Hệ Thống Dị Nhân Siêu Phàm

Chương 8: Đạo gia ta được xuống núi rồi



He he! Đạo gia ta thành công rồi! Trương Ngọc Thanh mặc lên người bộ đạo bào màu đen rộng rãi, sau đó tắm rửa lên hương bái lạy Tổ sư, rồi đi đến chỗ ở của lão thiên sư, vừa mới nhìn thấy Trương Ngọc Thanh, lão thiên sư như thể đã biết ý định của hắn đến đây chuyến này là gì. Lão thiên sư nói: “Không cho phép!”.

Trương Ngọc Thanh nói: “Sư phụ, người không biết mục. đích con đến đây là vì chuyện gì, đã nói thẳng không cho phép, không phải là muốn bắt nạt người ta à?”.

Lão thiên sư nói: “Có phải con muốn xuống núi?”.

Trương Ngọc Thanh gật đầu.

Lão thiên sư nói: “Cho nên ta không cho phép con xuống núi”.

Trương Ngọc Thanh nhíu mày: “Vì sao?”.

Lão thiên sư thở dài nói: “Đến nay sát khí bên trong cơ thể con, ta phải dốc hết sức mới có thể chật vật trấn áp được. Mà mục đích xuống núi của con chẳng qua cũng là muốn đi trả thù, nếu như sát khí trong cơ thể con bị mất khống chế thì có khác nào gây họa cho nhân gian?”.

Trương Ngọc Thanh lại nói: “Nhưng mà, con bây giờ đã có thể tự mình khống chế được sát khí rồi. Cho nên con muốn xuống núi giải quyết tận gốc sát khí bên trong cơ thể của con. Nếu như sự phụ cứ không cho con xuống núi, đến lúc đó, khi mà bản thân con cũng không thể kiềm nén được sát khí trong cơ thể nữa, thì chẳng phải càng phiền phức hơn hay sao?'.

Lão thiên sư nghe Trương Ngọc Thanh nói cũng cảm thấy. có lý. Một hồi lâu sau, lão thiên sư mới nói: “Có phải con kiên quyết muốn xuống núi?!”.

Trương Ngọc Thanh gật đầu.

Lão thiên sư nói: “Xuống núi cũng được, chẳng qua là, trên Long Hổ Sơn này lời ta nói mới có lực. Ở trên núi phải tuân thủ quy định của trên núi. Xuống núi rồi, cũng phải tuân thủ quy định khi xuống núi. Long Hổ Sơn chúng ta chính là đạo gia chính thống. Con phải ghi nhớ thật kỹ, tuyệt đối không được dùng những gì mà mình học được để đi gây họa cho nhân gian! Báo thù, cũng phải nhớ kỹ không được làm tổn thương đến những người vô tội!”.

Trương Ngọc Thanh gật đầu: “Sư phụ yên tâm”.

Sao đó lão thiên sư lại nói: “Nếu con đã muốn xuống núi, vậy chuyện xuống núi cũng cần phải nằm được nhiều một chút. Quy tắc của người bình thường con đã nằm được rồi. Nhưng mà Dị nhân cũng có quy tắc của Dị nhân. “Công ty” chính là cơ quan quản lý Dị nhân của Chính phủ. Tất cả chúng †a đều thuộc một trong bảy đại khu của khu vực Hoa Đông. Người phụ trách của đại khu tên là Đậu Nhạc, ông ta có quen biết với ta, sau khi con xuống núi thì đi tìm ông ta một chuyến, ông ta sẽ nói cho con biết tất cả những gì mà con nên biết”. Sau đó lão thiên sư phất phất tay: “Được rồi, con đi đi”.

Trương Ngọc Thanh hít sâu một hơi, nói: “Đa tạ sư phụ!”.

Lão thiên sư phất tay: “Cút nhanh”.

Sau khi Trương Ngọc Thanh rời đi, Long Hổ Sơn như thiếu mất chút niềm vui. Mà Điền Tấn Trung thì lại nói với lão thiên sư rằng: “Sư huynh à, huynh yên tâm để Ngọc Thanh xuống núi à?.

Lão thiên sư thở dài nói: “Không yên tâm thì sao? Nó kiên trì muốn xuống núi. Ngọc Thanh đứa trẻ này, bình thường mặc dù chẳng làm việc gì nên hồn, nhưng tu vi tiến bộ lại nhanh hơn bất kỳ ai, bề ngoài nhìn nó lông ba lông bông. Nhưng mà trong lòng thì vẫn mãi chẳng thể quên được mối thù diệt môn năm đó. Cho nên sát khí trong lòng nó mới vẫn tăng lên liên tục. Bây giờ, đến cả ta cũng không dễ gì khống chế được sát khí đó nữa. Cho nên... nói không chừng việc trả thù với nó mà nói, cũng là một chuyện tốt”.

Điền Tấn Trung thoáng giật mình bất ngờ: “Sư huynh thực sự không thể khống chế được sát khí trong tâm của Ngọc ThanhI?”.

Lão thiên sư gật đầu: “Quả thực là như vậy!”.

Trương Ngọc Thanh đang trên đường xuống núi, bước một bước là quay đầu nhìn lại ba lần. Ở trên Long Hổ Sơn này tu hành mười năm rồi, giờ phải rời xa, Trương Ngọc Thanh cảm thấy có chút không nỡ. Nhưng mà, cũng đâu phải là sẽ không về nữa, nếu nhớ nơi đây thì lại quay về gặp mọi người là được mà. Lần này Trương Ngọc Thanh xuống núi cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ có bộ đạo bào màu đen rộng rãi, còn những cái khác, đến một văn tiền cũng chẳng cầm theo. Bởi vì với bản lĩnh của bản thân Trương Ngọc Thanh, chẳng lẽ còn lo hẳn sẽ chết đói?! Trương Ngọc Thanh vừa xuống núi vừa ngâm nga một khúc nhạc. Đạo gia ta cuối cùng cũng được xuống núi rồi!