Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 79: Nghịch thiên hành sự 3



Tiểu Hoằng, chúng ta thành thân nhé.

Dù cho Đường Du cũng không thèm để ý đến kết qủa của kính Bồ Đề, nhưng lúc ngẫu nhiên đi ngang qua đại trạch Ân gia, đột nhiên nhớ đến gia quy của Ân gia, ít nhiều vẫn có chút băn khoăn.

Tư Nam bị cậu dắt đến trước quán hoành thánh, thấy cậu nhìn người ta xuất thần:

“Đang suy nghĩ gì? Muốn ăn à?”

Đường Du gật đầu, gọi hai chén hoành thánh, tìm vị trí ngồi xuống chờ không bao lâu đã thấy lão bản bưng lên.Có lẽ vì trong lòng có tâm sự, lần này cậu ăn không thấy ngon, nên buông đũa xuống:

“Mùi vị thế nào?”

Tư Nam nói: “Cũng ngon.”

Đường Du im lặng một lúc: “Ta nhớ hình như mẫu thân của ngươi là tư mệnh thiên giới?”

Tư Nam hơi ngẩn người, ừ một tiếng.

Đường Du hỏi: “Đối với tư mệnh mà nói, có phải mệnh số rất quan trọng hay không?”

“Phải, trong ký ức của ta, mẫu thân luôn cầm la bàn vận mệnh của bà, dường như chưa bao giờ buông ra.”

Tư Nam rơi vào hồi ức, nhẹ giọng nói:

“Mẫu thân không giống những các tư mệnh đời trước, ngay cả mệnh số của những người thiên giới bà đều có thể nhìn thấy.Điều này làm cho bà lúc nào cũng buồn khổ, bởi vì bà thường nói mệnh số không cách nào thay đổi …”

Y đang nói lại bất chợt nhớ đến thái tử thiên giới lúc trước.

Trước khi trận hạo kiếp phát sinh, y đã từng gặp qua thái tử.Khi đó mẫu thân hết lòng khuyên can thái tử buông tay, y đứng bên cạnh mẫu thân, lúc ngẩng đầu nhìn thấy thân thể người phía trước nghiêng ngã bình tĩnh hỏi:

“Tư mệnh, thiên mệnh vì sao như thế?”

Thái tử cũng không chờ mẫu thân trả lời, dứt khoát rời đi.Sau đó gã nghịch thiên, mẫu thân đuổi theo, lại nghe gã hỏi: Tư mệnh, thiên mệnh vì sao như thế?

Lần này sau khi hỏi xong, nhật nguyệt thất sắc, mệnh bàn vỡ vụn, tất cả những gì đã định trong phút chốc hóa thành hư ảo. Mẫu thân luôn cho rằng là do bà đã tiết lộ thiên cơ, lại thêm không có cách nào tính trước tương lai, cuối cùng ngã xuống trong trận hạo kiếp.

Thiên mệnh là cái gì?

Tư Nam cũng không biết nói thế nào mới đúng, y chỉ biết trong trí nhớ mẫu thân vẫn luôn lo lắng không yên lòng, chưa từng có được giây phút bình an.Có khi nàng không thể khống chế cảm xúc muốn giết chết y, nhưng mỗi lần đều sẽ buông tay, ôm lấy y gào khóc.Đại khái có lẽ do chuyện bà nhìn thấy trong tương lai, nhưng bà chưa bao giờ nói.Khi nhắc tới Đường Đường, bà cũng chỉ sẽ nói một câu ràng buộc sâu nhất, ngoài ra không chịu nói thêm điều gì cho y biết.

Trước kia y không biết, sau này càng sẽ không.

Đường Du thấy y thật lâu không lên tiếng, cậu biết quan hệ của y và tư mệnh cũng không tốt nên không nhắc lại, nhưng cậu cũng nghĩ đến thái tử:

“Nhưng ta nghe nói sau khi thái tử nghịch thiên mệnh số đều thay đổi, vậy rõ ràng là cũng có thể mà.”

“Nhưng đại giới rất lớn, hơn nữa tuy rẵng có một số thứ tạm thời sẽ thay đổi, nhưng đến cuối cùng có thể sẽ vẫn quay về hướng ban đầu.”

Tư Nam dừng một chút:”Lúc trước thái tử từng hỏi qua một câu: thiên mệnh vì sao như thế, Đường Đường ngươi nghĩ là tại sao?”

Đường Du suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Ta chỉ biết những gì bây giờ ta làm đều là tùy tâm, sau này cũng sẽ như vậy.”

Tư Nam im lặng một lúc, mới ừ một tiếng

Hai người ăn cơm xong thì tạm biệt.

Tư Nam trở về pháp trận trung tâm , Đường Du thì đến đại trạch Ân gia.

Mấy huynh đệ Ân gia vừa lúc cũng đang ở nhà, nhìn thoáng qua sau lưng cậu: “Tiểu Hoằng về rồi à, tiểu Triển đâu?”

“Hắn còn ở điện Lạc Hồn.”

Đường Du rảo bước đi vào đình nhỏ nơi bọn họ đang đứng, đầu tiên là cùng bọn họ trò chuyện vài câi, sau đó vờ như vô ý hỏi:

“Ta nghe nói sau khi các ngươi chiếu ra người mệnh định, nếu phản kháng đều sẽ bị hút vào gương trong?”

Ân đại Ân nhị Ân tam đã từng bị hút qua đồng loạt gật đầu: “Ừa!”

Đường Du không khỏi hỏi: “Sau khi nhìn thấy người được mệnh định là cảm giác thế nào?”

“Ừm… Có lẽ vừa bắt đầu sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng sau đó càng lún càng sâu.”

“Không chỉ càng lún càng sâu, mà y như thiêu thân chẳng màng gì lao vào lửa, hoàn toàn không thể khống chế luôn.”

“Đúng, giống như bản thân là một nửa vòng tròn, tìm được nửa vòng tròn khác, chỉ khi có được đối phương mới cảm thấy đầy đủ.Sau đó sẽ cảm thấy thật ra kính Bồ Đề rất tốt.”

“Đúng thế, rất tốt, nhưng mà ngươi không cần lo lắng.Nhìn phản ứng của tiểu Triển đối với ngươi, ngươi nhất định là người mệnh định của hắn.”

“Đáng tiếc không thể nhìn thấy hắn bị hút một lần, cảm thấy tâm lý không cân bằng.”

“Đúng vậy.”

Đường Du vẻ mặt không thay đổi:

“Lỡ đâu thật sự ta không phải, Ân Triển lại không đồng ý sự sắp xếp của kính Bồ Đề, vậy hắn có thể chống lại lực hút đó được không?”

Mọi người lắc đầu: “Kính Bồ Đề là thần khí, không cách nào ngăn được.Ngươi thật sự không cần lo lắng, người mệnh định của hắn nhất định là ngươi mà.”

“Phải đó tiểu Hoằng, đừng suy nghĩ nhiều quá.Bây giờ kính Bồ Đề còn ở pháp trận trung tâm, đợi nó quay về Minh phủ, các ngươi có thể thành hôn.”

“Đúng, đến lúc đó nhất định phải làm thật náo nhiệt.”

“Ta không nghĩ lung tung, chỉ là tò mò mà thôi.” Đường Du nói:”Ví dụ như các ngươi sẽ bị hút đến đâu? Trong gương?”

“Việc này thì không có cách biết rồi.” Ân Nhị ca nói:

“Ngươi đã thấy những thế giới thông nhau với Minh giới chưa?Kính Bồ Đề sẽ chọn đại một chỗ ném chúng ta vô, không cách nào về Minh giới, càng không có cách nào liên hệ với người nhà.Đương nhiên người trong nhà cũng không tìm thấy hắn, mãi cho đến khi mọi chuyện đã thành chánh quả mới thả ra.”

Đường Du hơi ngẩn: “Thành chánh quả?”

Ân Nhị ca nói: “Tức là họ đã định tình.”

Tim Đường Du trầm xuống, sát khí bỗng nhiên dâng lên.

Cậu vốn còn nghĩ với tình cảm của mình và Ân Triển vốn không cần quan tâm đến Kính Bồ Đề.Nhưng cậu không ngờ đến Kính Bồ Đề sẽ can thiệp đến mức độ như thế. Nếu Ân Triển thật sự bị hút vào Kính Bồ Đề, tất cả mọi chuyện cậu đều không nhìn thấy không thể ngăn cản, nếu cuối cùng Ân Triển sẽ bị người mệnh định hấp dẫn, vậy còn cậu?

Người Ân gia hoảng sợ: “Tiểu Hoằng?”

Đường Du hoàn hồn, miễn cưỡng thu lại long tức đang tràn lan.Người Ân gia cũng đoán được cậu đang lo lắng mình không phải người mệnh định của tiểu Triển, vội vàng trấn an, thấy cậu bình tĩnh mới có chút yên tâm, lại tiếp tục khuyên cậu không cần suy nghĩ quá nhiều. Đường Du gật đầu, qua loa trò chuyện rồi đứng dậy rời đi.

Ra khỏi phủ, cậu nhận được phù truyền âm của Ân Triển hỏi cậu đang ở đâu,khi nào mới trở về.Cậu trầm ngâm môt lúc trả lời cho hắn mình muốn về Du Li chi cảnh một chuyến, hôm nay sẽ không về điện Lạc Hồn.Sau đó lại nghe Ân Triển hỏi có cần hắn đi cùng không thì cậu từ chối.

Cậu cũng không biết nên đi đâu, vô mục đích bước theo đám người phía trước.Bỗng nhiên cậu nghe thấy bên cạnh có người nói hôm nay là quỷ lễ,  hơi ngạc nhiên, vô thức đi đến Vực thành.

Nơi này không khác gì những lần trước họ đến, trên đường giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt.

Cậu mua mặt nạ đeo lên, thoáng thấy bên đường có bán kẹo bông gòn bèn mua hai cái, cầm lấy vừa đi vừa ăn.Không biết lúc nào đã đến trà lâu Thính Ngữ, liền đi vào nghe kể chuyện.Chỉ thấy trên đài có mấy cô nương mặc áo vàng, dường như đang nói đến chuyện buồn, giọng nói nghẹn ngào.

“Sau đó dù cho ta làm gì cũng sai, ta cố ý mặc chiếc váy gã đã từng khen thì bị chê là quá màu mè.Lúc trước kia rõ ràng thích ta như thế, giống như không có ta thì sống không nổi nữa. “Nàng thì thào:

“Sau này ta mới biết được gã đã yêu người khác, nên tình yêu trước kia liền đều là sai.Càng cố níu kéo càng làm cho người ta chán ghét, nhưng nếu không níu kéo cũng chỉ là đổi lấy một câu giải thích của gã.Cuối cũng vẫn là phải nhìn bọn họ song túc song phi… Có khi ta hận không thể giết chết gã, nhưng nếu giết rồi sau này ta không còn nhìn thấy gã nữa …”

Bước chân Đường Du chợt dừng, không kềm được đi ra ngoài.

Cậu hoang mang mờ mịt đi mãi, cuối cùng đến hồ Vọng Nguyệt.

Mặt hồ tràn đầy ánh đèn sáng lấp lánh, cậu nhìn thấy một con thuyền gỗ.Cậu lên thuyền đi đến giữa hồ, nhớ tới khoảng thời gian ở cạnh Ân Triển, nghĩ đến sau này sẽ có người thay thế vị trí của cậu.

Chờ đến lúc kính Bồ Đề thả bọn họ ra, Ân Triển sẽ nắm tay người kia dạo qua các con đường ở Minh giới, nếm các món ăn ngon, từ từ rong chơi khắp nơi bên ngoài thế giới.Sau đó xem như bảo bối mà kéo người vào trong lòng, giới thiệu với tất cả mọi người: đây là nương tử nhà ta .

Nghĩ đến hình ảnh đó, sát ý không khống chế tràn lan.

Hơi thở khủng bố đáng sợ của long tộc trong phút chốc bao phủ hồ Vọng Nguyệt, tử hồn la hét chói tai bỏ chạy, chỉ thoáng chốc đã không thấy bóng dáng, xung quanh lâm vào tĩnh mịch.Lúc này cậu mới hoàn hồn, thu hồi long tức, không để ý tới đám tử hồn trốn trong bóng tối run cầm cập xem xét cậu, rời khỏi Vực thành.

Bầu trời bỗng nhiên đổ mưa, càng lúc càng lớn, tiếng mưa ào ào.

Nhạc Chính Tiêu đang muốn trở về phòng, bỗng nhiên ngẩng đầu thấy đệ đệ của hắn ta đang từ ngoài vào, cả người sớm đã ướt đẫm, lập tức nghên đón:

“Sao lại không mở dù… Ngươi làm sao vậy?”

Ánh mắt của đệ đệ vẫn luôn sáng ngời nhưng lúc này lại tối tăm mờ mịt.Trên gương mặt ướt đẫm nước mua giống như không có cảm xúc, không biết được có phải cậu đã khóc hay không.Cả người hắn ta muốn nổ tung rồi, vội vàng kéo đệ đệ kéo vào phòng, liên tiếp hỏi:

“Làm sao vậy làm sao vậy, Ân Triển bắt nạt ngươi?”

Đường Du nói: “Không có.”

Nhạc Chính Tiêu: “Vậy ngươi sao thế?”

Đường Du nói: “Không có gì.”

Nhạc Chính Tiêu thấy cậu ngồi bất động, bèn kháp quyết hong khô y phục, cầm khăn lau mặt cho cậu.Từ đầu đến cuối cậu cũng không có phản ứng, hắn ta chớp mắt, lấy can đảm nhét bạch nhung thú của mình vào trong lòng cậu:

“Cho, ôm.”

Đường Du cúi đầu nhìn, cảm thấy mềm mềm, vuốt ve đầu của nó.

Đôi mất Nhạc Chính Tiêu sáng ngời: “Đáng yêu lắm đúng không? Muốn nuôi chứ?”

Đường Du không trả lời, chỉ vuốt ve đầu của nó.

Nhạc Chính Tiêu thử hỏi mấy câu, thấy đệ đệ mình không có ý muốn nói.Hắn ta ngẫm nghĩ rồi đi thẳng vào phòng bếp nấu chén canh tình yêu, dặn cậu uống xong đi ngủ sớm.Sau đó lại thấy đệ đệ ngoan ngoãn ăn sạch đồ mình nấu, tuy mặt cậu vẫn không có cảm xúc, nhìn không ra đánh giá của cậu nhưng hắn ta vẫn cảm động lắm:

“Ngủ đi, ngủ một giấc chuyện gì buồn phiền cũng sẽ trôi qua.”

Đường Du ừ một tiếng, đứng dậy trở về phòng.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cậu không ngủ trong lòng Ân Triển, tim vô cùng khó chịu, mãi đến nửa đêm mới thiếp đi, nhưng lại mơ thấy một giấc mộng. Trong mộng là chủ thành quen  thuộc, Ân Triển cuối cùng cũng ra khỏi kính Bồ Đề.Hắn nắm tay một người tay đi về Ân gia, khi thấy cậu đứng ở giữa con đường liền buông tay đối phương ra đi tới thấp giọng nói:

“Tiểu Hoằng, ta có lỗi với ngươi.”

Đường Du nhìn hắn: “Ta nhớ ta đã từng nói, nếu ngươi dám phản bội ta, ta sẽ chính tay giết ngươi.”

Ân Triển gật đầu: “Ngươi cứ giết ta, nhưng y là vô tội, ngươi tha cho y đi.”

Người mệnh định của hắn đứng cách đó không xa nghe có vấn đề, vội vàng chạy tới ngăn cản.Ân Triển đẩy người ra sau bảo vệ, ra hiệu gã mau chạy đi, nhưng không chịu.Đường Du nhìn bọn họ muốn sống chết cùng nhau, tức giận đến cực điểm:

“Cút, cút hết cho ta!”

Cậu tỉnh giấc ngồi bật dậy.

Ngày vừa tờ mờ sáng, xem ra cậu cũng chưa ngủ được bao lâu.Bạch nhung thú nghe được thấy tiếng động ló đầu nhìn vào, đang muốn duỗi móng vuốt bước lên, nhưng vừa ngẩng đầu thấy người trên giường đang lạnh lùng nhìn mình, vô cùng đáng sợ. móng vuốt bé nhỏ của nó khựng lại, quay đầu bỏ chạy.

Đường Du không còn buồn ngủ nữa.

Khi Nhạc Chính Tiêu thức dậy đến tìm cậu, từ xa xa đã nhìn thấy đệ đệ ôm đầu gối ngồi dưới hành lang, trạng thái cùng hôm qua y chang. Hắn ta ngẫm nghĩ, chạy tới lấy cần câu ra:

“Nào, ca ca mang ngươi đi câu cá!”

Đường Du nhìn hắn ta, không nhúc nhích.

Nhạc Chính Tiêu nói: “Đi thôi, đằng nào cũng là ngồi.”

Đường Du nghĩ thế cũng đúng, liền đi theo hắn ta. Nhạc Chính Tiêu vui mừng xoa đầu cậu, lại nhét bạch nhung thú cho cậu.Hai người mang dụng cụ câu cá đi đến sông Hắc Vĩ ỏe bên ngoài Du Li chi cảnh, gắn mồi vào móc rồi bắt đàu câu.

Trong sông Hắc Vĩ có rất nhiều cá răng cưa, to gần bằng nửa người rất là hung dữ. Nhạc Chính Tiêu nhanh chóng câu được một con, con cá không thèm giãy dụa, giận dữ há ra mồm to như chậu máu táp về phía hắn ta, bộ dáng kia rõ là muốn cắn đứt cổ của hắn ta.Nhạc Chính Tiêu ra tay như chớp, một quyền đánh ngất nó rồi vui vẻ nắm đuôi kéo lên bờ.

Đường Du im lặng liếc xéo đại ca nhà mình, nghĩ bụng sao mà người này câu cá cũng không thể bình thường chứ.

Nhạc Chính Tiêu nhìn cậu: “Câu đi, chơi vui lắm, hơn nữa câu cá hình như cũng có thể tu thân dưỡng tính, bồi đắp tình cảm.”

Đường Du lười trả lời,gắn mồi câu vung vào trong sông, ánh mắt nhìn về xa xăm đợi chờ.Mãi đến khi cần câu động giật mạnh mới nhớ đến phải kéo lên, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy một con cá răng cưa bự chảng lao về phía mình.Cậu đang tính xem làm sao thu thập nó, đột nhiên một hòn đá lao vút ra đập vào đầu cá, đẩy nó hôn mê sang một bên.

Cậu vô thức quay đầu, thấy Ân Triển đang đi về hướng bọn họ, đôi mắt bỗng nhiên hơi căng thẳng.

Ân Triển ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm lấy cậu từ phía sau: “Đang câu cá à?”

Tim Đường Du run mạnh lên, ném cần câu xoay người liền nhào qua. Lúc trước cậu từng nghĩ hoặc là băm vụn người này, hoặc là bảo hắn cút đi thật xa.Nhưng khoảng khắc khi Ân Triển tiếp xúc mình, cậu đã hoàn toàn không chịu được.

Ân Triển kéo người lên đùi mình ôm thật chặt: “Làm sao vậy?”

Đường Du không tả lời, cậu chôn đầu vào cổ hắn không nhúc nhích

Ân Triển hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon?”

Đường Du: “Ừm.”

Ân Triển: “Ngủ không ngon không biết trở về tìm ta?”

Đường Du nói: “Đại ca của ta cứ ép ta câu cá cùng.”

Nhạc Chính Tiêu: “…”

Nhạc Chính Tiêu bị đệ đệ nhà mình lấy ra thế tội, nhịn không được nhìn qua, đúng lúc thấy đệ đệ đang liếc nhìn mình:

“… Không cần nó nữa, dẫn người về đi.”

Ân Triển còn định cùng câu mấy con cá để tạo ấn tượng tốt cho anh vợ, nhưng thấy tức phụ cứ rúc vào lòng mình, tim hơi nhói liền kéo cậu rời đi.Thật ra hắn đã biết nguyên nhân, bởi vì sáng sớm mấy huynh đệ của hắn vẫn không yên tâm, hỏi thăm hắn tiểu Hoằng thế nào rồi.Khi biết được cậu không về điện Lạc Hồn điện, liền kể lại chuyện tối hôm qua cho hắn.Thế nên hắn mới vội vã đến Du Li chi cảnh, kết quả thấy hai huynh đệ đang câu cá.

Hắn quay đầu lại nhìn tức phụ: “Về điện Lạc Hồn, hay là mời ta đến Du Li chi cảnh?”

Đường Du hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Ân Triển: “Du Li đi, ta vẫn chưa đến nhà ngươi, cha mẹ ngươi có nhà không?”

Đường Du: “Bọn họ có việc, không ở cung điện.”

Ân Triển: “Ta đến phòng ngủ của ngươi vậy.”

Trong Du Li chi cảnh có pháp trận hồi thiên, nối thẳng đến Thiên giới, có địa vị đặc biệt ở Minh giới, ngoại giới gọi nơi đây là cấm địa Du Li.Nếu không được quân chủ cho phép, người ngoài không thể dễ dàng vào được, có điều Đường Du thân là con trai của quân chủ, cũng có quyền đó, nên dẫn Ân Triển đi vào.

Ân Triển dạo một vòng trong phòng ngủ, thấy tức phụ vẫn luôn chăm chú nhìn mình,vội ôm người lên giường.

Miệng lưỡi giao nhau, hơi thở của cả hai trở nên nặng nề, Đường Du cảm thụ lực va chạm mạnh mẽ, không ngừng gọi hắn nhanh lên, mau hơn nữa.Cậu nghĩ đến tương lai hắn có thể cũng đối xử như thế với một người khác, không khỏi ôm lấy hắn thật chặt, trong mắt cũng xuất hiện sự kiên quyết, ngươi chỉ có thể là của ta, chẳng sợ nghịch thiên, ta cũng sẽ biến ngươi thành của ta!

Ân Triển phát hiện tức phụ nhiệt tình khắc hẳn vơi mọi khi, hắn đỡ lấy sau gáy cậu hôn thật sâu, càng thêm điên cuồng mà chiếm hữu, chờ đến khi phát tiết ra mới giảm lại lực đạo, hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của cậu:

“Tiểu Hoằng, chúng ta thành thân đi.”

Đường Du ngẩng đầu nhìn hắn.

Ân Triển vẫn luôn không nhắc kĩ càng về việc kính Bồ Đề, là sợ tức phụ sẽ cảm thấy lo lắng. Hắn vốn định chờ đến phiên hắn chiếu mới làm rõ với tức phụ, giao cho người này quyết định.Nhưng bây giờ nếu như đã biết, đương nhiên không thể để mọi việc cứ tiếp tục như thế.

Hắn nhìn thẳng vào tức phụ:

“Cả đời ta chỉ nhận định một mình ngươi, không cần biết có chiếu kính Bồ Đề hay không ta cũng chỉ cần ngươi.Nếu ngươi lo lắng ta chiếu người mệnh định không phải là ngươi, sẽ bị gương hút đi nơi khác.Vậy đời này ta sẽ không đi chiếu, không cần quan tâm quy củ của nhà ta, chúng ta thành thân nhé?”

Đường Du nhìn hắn thật lâu rồi ôm cổ hắn, chôn đầu vào cổ hắn: “Được.”
Chap sau:

Trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên từ này, yết hầu của Ân Triển tinh ngọt, hắn phun mạnh ra một ngụm máu. Những niềm hạnh phúc, ngọt ngào, vui sướng, rung động… tất cả những thứ có hơi ấm trong nháy mắt rút hết toàn bộ ra khỏi thân thể hắn.