cố Kỳ nói rồi cũng tìm kiếm thử, quả nhiên gặp được ID đó, anh nghĩ đối phương chẳng lẽ thật sự đùa giỡn với em họ?Anh nhìn em họ mình đứng ở đằng kia, định tìm tên Ân Triển hỏi coi xảy ra chuyện gì rồi mới cho em họ biết.

Màu sắc của tiên thảo cũng giống ngọn cỏ thông thường, mấy người tìm từ bên này đến bên kia, nhìn muốn mù luôn mới tìm được một điểm nó xuất hiện. Lam Điện nói:

“Có lẽ vẫn còn điểm xuất hiện khác.”

Lang Vương hỏi: “Vậy làm sao đây? Hay là tìm chỗ khác?”

Mọi người đều im lặng.

Không thể nào lại đi tìm nó nữa.

Lam Điện cùng Lang Vương bang chủ và phó bang chủ, bình thường rất bận.Bang Bạch Long tuy quy mô không lớn, nhưng cũng có cả trăm người.Bọn Cố Kỳ lại là nồng cốt, không thể lúc nào cũng phí thời gian cho nhiệm vuh này.Huống hồ nhiệm vụ hằng ngày và phó bản hôm nay bọn họ đều chưa làm.Vì thế sau khi bàn bạc từng người đều tản đi.

Cố Kỳ nhìn em họ: “Em có dự định gì không?”

Đường Du nói: “Đi dạo loanh quanh.”

Lang Vương cùng Lam Điện lập tức nói muốn để vài người đi chung với cậu. Lão Tử Là Thích Khách cũng không chịu thua kém nói đích thân đi với cậu. Đường Du từ chối ý tốt của bọn họ, cùng con thỏ đi dạo xung quanh.Bỗng nhiên nhận được dãy số liên lạc từ Lang Vương, cậu hơi ngẩn người vội vàng logout, nhanh chóng gửi tin nhắn đến dãy số đó.

Đầu bên trả lời rất nhanh, tuy rằng chỉ có một chữ “Ngoan”. Đường Du lại cảm thấy thỏa mãn, cậu hỏi hắn có phải đang bận không, nhận được câu trả lời là phải thì không quấy rầy hắn nữa, như thường lệ trải qua một ngày.

Tiểu đội lâm thời đến tối lại mở cuộc họp.

Mọi người lại tìm kiếm trên đồng cỏ lần nữa, nhưng vẫn chỉ phát hiện hai nơi làm mới tiên thảo, mà một chỗ còn chưa có làm mới, cho nên hiện giờ nhiệm vụ đều là: tiên thảo (3/500)

Mọi người rên rỉ.

Trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ, may mà nhiệm vụ hằng ngày và các phó bản khác không vô đạo đức như thế, nếu không chẳng còn cách nào mà chơi nữa.

Đường Du bất giác nhớ đến việc ở thế giới quy luật: “Chắc chắn không khó thế đâu.”

Mọi người đều nhìn về phía cậu, Lão Tử Là Thích Khách hỏi: “Đại thần, cậu nghĩ thế nào?”

“Có thể thử tính thời gian, nhiệm vụ vòng này không tốn thời gian lâu lắm.”

Đường Du nói:

“Công ty game vì bảo đảm lợi ích của người chơi đầu tiên phát hiện nhiệm vụ, nên nhiệm vụ một tháng sau mới mở ra cho người khác chơi.Vì đảm bảo trong vòng một tháng này, ít nhất người chơi sẽ hoàn thành được phân nửa nhiệm vụ, thậm chí may mắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhớ đúng không?”

Mọi người gật đầu: “Trên mạng đúng là viết như thế.”

Đường Du nói: “Cho nên bọn họ không thể tự lấy đá đập chân mình.”

Diệu Vũ sắc bén hỏi: “Ý của cậu là có cách khác hoàn thành vòng này?”

Đường Du gật đầu: “Tìm mama nó đi.”

Lão Tử Là Thích Khách hỏi: “Đại thần, tui không hiểu lắm.”

Đường Du nói: “Con thỏ lần đầu tiên nói mama của nó muốn hái tiên thảo, kêu chúng ta đến đó tập hợp.Khi chúng ta đến đó nó lại  nó mama đang đi tìm nó.Nếu hai câu này đều là thật, theo anh thấy ý là gì?”

Lão Tử Là Thích Khách nói: “Chắc là thỏ mama hái tiên thảo, hái một hồi còn chưa thấy con mình đâu, nên đi tìm… Tui biết rồi, trên người mama nó chắc sẽ có tiên thảo!”

Đường Du nói:

“Đây chỉ là tôi suy đoán, con thỏ nói có khi thu thập đủ tiên thảo mama nó cũng đến đây. Đây cũng là thật sự, bởi vậy người chơi có hai con đường, một là hái xong tiên thảo chờ thỏ mama xuất hiện, nhưng rất tốn thời gian, hai là chủ động đi tìm thỏ mama vậy thời gian sẽ ngắn hơn.”

Mọi người cảm thấy suy đoán này rất hợp lý, bắt đầu nghĩ xem thỏ mama rốt cuộc ở chỗ nào. Lão Tử Là Thích Khách luôn cho rằng nó ở trên cây, cũng leo lên xem thử, không thấy gì mới hết hy vọng. Mọi người im lặng nhìn gã, họ bắt đầu men theo đường đến chủ thành tìm kiếm, trong lúc đó còn không quên quay về điểm củ đào một gốc tiên thảo.Cả đêm trôi qua, chỉ tìm được một gốc cây tiên thảo.

Phong Lương Dạ thở dài: “Thực sự không dễ dàng tìm được.”

Lão Tử Là Thích Khách nói: “Haiz, trên thảo nguyên cũng có quái!”

Mọi người im lặng, đồ sát quái xong, ngay sau đó nổi giận đồng loạt mở đỏ đập Lão Tử Là Thích Khách một trận.Cuối cùng Cố Kỳ phải ra mặt, mới ngăn bọn họ tiếp tục ngược người nào đó, anh nói:

“Chúng ta trở về nghiên cứu bản đồ, ngày mai lại tìm.”

Mấy người còn lại không có ý kiến, kết hợp thời gian của mọi người, hẹn đêm mai tập hợp.

Đường Du có thể cảm nhận thông tấn khí không có tín hiệu, vậy là vẫn không có tin gì.Cậu đang nghĩ xem ca có thể đến chơi với mình không, cậu đi xung quanh rồi dừng lại ở con đường phía trước thủy vực.

Trong game cũng có ngày và đêm, hiện giờ đã là đêm khuya, đèn trên sông sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết. Cậu bỗng nhớ đến ngày quỷ lễ ở Minh giới, trông thấy giữa sông có một chiếc ghe, cậu lén đến đó, ôm con thỏ lẳng lặng ngồi ở trên, muốn chờ ca đến.Một lát sau không thấy Ân Triển đến, ngược lại chờ đến Diệu Vũ.

Diệu Vũ ngồi xuống bên cạnh cậu: “Đang làm gì đó?”

Đường Du nói: “Chờ người.”

Diệu Vũ hơi ngẩn ra: “Có hẹn à?”

Đường Du lắc đầu.

Diệu Vũ thế mới biết người cậu chờ cũng chưa chắc đến.Gã nhớ đến suy đoán của Tử Lâm, nhìn cậu một hồi thay đổi đề tài mà gã khá quan tâm:

“Hồi nãy lúc chọn thời gian lên game, cậu nói mai phải lên lớp, cậu là học sinh hay là giáo viên?”

Đường Du nói: “Sinh viên.”

Diệu Vũ hỏi: “Đại học?”

“Năm nhất. ” Đường Du nhìn gã:

“Anh hỏi làm gì?”

Diệu Vũ chỉ cảm thấy khó mà tin được.

Người này trình độ thân thủ mạnh vô cùng, gã từng suy đoán vô số về thân phận và tuổi của cậu, duy nhất không nghĩ đến điều này.Cậu ấy còn nhỏ hơn mình, vậy làm thế nào luyện được thân thủ như thế?

Gã còn chưa hoàn hồn, chỉ thấy người bên cạnh chỉ vào ngôi đình nhỏ trên bờ sông:

“Người bên kia là Phong Khinh Trần Trần?”

Gã nhìn theo qua: “Ừ, nghe nói nơi này là chỗ đầu tiên gã với Thâm Tình Nồng Nàn gặp nhau.”

Đường Du đương nhiên biết Thâm Tình Nồng Nàn chính là ID lúc trước của ca cậu, cậu a một tiếng, nghĩ bụng gã đang diễn trò à?

Cậu ôm má nhìn xem.

Khi Lam Điện đi ngang qua nhìn thấy khung cảnh này, gã hoảng sợ, vội vàng out ra tìm lão Đại bọn họ.Gã nói cho hắn biết bang chủ phu nhân đang nhìn chằm chằm Phong Khinh Trần Trần, còn Phong Khinh Trần Trần đang ngồi ở đình nhỏ nơi hai người lần đầu gặp nhau, nói không chừng tiếp theo là thảm cảnh Tu La tràng nha!

Ân Triển đang lúc rảnh rỗi định tìm tức phụ, nghe vậy cười một tiếng, gửi tin cho tức phụ.

Đường Du nhận ra thông tấn khí rung, vội nói tôi out đây, thân ảnh nhanh chóng biến mất. Diệu Vũ nhìn nơi cậu vừa ngồi, lại nhìn Phong Khinh Trần Trần, trong lòng bỗng hiện lên mấy câu thành ngữ như tức cảnh sinh tình, cảm động thân thụ(*) các loại.Gã luôn cảm thấy không hoàn toàn phù hợp, cũng out luôn.

Đường Du xem xong tin nhắn, theo lời bấm số của đối phương.Cậu đợi vài giây, nhanh chóng thấy được một thú nhân diện mạo anh tuấn, khí thế bức người xuất hiện ở giữa không trung, khóe miệng hắn còn mang theo nụ cười quen thuộc.Cậu sửng sốt nửa ngày mới mở miệng:

“… Ca?”

“Ừm.” Ân Triển đánh giá cậu từ trên xuống dươi, tươi cười càng sâu:

“Quả nhiên vẫn là video tốt hơn ảnh chụp nhiều, kéo áo ngủ xuống tí nào.”

Đường Du nói: “… Ca đừng lưu manh vậy chứ.”

Ân Triển cười tủm tỉm: “Có qua có lại, ta cũng làm cho ngươi xem.”

“…” Đường Du nói:

“Em không xem.”

Ân Triển cười cười, không đùa giỡn cậu nữa.

Cuộc sống dần bước lên quy luật, ban ngày Đường Du lên lớp, buổi tối vào game, rồi sau đó trò chuyện với ca cậu, cuối cùng ngủ một giấc ngon. Thấm thoát một tuần trôi qua, tiểu đội lâm thời vẫn không tìm thấy thỏ mama, tiến độ  của tiên thảo là: 14/500

Mọi người lại rên rỉ.

Lão Tử Là Thích Khách cho là thỏ mama bị bắt nướng ăn rồi, gã tuyên bố ngày mai cũng muốn ăn thịt thỏ.Cố Kỳ biết gần đây mọi người đều bị chỉnh thê thảm, hôm sau bèn mời mọi người cùng nhay ăn cơm, còn gọi cả em họ theo.

Mọi người đã quen với việc này, như có như không nhìn Diệu Vũ.

Vẻ mặt Diệu Vũ rất bình tĩnh, làm bộ như không phát hiện người nào đó.

Đường Du đương nhiên không để ý điều này.Gần đây tâm trạng của cậu tốt lắm, mỉm cười ngồi xuống bên anh họ.Cậu không khách sáo gọi vài món, khi đồ ăn được bưng lên bàn, liền vùi đầu ăn.

Lão Tử Là Thích Khách không được vui: “Sao không có thịt thỏ!”

Tử Lâm nói: “Con thỏ đáng yêu mà.”

Lão Tử Là Thích Khách nói: “Đáng yêu cái shit á, mấy ngày nay mém bị nó ép chết.”

Cố Kỳ nói: “Được rồi, khi ăn cơm đừng nghĩ đến nữa.”

Lão Tử Là Thích Khách hừ một tiếng, ăn mấy miếng thịt mới thấy thoải mái hơn.Gã thay đổi đề tài:

“Tui thấy chắc là Lang Vương nhìn trúng đại thần thật rồi, nói gì gã cũng nghe theo, các cậu có phát hiện không?”

Cố Kỳ thiệt muốn lấy xi măng lấp miệng gã luôn cho xong.Anh lặng lẽ nhìn em họ, thấy người nào đó làm như không hề nghe gì, tiếp tục ăn cơm, bình tĩnh giống như đề tài không liên quan đến mình.

Cố Kỳ: “…”

Tử Lâm nói: “Đâu phải mình Lang Vương, thái độ của Lam Điện cũng vậy, các cậu phát hiện không?”

Phong Lương Dạ nói: “Tui cũng phát hiện.”

“Không phải chứ?”

Lão Tử Là Thích Khách nói: “Hay là chúng ta suy nghĩ nhiều? Bọn họ chẳng qua muốn chiêu mộ đại thần?”

Tử Lâm nói: “Bang hội bọn họ cao thủ một đống, cần gì tốn nhiều công sức cho một người như thế.Tôi nói chứ chúng ta không thể dụ cậu ấy qua đây à? Tôi rất thích cậu ấy.”

Lão Tử Là Thích Khách nói: “Tui cũng vậy, hay chúng ta kiếm cách gì đó hay đi?”

Tử Lâm nói: “Được!”

Hai người mỗi người một câu, đều là thói quen, Phong Lương Dạ cùng Không Phải Soái Ca cũng ngẫu nhiên chen vài câu, hưng trí bừng bừng. Đường Du tiếp tục ăn, cậu thấy ánh mắt người bên cạnh nhìn mình quá lâu, chậm rãi nuốt xuống, nhướng mày hỏi:

“Gì vậy anh?”

Cố Kỳ: “…”

Thế mà em vẫn bình tĩnh được!

Chú thích:

Cảm Động Thân Thụ: cảm động lây; cảm kích khác nào chính mình chịu ơn.