Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 71: Thế giới thú nhân 15



Cha Cố nói:”Mau cút về trường học cho ông.”

Khi Đường Du trở về đã là chín giờ rưỡi tối.

Bạn cùng phòng lập tức vọt đến gần cậu: “Tui mới vài ngày không online thế mà cậu đã kết hôn rồi, hai người còn muốn quen chính thức luôn? Hắn biết cậu là bạch thụy thú không? Còn cậu, cậu thật sự thích hắn?”

Đường Du gật đầu: “Thích lắm.”

Bạn cùng phòng cảm thán, tính cách nhóc này thay đổi thật lớn, còn gặt hái được mối tình tốt đẹp, cuối cùng cậu cũng vui vẻ.Gã sực nghĩ ra mình không cần để ý đến đám người Diệu Vũ làm gì, hỏi cậu lần sau có nhiệm vụ ẩn cho gã theo với được không.

Gã muốn tham gia lâu rồi, chỉ là bọn họ đều quen biết với đám người của bang Bạch Long.Lúc trước gã cho rằng bạn mình cùng Diệu Vũ chắc còn có khả năng, sợ nếu thân quá sẽ khiến Diệu Vũ nghi ngờ thân phận của bạn mình, nên vẫn luôn không gia nhập, bây giờ thì không sao rồi.

Đường Du nói: “Được chứ, hôm nay tôi vừa nhận được một nhiệm vụ.”

“…” Bạn cùng phòng:”Nhanh vậy? Công ty game là nhà cậu mở hả?”

Đường Du nói: “Đánh đại thôi, cậu chơi không? Vào game.”

Bạn cùng phòng nói: “Cậu không ôn tập? Lần này giáo viên khoanh vùng trọng điểm cũng như không, thi cả cuốn sách luôn.”

Đường Du: “…”

Hai người nhìn nhau vài giây, Đường Du trở về phòng ngủ login vào game tập họp với Diệu Vũ.Cậu nói với gã mình quên một chuyện rất quan trọng, tạm thời chưa làm nhiệm vụ được.Khi nghe gã hỏi có chuyện gì, mới nói:

“Sắp tới cuộc thi cuối kì rồi.”

Diệu Vũ: “…”

Vậy mà cậu cũng quên được?

Đường Du nhìn gã: “Thường lúc này đều là đến cuộc thi cuối kỳ?Anh không cần ôn tập à?”

Diệu Vũ thản nhiên nói:

“Tôi không cần.”

Đường Du thế mới nhớ người này vẫn luôn ưu tú, học tập hay chơi game đều sẽ không ảnh hưởng gì.Cậu không vui liếc nhìn gã. Diệu Vũ cảm nhận  được tâm tình của cậu, hơi buồn cười, không nén được đả kích cậu một chút:

“Cậu chăm chỉ ôn bài nhé, tôi đi chơi đây.”

Đường Du nghe thế càng cáu, lấy bom ra ném qua.

Một tiếng nổ đùng vang lên.

Quả cầu làm tổ trên vai cậu ngủ say sưa bỗng nhiên tỉnh dậy: “Chip?”

Diệu Vũ cách đó không xa đứng lên: “… Cậu mua bao nhiêu trái bom thế?”

Đường Du không trả lởi mà nhìn quả cầu.Sau khi nó tỉnh dậy cũng không ồn ào, vẫn ngoan ngoãn ổ trên vai cậu.Ước chừng qua một lúc, nó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Đường Du nghĩ chắc đây là do hệ thống đã cài đặt sẵn:

“Con này nuôi thế nào nhỉ? Cho ăn hả?”

Diệu Vũ nói: “Cậu out đi, để tôi lo.”

Đường Du gật đầu, logout khỏi game rồi nhắn tin cho ca cậu.Gần đây Ân Triển rất rảnh rỗi, hắn trả lời cậu sẽ vào xem thử, Đường Du yên tâm đi ôn tập.Nguyên chủ cũng có căn bản kha khá nên cậu ôn tập cũng không quá vất vả.Cậu chuyên tâm ôm sách xem mười mấy tiếng, thấy ca cậu gởi yêu cầu gọi video, liền nhấn đồng ý.

Ân Triển nói: “Cũng muộn rồi, out game đi ngủ.”

Đường Du hỏi: “Quả cầu lớn lên chưa?”

“Nó toàn ngủ, chúng ta làm cách nào nó cũng không tỉnh, chắc là phải ngươi ra tay mới được.”

Ân Triển mỉm cười nhìn cậu:

“Thế nào, thật sự muốn thi xong mới chơi? Nếu ngươi xin nghỉ học tạm thời, không chỉ có thể làm nhiệm vụ ẩn, mỗi ngày còn có thể ôm ta ngủ, đôi lúc còn có thể làm chút chuyện càng có ý nghĩa.”

Đường Du: “…”

“Hử?” Ân Triển nhướng mày.

Đường Du im lặng một lát, cuối cùng vẫn chống lại được cám dỗ, kiên trì muốn học xong kỳ này. Ân Triển cười:

“Ngủ sớm một chút, bảo bối.”

Đường Du nói: “Dạ.”

Thứ sáu tuần này Đường Du thi, thi xong thì được nghỉ ngơi một tuần, sau đó chính thức tiến vào cuộc thi cuối kỳ.Môn học cần thi nhiều vô cùng,thật sự chính là địa ngục.Còn trận đấu đối kháng ảo từ một trăm cường tiến vào năm mươi cũng đã xong, được nghỉ ngơi ba ngày.Kế đó sẽ là từ năm mươi tiến vào vòng hai mươi lăm.Đường Du lại rút trúng người đầu tiên lên sàn.Thứ sáu cậu thi xong, vừa hay buổi tối chính là trận đấu.

Cậu đương nhiên thuận lợi thông qua, lúc đi ra nghe tiếng thông tấn khí bất ngờ vang lên, cậu nhìn xem thấy là Lão Tử Là Thích Khách, nhấn nút nhận cuộc gọi.

Lão Tử Là Thích Khách hỏi: “Em họ đang ở ký túc xá hả? Xuống đây cùng ăn khuya đi.”

Đường Du nói: “Em bên ngoài.”

“Hả?” Lão Tử Là Thích Khách nói:”Chừng nào trở về?”

“Em đang về.”

Đường Du nói xong hỏi địa chỉ của bọn họ, gọi xe đến quán thịt nướng gần trường, vẫn như cũ ngồi xuống bên cạnh anh họ. Lão Tử Là Thích Khách vội vàng sáp lại gần, gã cười cầm xâu thịt đã được nướng chín đưa cho cậu. Đường Du liếc nhìn gã, cúi đầu gặm. Lão Tử Là Thích Khách vội ho một tiếng:

“Em họ nè.”

Đường Du hiểu rõ hỏi: “Muốn hỏi chuyện của Thương Túc?”

Một câu nói làm cho mọi người xung quanh đều nhìn cậu.

Lão Tử Là Thích Khách thật thà gật đầu.Gã là người yêu thích chính trị, đã sớm đứng ngồi không yên.Nhưng mà nghe Cố Kỳ nói cậu còn phải thi cử, hơn nữa bọn họ cũng muốn xem trận đấu của đại thần, thế nên mới kéo dài đến tối hôm nay.Gã hỏi:

“Kỳ nói phải coi ý em thế nào, em xem… có thể nói không?”

Đường Du nói: “Có gì mà không thể nói, chúng tôi là tình cờ quen biết.Gã thấy tôi cốt cách thanh kỳ, thiên phú dị bẩm, là một kỳ tài luyện võ, tương lai giữ gìn hòa bình vũ trụ…”

Cố Kỳ bất đắc dĩ ngắt lời cậu: “Đừng nói lung tung, nói điểm chính.”

Đường Du ồ một tiếng: “Gã dạy em một vài kỹ thuật chiến đấu, mắc công em lại bị người khác bắt nạt.”

Lão Tử Là Thích Khách hỏi: “Hết rồi? Vậy gã tìm em làm gì?”

Đường Du nghiêm chỉnh lừa dối: “Chắc gã cô đơn quá.”

Mọi người: “…”

Có thể hả!

Cố Kỳ cũng thiệt hết biết nói gì luôn, chọn mấy xâu thịt nướng cho cậu, vì thế Đường Du lại ngoan ngoãn gặm thịt.Cậu nghe Lão Tử Là Thích Khách lại hỏi chuyện khác, qua loa ứng phó vài câu, nhìn anh họ:

“Cuối tuần này về nhà nha.”

Cố Kỳ nói: “Sắp nghỉ rồi, đợi thi xong rồi về.”

“Ngày mai về luôn đi.”Đường Du nói, chăm chú nhìn anh.

Cố Kỳ trong lòng khẽ động, gật đầu đồng ý. Mọi người vui chơi nô đùa đến hơn mười giờ mới bắt đầu trở về. Diệu Vũ nhìn người nào đó:

“Em học kỹ thuật chiến đấu thế nào?”

Đường Du nói: “Cũng tạm.”

Diệu Vũ nói: “Có muốn tìm lúc nào đánh thử với anh không?”

Đường Du chớp mắt: “Không phải là lần trước em đánh ngã anh nên anh vẫn để trong lòng chứ?”

Diệu Vũ nói: “Không phải.”

Đường Du nói: “Ồ, vậy tôi không đánh với anh.”

Diệu Vũ: “…”

Diệu Vũ sẽ không lật lọng những lời đã nói, bởi vì như thế không khác gì tát mặt mình.Môi gã hơi co giật, chỉ cảm thấy cảm giác này hình như đã gặp ở đâu đó rồi, rất giống người kia… Trong đầu gã chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng lập tức bị gã phủi bỏ.

Tuy rằng nhóc con này cùng Nhạc Chính Hoằng đều là máu lai, nhưng Nhạc Chính Hoằng là cao thủ đứng đầu, hơn nữa chắc chắn đã từng tham gia luyện tập thực chiến, không phải tùy tiện học một chút kỹ thuật đánh đấm là được.Có điều gã vẫn hỏi một câu:

“Tối nay em đi đâu thế?”

Đường Du nói: “Thi xong nên đi vòng vòng cho khuây khỏa.”

Diệu Vũ nói: “Mình em đi lòng vòng đến giờ?”

Đường Du nói: “Ừa, xui xẻo nên lại lạc đường.”

“…” Diệu Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác, chán chả muốn để ý cậu nữa.

Mọi người nhanh chóng chia nhau ra đi, Đường Du tắm đơn giản rồi đăng nhập vào trò chơi. Ân Triển đã sớm vào chơi, nhìn thấy tin báo liền dẫn người đến tập hợp cùng cậu.Hắn cúi đầu hôn cậu một cái, Đường Du ôm hắn chẳng muốn buông ra.Cậu thấy trên màn hình lóe lên gợi ý bọn người của anh họ login, thì gọi họ đến, còn tiện thể gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng.Nhưng người nọ lại đang đánh phó bản, nên họ bắt đầu làm nhiệm vụ trước.

Cậu chọc chọc cầu bông, nó lập tức mở mắt ra, chíp một tiếng.

Đầu tiên Ân Triển dẫn bọn họ đến chỗ cây đã phát hiện ra nó xem xét cẩn thận.Sau khi không tìm được manh mối gì lại nhìn thấy phía dưới có một số quái thú, tiện tay thanh tẩy sạch sẽ.Từ đầu đến cuối cầu bông đều không nhúc nhích, vì thế hắn lấy đồ ăn mua từ cửa hàng ra đưa cho nó.

Cầu bông thử ngửi ngửi, rồi rụt cổ lại.Ân Triển bèn đổi một món khác, cầu lông giống như cũ thử ngửi, rồi lại rụt cổ.Ân Triển rất kiên nhẫn, đem tất cả những thứ có thể mua được trong cửa hàng thử qua một lần, phát hiện hoàn toàn vô dụng.Hắn cười tủm tỉm lấy ra một cái trang sức đưa cho nó.

Mọi người: “…”

Hắn giỡn cái gì vậy!

Quả cầu nhích qua ngửi ngửi, nhưng vẫn rụt cổ lại.

Quả nhiên không có nhảm mà ăn luôn vàng… Mọi người thở phào ở trong lòng, nhìn thoáng qua Ân Triển, thấy hắn lại lại moi ra đồ vật kì quái khác. Họ không hẹn mà cùng bỏ qua suy nghĩ lúc trước, đổi thành suy nghĩ khác: trò chơi này bổ não quả nhiên còn không bằng Ân Triển!

Ân Triển vẫn thử tiếp, kết quả toàn bộ hành trình quả cầu đều không phối hợp.

Lang Vương nói: “Trong game có sâu không? Hay là nó sẽ ăn sâu?”

Khuynh Thế Tiểu Hồ cũng đoán: “Có thể giống người ta thích ăn trái cây nha?”

Mọi người đợi chờ, không thấy Ân Triển trả lời, chỉ đứng yên không nhúc nhích, cảm thấy khó hiểu. Lam Điện thăm dò gọi một tiếng:

“Lão Đại?”

“Ờ” Ân Triển nói:”Ta đang xem bối cảnh của game.”

Vòng đầu của nhiệm vụ ẩn thường sẽ không khó lắm, chìa khóa mấu chốt mở ra nhiệm vụ có thể là ở gần nơi phát hiện nhiệm vụ, có thể sẽ đưa ra gợi ý.Nếu những thứ xung quanh cầu bông đều không ăn, mà thử những thứ khác cũng không có hiệu quả, chỉ còn cách tìm manh mối ở chỗ.

Hắn nhanh chóng xem xong mọi thông tin:

“Có rồi, trên mảnh đại lục đã từng xuất hiện thần điểu, nghe nói nó vô cùng yêu thích những món mỹ vị.”

Đường Du hỏi: “Thần điểu gì ạ?”

Ân Triển nói: “Chính là hai bức tượng trái phải đặt trước cung điện ở chủ thành.Đi thôi, chúng ta đến đó xem thử, có thể cầu lông chính là thần điểu.”

Mọi người nhanh chóng đến chủ thành, cũng tìm được pho tượng. Đường Du đánh thức cầu lông dậy,  thấy nó kêu chíp một tiếng rồi vẫn ngoan ngoãn như cũ, cậu nhìn về phía ca:

“Cho nên vòng này vẫn là nuôi nó lớn trước đã.”

Ân Triển gật đầu: “Các ngươi ai biết nấu ăn?”

Kỹ thuật nấu nướng là một trong những kỹ năng sinh hoạt, món ăn làm ra có đủ loại công năng.Ân Triển, Lam Điện cùng Lang Vương tiền bạc dư dả, đương nhiên sẽ không tốn thời gian học cái này. Cố Kỳ và Diệu Vũ thì không thích,nên cũng không học. Khuynh Thế Tiểu Hồ thấy bọn họ đều không trả lời, rụt rè giơ tay lên:

“Người ta có học nè.”

Lang Vương hai mắt sáng ngời: “Hóa ra tiểu hồ ly còn biết nấu ăn, sau này nhất định sẽ là cô vợ hiền.”

Khuynh Thế Tiểu Hồ ngượng ngùng: “Anh đáng ghét nha ~ “

Ân Triển cười hỏi: “Có sẵn nguyên liệu không? Làm một bàn thử xem.”

Khuynh Thế Tiểu Hồ lục lọi túi vật phẩm, nhanh nhẹn làm một bàn đồ ăn, thấp thỏm đưa cho qua cho nó. Cầu bông tò mò mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng có phản ứng.Nó duỗi móng vuốt lên cái đĩa, chỉ trong chớp mắt đã ăn sạch sẽ, làm cho Khuynh Thế Tiểu Hồ vừa mừng vừa sợ.Cùng lúc đó, mọi người thấy đến nhiệm vụ kia nhất lan trong nhiều tiến độ điều: nuôi chim non (1/100)

Khỏi cần hỏi, nhất định là phải cho nó ăn 100 lần.

Khuynh Thế Tiểu Hồ thấy nguyên liệu đủ làm thêm một bàn, bèn nhanh chóng nấu, vui vẻ đưa cho nó.

Tiểu mao cầu ngửi hai cái, duỗi móng vuốt ghét bỏ đẩy trở về, không vui: “Chíp!”

Mọi người: “…”

Khuynh Thế Tiểu Hồ hoang mang luống cuống nhìn nó, lại đem đồ ăn đẩy cho nó, kết quả lại lần nữa bị ghét bỏ, không khỏi sụt sùi. Lang Vương thấy thế thì không thèm quan tâm, muốn bắt cầu bông đến đánh mấy cái. Cầu bông chiêm chiếp mấy tiếng, giận dữ tát cho gã một móng vuốt, thanh máu của Lang Vương thoáng chốc tụt xuống một nửa.

Mọi người: “…”

Lang Vương: “…”

Tui phắc, hung ác vậy trời!

Ân Triển nói: “Chắc là nó không muốn ăn món đã ăn qua, đổi món khác thử xem.”

Khuynh Thế Tiểu Hồ lấy lại vững tinh thần nhìn thực đơn, nói cho bọn họ những nguyên liệu cần thiết, cùng nhau tách ra hành động.Cô rất nhanh lại làm ra một bàn thức ăn mới, lần này thấy quả cầu lại ngoan ngoãn ăn, biết Ân Triển lại đoán đúng.

Nấu ăn khó chính là tìm nguyên liệu, Khuynh Thế Tiểu Hồ gửi thực đơn lên kênh đội ngũ, đề nghị chia nhau tìm sau đó làm một lần luôn. Ân Triển thản nhiên nói không cần thiết, hắn tìm một người trong bang hội, bảo gã ra giá cao thu mua nguyên liệu, sau đó đưa đến cho hắn.

Hắn nói : “Một tiếng sau tập hợp nơi này.Trong khoảng thời gian này các ngươi có thể đến cửa hàng mua thêm nhiều gia vị, cũng có thể tìm thêm các nguyên liệu dễ tìm, hoặc là đi đánh đánh phó bản làm nhiệm vụ hằng ngày.”

Lam Điện hỏi: “Vậy còn lão Đại thì sao?”

Ân Triển triệu xuất phượng hoàng ôm tức phụ lên, cười nói:

“Ta đương nhiên là một lòng một dạ cùnggiành cho phu nhân rồi.”

Mọi người: “…”

Ni mã lại khoe ân ái!

Một tiếng thoáng chốc là hết, mọi người sôi nổi trở lại chủ thành.Khuynh Thế Tiểu Hồ nhận lấy các loại nguyên liệu Ân Triển đưa cho, bắt đầu nấu nướng.Cầu bông được Đường Du đặt trên mặt đất, cúi đầu mãn nguyện ăn, thân thể nhanh chóng tròn lên không ít.

Người chơi ở chủ thành lúc nào cũng đông đúc, thấy bọn Ân Triển  tập trung ở trong đây, không khỏi tò mò đến xem, sau đó bàng hoàng. Có người không nén được hỏi, biết được quả nhiên lại là nhiệm vụ ẩn, cả người đều không tốt.

[ loa ] Phi Thường Khoái Hoạt: thông báo đặc biệt! Nhạc Chính Hoằng lại tìm ra nhiệm vụ ẩn nha!

Kênh thế giới chớp mắt yên tĩnh, sau đó điên cuồng.

[ thế giới ] Cuộc sống bay cao: Phắc! Sao lại là cậu ta! Trên người cậu ấy có đeo máy dò tìm nhiệm vụ ẩn hả!

[ thế giới ] Ái Mộ Ngải Tư: các anh em mau theo bọn họ, nhớ quay lại những gì bọn họ làm, mắc công đến lúc chúng ta làm lại phát điên.

[ thế giới ] Thải Phúc: tui cảm thấy trước tiên phải biết được làm thế nào bọn họ phát hiện được nhiệm vụ ẩn, cho mọi người xem hình ảnh [ hình ảnh ]

[ thế giới ] Thủy Phố: cầu bông này là cái gì? Tìm ở đâu?

[ thế giới ] Thải Phúc: trời biết.

[ thế giới ] Danh Đao Thích Huyết: giờ tui không quan tâm chuyện đó, tui chỉ khát khao muốn biết cà rốt ở đâu! Tui đã đi hết bản đồ rồi đó!

[ thế giới ] Ái Mộ Ngải Tư: tui cũng vậy [ khóc lớn ]

Những người đang được quan tâm trong sự kiện này thì đang ngó cục bông ăn,thấy nó từ từ mập lên, nhiệm vụ cũng được thông báo hoàn thành liên tục.Nhưng khi tới (50/100), dù Khuynh Thế Tiểu Hồ làm đồ ăn như thế nào, cầu bông chỉ gặm vài cái mà không ăn.

Nó chạy đến bên cạnh Đường Du, vươn ra hai cái cánh be bé:

“Chíp!”

Đường Du ôm lấy cho nó đứng trên vai mình, thấy nó cao hứng làm ổ, cậu nhìn ca:

“Có phải cho ăn vẫn chưa đủ hay không?”

Ân Triển đồng ý:

“Hôm nay quá muộn rồi, tạm thời đến đây thôi, ngày mai lại nói.”

Hắn hôn lên trán tức phụ:”Ngủ sớm một chút, mai dậy sớm nhé?”

Đường Du biết ý của hắn, ngoan ngoãn gật  đầu.

Một đêm yên tĩnh.

Hôm sau cậu tỉnh dậy rất sớm, sửa soạn đơn giản rồi đến tìm anh họ. Cố Kỳ thức cũng rất sớm, cùng em họ đón xe về nhà.

Giao thông ở thời đại này rất tiện lợi và nhanh chóng.Lúc bọn họ về đến nhà, Cha Cố và mẹ Cố đã nhận được tin tức, đang chờ bọn họ ăn cơm.Hai người rửa tay rồi cùng dùng bữa sáng ấm áp.Cha Cố thấy bọn họ đều đưng đũa, lúc này mới hỏi:

“Lần này hai đứa trở về là có việc gì? Nếu không đã sắp đến cuối kỳ, sao lại vội vã về nhà như thế?”

Cố Kỳ nói: “Dạ, có chút chuyện.”

Đường Du tự động tiếp lời: “Cháu có bạn trai rồi.”

Cha Cố cùng mẹ Cố sửng sốt, người trước vội nói:

“Đó là chuyện tốt, là Diệu Vũ à?”

Đường Du nói: “Không phải, cháu hết thích gã rồi.”

Cha Cố lại ngạc nhiên, không hiểu làm sao cậu thông suốt rồi, hỏi tiếp :

“Vậy là ai?Bạn học của cháu hay của anh họ cháu?”

Đường Du nói: “Cũng không phải, là thái tử KayLa.”

Cố Kỳ nói: “Còn nữa, em ấy tham gia trận thi đấu đối kháng ảo, người tên Đường Du nổi tiếng gần đây chính là em ấy.”

Đường Du nói: “Dạ, kỹ thuật chiến đấu của cháu là do Thương Túc dạy.Ngài ấy thấy cháu cốt cách thanh kỳ, thiên phú dị bẩm, là kỳ tài luyện võ, tương lai giữ gìn vũ trụ…”

Cố Kỳ nói: “… Đừng nói mấy câu dư thừa.”

Đường Du ồ lên, đồng thời cùng anh họ nhìn hai người đối diện.

Cha Cố: “…”

Mẹ Cố: “…”

Trong phòng trở nên yên tĩnh, sau đó Cha Cố nở nụ cười, vòng qua bàn ăn ôm lấy hai người họ, vỗ mạnh lên vai rồi nói với Mẹ Cố:

“Bà xem hai đứa nó này, còn biết nói đùa nữa.”

Mẹ Cố cười phụ họa: “Đúng đó.”

“…” Cố Kỳ:”Ba, dù việc này nghe rất hoang đường, nhưng đúng là thật sự.”

Đường Du nói: “Dạ, hôm nay bạn trai cháu sẽ từ thủ đô đến đây, cùng mọi người bàn bạc việc kết hôn của cháu.”

Cha Cố lại bật cười, vỗ vai cậu:

“Hai đứa bây thiệt… Được rồi, cha tin, còn ăn nữa không? Không ăn thì mau cút về trường học cho ông.”

Cố Kỳ: “…”

Đường Du: “…”

Cố Kỳ thật không biết làm sao, Đường Du thì bình tĩnh lấy thông tấn khí ra.Cậu đang định gọi điện thoại,thì nghe chuông cửa đột nhiên vang lên nên dừng lại. Mẹ Cố đứng dậy mở cửa, ngạc nhiên kêu lên.

Cha Cố vội vàng đi đến: “Sao thế, ai vậy…”

Ông còn chưa nói xong, lời muốn nói nghẹn lại trong cổ.Chỉ thấy trước cửa có vài người đến, người đàn ông đi đầu gương mặt anh tuấn, khí thế bức người.Đó chính là vị thái tử gần đây luôn xuất hiện trong các tin tức với tỉ suất rất cao.Còn người  bên cạnh hắn có khuôn mặt khôi ngô, nụ cười ấm áp, chính là điện hạ Thương Túc nổi tiếng như cồn.

Đường Du nhìn thấy ca mình, mừng rỡ chạy đến. Ân Triển cười đón lấy cậu, ôm vào trong lòng, vuốt ve lỗ tai đã mấy ngày không được sợ, cúi đầu hôn cậu một cái.

Cha Cố: “…”

Mẹ Cố: “…”

Cố Kỳ nhìn cha mình, thấp giọng gọi ông một tiếng, rồi chủ động ra nghênh đón.Mẹ Cố nhanh chóng hoàn hồn, vội vã định dọn thức ăn lên. Ân Triển nói:

“Không cần, ngài ăn trước, chúng ta ra ghế sofa ngồi một lát.”

Mẹ Cố nói: “Chúng tôi vừa mới ăn xong, tiểu Kỳ, pha trà.”

Cố Kỳ gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp.

Cha Cố cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, kéo con trai lên phòng khách ở lầu hai lấy trà ngon.Khi ông đóng cửa lại thì biểu tình như tan vỡ:

“Các con nói … là thật hả?”

Cố Kỳ xoắn xuýt: “Đã nói là thật mà, hơn nữa điện hạ Ngải Trình cũng cầu hôn rồi.”

“…”Cha Cố hỏi:

“Chuyện nó là Đường Du đang vô cùng nổi tiếng cũng là sự thật? Cha có xem video, lợi hại như vậy sao có thể một sớm một chiều liền luyện thành được?”

Cố Kỳ nói: “Em ấy cốt cách thanh kỳ, thiên phú dị bẩm.”

Cha Cố: “…”

Cố Kỳ nhắc nhở: “Ba, trà đâu? Khách còn đang chờ ở dưới kìa.”

Cha Cố lâng lâng ừ một tiếng,vẻ mặt đờ đẫn lấy trà đưa cho con trai.Ông lượn lờ đi ra ngoài, sau đó cả người va rầm vào cánh cửa phòng, ông thẫn thờ mở cửa, tay chân cứng ngắc đi ra ngoài.

Cố Kỳ: “…”

Chap sau:

Bộ tộc thần điểu  của chúng nó vẫn luôn là quốc điểu của quốc gia này, tượng trưng cho hạnh phúc và sự thánh thiện.Mỗi ngày chúng đều bay lượn một vòng trên chủ thành, chúc phúc cho mọi người, được mọi người yêu mến và tôn kính, còn được cho ăn đủ loại thức ăn.Sau đó có một ngày, chúng nó nghe nói phương nam có món ăn rất là ngon, nên quyết định đến đó nếm thử.Trước khi đi chúng định đến nơi này tắm rửa, ngờ đâu lại xảy ra một việc vô cùng đáng sợ.

Có lẽ nó vẫn cảm thấy quá ghê rợn hơn nửa ngày không nói tiếp.

Lão Tử Là Thích Khách sốt ruột hỏi: “Túm lại là chuyện gì?”