Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 80: Nụ cười của cậu mới là bùa may mắn của tớ



Hứa Kỳ Sâm trốn tránh Hạ Tri Hứa suốt mấy ngày sau đó, mặc dù bình thường cậu cũng chẳng nhiệt tình mấy, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có phản ứng lại, thế nhưng bây giờ, chỉ cần đối phương lại gần một chút thôi, Hứa Kỳ Sâm sẽ tự động rời đi giữ khoảng cách.

Giống như hai khối nam châm cùng cực.

Lại là một buổi sáng nọ, Hạ Tri Hứa vừa ra khỏi khu dân cư, ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện thì trùng hợp bắt gặp Hứa Kỳ Sâm đang đứng uống một hộp sữa ở trạm xe bus, cũng đúng lúc ấy, đối phương nhìn thấy hắn.

Hạ Tri Hứa vui vẻ vẫy tay với cậu, vừa mới kịp gọi chữ “Hứa”, đối phương đã vội vàng chạy lên một chiếc xe bus, chạy trốn ngay trước mắt hắn.

Cố gắng đoán suy nghĩ của một người còn khó hơn cả bài cuối cùng trong đề thi toán.

Mấy bạn học quay về từ văn phòng đem theo bài thi tháng toán của tháng trước.

Đi qua chỗ ngồi của Hứa Kỳ Sâm, người bạn đi trả bài đặt tờ bài thi lên tay cậu, Hứa Kỳ Sâm nhìn thoáng qua, 112 điểm, hai câu trong bài cuối cùng chẳng lấy được bao nhiêu điểm.

“Hạ Tri Hứa, cậu 150 cơ à, đỉnh, đỉnh.” Bạn học đặt bài thi của Hạ Tri Hứa lên bàn, không đợi Hạ Tri Hứa nói gì, bạn cùng bàn đã cầm lấy bài thi, “Để tôi chiêm ngưỡng bài thi của học sinh giỏi nào.”

Hạ Tri Hứa lấy lại bài thi, trên mặt viết rõ ràng bốn chữ tâm-trạng-không-tốt.

Mắt hắn dán chằm chằm vào bóng lưng ngồi đằng trước, nhìn cậu cầm bài thi của mình, nghiêm túc đọc những bài sai bị gạch đỏ.

Muốn giảng bài cho cậu.

Chỉ cần cậu mở miệng thôi.

Không, không cần mở miệng.

Chỉ cần cậu quay xuống là được.

Không biết giằng co với ai, Hạ Tri Hứa cứ ngồi đợi một lúc như thế, cuối cùng chỉ đợi được cảnh Hứa Kỳ Sâm chọc nhẹ bút vào cánh tay bạn học ngồi bên cạnh, khe khẽ hỏi: “Cậu có làm đúng bài này không?”

Bạn cùng bàn đang lén lút đọc truyện tranh ngẩng đầu lên, nhìn vào chỗ Hứa Kỳ Sâm vừa chỉ, “Có, cậu làm sai à? Thầy từng giảng một bài tương tự thế này rồi mà.”

Hạ Tri Hứa có cảm giác như trái tim mình hệt như một tấm khăn lông ướt bị người ta vắt thật mạnh tay.

Nam sinh ngồi đằng sau vỗ vai cậu, “Này, hôm nào bắt đầu trận bán kết bóng rổ?”

Hắn thở dài không thành tiếng với bóng lưng Hứa Kỳ Sâm, sau đó quay người xuống thảo luận về trận bóng rổ với người bạn ngồi đằng sau.

Nghe bạn cùng bàn bảo bài này giảng trên lớp rồi, Hứa Kỳ Sâm không khỏi ngượng ngùng, hai ngày nay cậu cứ thường xuyên lơ đễnh mất tập trung, ngồi nghe giảng mà suy nghĩ cứ đi chệch hướng, “Tớ không tập trung trong giờ, không nghe giảng bài này, cậu giảng lại cho tớ một chút đi mà, được không?”

Hứa Kỳ Sâm nói rất mềm mỏng, giọng điệu nhờ vả hiếm có khiến bạn cùng bàn không sao từ chối được, “Được thì cũng được, nhưng mà…” Bạn cùng bàn cũng hơi ngại, “Tớ sợ tớ không giảng được, ừm, Hạ Tri Hứa đạt điểm tối đa đấy, hay là nhờ cậu ấy giảng cho cậu đi?”

Hứa Kỳ Sâm không quay đầu xuống, trong tai cậu chỉ toàn tiếng trò chuyện về trận bóng rổ của Hạ Tri Hứa và cậu bạn ngồi sau.

Cậu lắc đầu, nhỏ nhẹ nói, “Cậu cứ giảng cho tớ đi.”

Bạn cùng bàn gật đầu, “Tớ giảng không ổn cậu cũng đừng có chê đấy nhé.” Rồi cầm bút gel lên nhận lấy bài thi, Hứa Kỳ Sâm thò đầu lại gần nghe thật cẩn thận.

Chút xíu đợi mong cuối cùng cũng tan vỡ, Hạ Tri Hứa quay lưng lại đầy cứng nhắc, kết thúc đề tài về trận bóng rổ mà vốn dĩ chẳng tập trung chút nào.

Bài thi toán âm u chết chóc nằm trên mặt bàn, con số 150 đỏ tươi nhúc nhích trong tầm mắt đầy bứt rứt như một lời cảnh báo.

Càng nhìn càng thấy phiền, Hạ Tri Hứa vò bài thi thành cục ném vào trong ngăn kéo.

Bạn cùng bàn hắn phát sốc không sao hiểu nổi Hạ Tri Hứa lại lên cơn gì, thi được 150 điểm mà còn chưa hài lòng?

Hạ Tri Hứa nằm bò ra bàn, vùi mặt vào cánh tay, trong đầu chỉ toàn là giọng nói khi nãy của Hứa Kỳ Sâm.

[Cậu giảng lại cho tớ một chút đi mà, được không?]

Tại sao một câu nói bình thường như vậy mà hắn nghe ra không khác gì giọng làm nũng?

Tại sao không nói chuyện với hắn bằng giọng điệu như vậy?

Rõ ràng trước đây có như thế đâu.

Cảm giác ấy giống như khi làm một bài thật phức tạp vậy, hắn cố gắng giải ra từng bước một, mãi mới tính đến bước cuối cùng thì lại phát hiện ra đáp án hoàn toàn không chính xác, thế nhưng quay lại từng bước một vẫn không sao tra ra được nguồn cơn vấn đề nằm ở bước nào.

Kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng, giáo viên toán đi ngang qua hành lang gọi Hạ Tri Hứa vốn đang chuẩn bị theo Hứa Kỳ Sâm về nhà lại để giao cho hắn một quyển đề mô phỏng môn toán để làm trong tiết tự học buổi tối, Hạ Tri Hứa đứng cạnh thầy, trơ mắt nhìn Hứa Kỳ Sâm lại rời đi ngay trước mắt mình lần nữa.

Hai phút sau, Hứa Kỳ Sâm hẳn đã xuống tầng rồi.

Năm phút nữa, nói không chừng cậu đã ra khỏi cổng trường.

Mười phút trôi qua, chắc chắn cậu lên xe rồi.

Càng tính lại càng tuyệt vọng.

“Được rồi, tối nay nếu làm xong sớm thì đem đến văn phòng thầy chấm chữa cho.”

Hạ Tri Hứa vội vã đáp “Vâng”, tạm biệt giáo viên toán, xuống tầng mà bước chân nặng trĩu.

“Này, Tri Hứa?”

Nghe giọng Trần Phóng, Hạ Tri Hứa quay đầu lại, thấy cậu ta dắt xe đạp tới, “Sao mày chưa về?”

Trần Phóng thở dài, “Tao mới bị tuột xích xe đạp, vừa ngồi xổm cả buổi trời để kiếm cách sửa.” Cậu ta đi tới bên cạnh Hạ Tri Hứa, “Mày sao thế, cứ như vừa bị Na Tra rút gân vậy, héo rũ ra thế này.”

“Mày lấy đâu ra lắm kiểu so sánh kì quặc thế.” Hạ Tri Hứa buồn bực nói.

“Mẹ tao dạy đấy.” Trần Phóng cười he he, nhưng càng nhìn càng thấy trạng thái của Hạ Tri Hứa có vẻ sai sai, cậu ta thăm dò, “Ủa? Sao hai ngày nay không thấy mày đi cùng Hứa Kỳ Sâm nữa thế? Không phải nhà hai đứa gần nhau à?”

Hết chuyện để nói rồi hay gì mà nói chuyện đó, Hạ Tri Hứa nặng mặt không ừ hử gì.

“Mày gây tội gì với người ta phải không?”

“Đâu có.” Lần này, Hạ Tri Hứa phản bác nhanh hơn, “Tao còn chẳng biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên cậu ấy lơ tao đi chứ.”

Trần Phóng quen Hạ Tri Hứa chín năm, đây là lần đầu tiên thấy hắn xụ mặt ra như thế vì một người, vì vậy sướng hết sức, “Chắc chắn là do người ta bất ngờ phát hiện ra mày không đẹp trai sáng lãng như vẻ bề ngoài, nhìn thấu được bộ mặt thật dưới lớp vỏ ngoài cuốn hút của mày nên nhất thời không thể chấp nhận được mới lẳng lặng tự động rời đi đấy.”

Nói xong, cậu ta đã chuẩn bị để bị ăn đánh, nào ngờ đợi rõ lâu mà Hạ Tri Hứa không hề nổi giận, thậm chí còn cúi gục đầu xuống.

“Này… Sao mày…”

“Mày thấy thế thật à?” Hạ Tri Hứa nói yếu xìu.

Lúc này, Trần Phóng mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Không, không phải, vừa nãy tao đùa thôi, mặt trời nhỏ của chúng ta được yêu thương thế cơ mà, mày nói thử xem từ nhỏ đến lớp, từ giáo viên, phụ huynh đến bạn bè, có ai mà không thích mày chưa? Nếu không phải tao có nội tâm mạnh mẽ cam lòng làm lá xanh(*) thì sớm đã tự ti mặc cảm tuyệt giao với mày rồi.”

(*) Lá xanh: Chỉ những người luôn ở bên cạnh hỗ trợ, giúp đỡ, không cần đứng spotlight mà có thể chỉ đứng bên cạnh.

Hạ Tri Hứa biết cậu ta đang an ủi mình.

Ai mà không thích hắn?

Hứa Kỳ Sâm chứ ai.

Bất giác, hai người đã đi đến trạm xe bus, Trần Phóng nghiêng đầu nhìn Hạ Tri Hứa, thấy hắn chẳng có vẻ tốt hơn gì qua lời an ủi của mình, bèn quyết định cung cấp vài lời khuyên mang tính chất xây dựng, “Không phải mày muốn biết mình đã làm sai gì sao? Mày nhớ lại đi, mày bắt đầu đoạn tuyệt tình hữu nghị cách mạng với đồng chí Tiểu Hứa thì bao giờ? Hôm đó mày đã làm những chuyện gì?”

Hạ Tri Hứa nhíu mày nhớ lại thật cẩn thận, lại bị Trần Phóng vỗ vai, “Xe mày ngồi đến rồi kìa.”

“Ồ.” Hạ Tri Hứa nói tạm biệt với Trần Phóng rồi lên xe.

Trần Phóng lên xe đạp của mình, bỗng nhiên thấy là lạ ở đâu đó.

Sao trạng thái của cái tên này cứ quen quen vậy nhỉ?

Đạp được mấy chục met, cậu ta chợt nhớ ra, không phải giống y hệt Tiểu Hắc chọc giận bạn gái cậu ta mấy hôm trước sao?

Hạ Tri Hứa kết bạn chuyến này đúng là gặp ma chướng rồi.

Ngồi trên xe bus một mình, Hạ Tri Hứa vẫn cứ chau mày nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên nhớ ra chuyện tối hôm đó ngồi trên xe bus, hắn đã nhắc với Hứa Kỳ Sâm về headband.

Nhưng ngày hôm sau cậu vẫn bình thường mà.

Hình như bắt đầu từ chiều ngày hôm sau…

Mẹ Hạ chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, vừa nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa thì gọi: “Tri Hứa về rồi đấy à? Mau đi rửa tay đi, hôm nay mẹ nấu nhiều món con thích lắm này.” Nói xong, bà bước ra khỏi phòng bếp, xoa mặt Hạ Tri Hứa, “Ui chao con trai cục cưng của tôi, vừa chơi bóng vừa học hành, mệt mỏi gầy hẳn đi rồi.”

Nào ngờ Hạ Tri Hứa vừa đặt mông lên ghế sô pha đã lấy headband trong cặp sách ra, ném lên bàn trà.

“Sao thế?” Mẹ Hạ cầm lấy headband của anh cả lên, “Hai hôm trước còn nhao nhao lên đòi mẹ tìm, sao giờ lại không muốn nữa rồi?”

Hạ Tri Hứa ngẩng đầu, “Mẹ, anh trai theo đuổi bạn gái hiện tại của ảnh từ hồi cấp hai à?”

Nhận được câu hỏi kì lạ khó hiểu của con trai, mẹ Hạ sửng sốt giây lát, “Hình như là… theo đuổi…” Bà bẻ đầu ngón tay, “Ồ, tám năm.”

Hạ Tri Hứa tuyệt vọng nghiêng người đổ rạp ra ghế sô pha, “Cái headband này nhiễm virus rồi, sau này con không bao giờ mang theo nữa.”

“Con nói linh tinh cái gì đấy?”

Hạ Tri Hứa không lên tiếng, trong lòng hắn đã dám chắc một trăm phần trăm cái headband này dính vận xui của anh trai, thế nên mình vừa sử dụng đã vấp ngay phải một khủng hoảng lớn trong mối quan hệ.

Năm đó anh trai hắn cũng là người làm mưa làm gió ở Tĩnh Kiệm, nếu không phải xui xẻo thì làm sao có chuyện theo đuổi một bạn nữ bình thường suốt tám năm ròng được, chuyện này hết sức phản khoa học.

Hắn đã nghĩ thế rất lâu, bởi vì không còn lí do nào khác có thể giải thích được.

Hạ Tri Hứa vốn đã không còn ở trong trạng thái bình thường đành cam lòng tự khẳng định cái đáp án có vẻ càng lúc càng thấy thiếu khoa học này.

Đáng sợ hơn là, hắn đã đánh tráo khái niệm đặt chuyện “theo đuổi bạn gái” và “lấy lòng Hứa Kỳ Sâm” ngang nhau mà không hề nhận thức được.

Dù nói thế nào thì sau này cũng không thể đeo chiếc headband kia nữa, dù mắt mù vì mồ hôi cũng không thể đeo.

Một giờ chiều, Hạ Tri Hứa vội vàng ra khỏi nhà, ngồi một mình ở bến xe bus đợi gần nửa tiếng mới thấy Hứa Kỳ Sâm đi ra từ ngã rẽ.

Vừa thấy hắn, Hứa Kỳ Sâm đã định trốn đi, Hạ Tri Hứa mặc kệ mọi thứ lao thẳng tới nắm lấy cánh tay Hứa Kỳ Sâm, nhất quyết không chịu để cho cậu đi.

Hạ Tri Hứa không hề biết việc Hứa Kỳ Sâm trốn tránh hắn không hẳn chỉ bởi chiếc headband chưa được đem tặng.

Trên thực tế, headband chỉ là ngòi nổ, điều thực sự khiến cậu muốn trốn tránh là tâm trạng kì quặc của bản thân.

Không biết bắt đầu từ khi nào, tâm trạng của cậu đã bị từng hành động nhỏ của mình điều khiển, đối với cậu mà nói, cái cảm giác này vừa xa lạ vừa đáng sợ.

Thậm chí còn vì một câu nói bâng quơ của đối phương, cậu đã tự chủ trương đi mua một chiếc headband muốn tặng cho hắn.

Rõ ràng hắn nói là “Cậu nói xem tớ có nên mua hay không” chứ không phải “Cậu có thể mua cho tớ hay không”.

Tại sao cậu lại chủ động như thế?

Hạ Tri Hứa là một người đáng sợ, khiến cho những người gặp được hắn đều đem lòng yêu thích.

Hứa Kỳ Sâm bắt đầu thấy sợ.

“Không cho cậu đi!” Hạ Tri Hứa nắm chặt cánh tay Hứa Kỳ Sâm, tháng mười một tiết trời trở lạnh, không biết hắn đã đợi bao lâu mà chóp mũi đỏ ửng lên rồi.

Hứa Kỳ Sâm sửng sốt nhìn hắn, hai mắt mở to, nom y như con thỏ sợ hãi.

Hạ Tri Hứa ý thức được có lẽ mình đã dùng lực quá mạnh, hắn buông lỏng ngón tay, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn, “Ý tớ là… Cậu đừng đi mà.”

Ý tứ làm nũng rất rõ ràng.

Hứa Kỳ Sâm chậm chạp chớp mắt, mãi không nói gì.

Xe 729 đến.

Sợ Hứa Kỳ Sâm chạy mất, Hạ Tri Hứa nắm lấy cánh tay cậu kéo lên xe cùng, quẹt thẻ xe bus của mình hai lần.

Cách lớp áo len dài tay dày và áo khoác đồng phục, xúc cảm từ cánh tay nhỏ nhắn của đối phương rất mềm mại.

Hạ Tri Hứa ngồi đợi nửa tiếng lập tức thấy hết lạnh.

Hai tháng rồi con đường vẫn chưa sửa chữa xong, khoang xe kín mít, không cho Hứa Kỳ Sâm cơ hội nào để kéo dài khoảng cách.

Chỉ cần lên cùng một chuyến xe, hai người chỉ có thể đứng sát rạt nhau, đây chính là lí do Hứa Kỳ Sâm không muốn ngồi chung xe với hắn.

Cánh tay cậu vẫn bị Hạ Tri Hứa giữ chắc, dường như nhiệt độ từ lòng bàn tay có thể dẫn đến da dẻ qua vải áo dày khiến cậu nóng rực.

Quá đông người đang đứng trong cùng một nơi nên Hạ Tri Hứa không sao thốt được lời ra khỏi miệng, hắn đành phải lẳng lặng giữ lấy cậu để cậu không trốn đi.

Mãi đến khi hai người xuống xe, Hứa Kỳ Sâm mới mở miệng vì cảm thấy quá kì quặc: “Cậu buông tớ ra đi.”

“Thế cậu đừng có chạy.”

“Tớ không chạy.”

Lúc này Hạ Tri Hứa mới buông lỏng ra một chút, mặc dù Hứa Kỳ Sâm không chạy nhưng cậu vẫn đứng cách hắn một khoảng, điều này khiến Hạ Tri Hứa tủi thân khủng khiếp, chẳng lẽ hắn là thứ virus truyền nhiễm bệnh gì có sức sát thương rất lớn sao? Sao Hứa Kỳ Sâm cứ mải miết trốn tránh như thế?

Tiết đầu tiên của buổi chiều là môn toán, giáo viên toán giảng bài mới, Hạ Tri Hứa cứ ngồi ngẩn ra nhìn lưng Hứa Kỳ Sâm, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Đá ghế cậu cậu cũng không quay đầu lại.

Liếc mắt nhìn thấy một tập giấy ghi chú trên mặt bàn của bạn cùng bàn, Hạ Tri Hứa bỗng nảy ra một cách.

“Tôi mượn tập này của cậu chút nhé.”

Hắn lật ngược tờ giấy nhớ, bật nắp bút ra định viết, bạn cùng bàn nhắc nhở, “Ngược rồi, đấy là mặt để dán.”

“Biết mà.” Hạ Tri Hứa cúi đầu rất thấp, viết xong một tờ thì lật ngược lại dán lên gáy Hứa Kỳ Sâm.

Cảm nhận được trên cổ mình bị dán gì đó, ban đầu Hứa Kỳ Sâm định không quan tâm, nhưng cứ để như vậy thì lại khó coi, vả chăng lỡ lát nữa chủ nhiệm đi ngang qua nhìn thấy thì lại phiền, cậu đành phải thò tay ra sau gỡ tờ giấy ghi chú kia xuống.

[Để ý đến tớ một chút đi mà.]

Hứa Kỳ Sâm vội vàng dán tờ giấy ghi chú lên mặt bàn, hướng mặt trống trơn lên, vờ như chưa hề nhìn thấy gì hết.

Lại thêm một tờ giấy nữa nhẹ nhàng dán lên cổ cậu.

[Tớ sai rồi, tại tớ tất.]

Cậu sai cái gì chứ? Hứa Kỳ Sâm bất đắc dĩ nghĩ, hắn vốn dĩ không hề làm gì sai cả, cậu yên lặng thở dài, dán tờ giấy này lên trên tờ giấy khi nãy.

Tờ thứ ba.

[Mặc dù giờ tớ cũng không hiểu mình làm gì sai, nhưng không sao cả! Chỉ cần cậu không vui thì lỗi tại tớ tất.]

Đọc xong tờ này, suýt nữa thì Hứa Kỳ Sâm bật cười thành tiếng.

Cái gì không biết nữa, cái tên kì quặc này.

Không đợi cậu dán tờ giấy trong tay lên mặt bàn, trên cổ lại được dán một tờ nữa.

Lạ thật, lần này hơi nặng.

Dưới ánh mắt của giáo viên, Hứa Kỳ Sâm lặng lẽ gỡ tờ giấy ghi chú kia tới trước mặt đọc.

Mặt trên không có chữ gì mà chỉ vẽ một mặt cười và mũi tên chỉ xuống.

Mũi tên chỉ vào một cục đường nhỏ xíu được dán bằng băng dính trong suốt, giấy gói kẹo màu lưu ly lóe lên ánh sáng rực rỡ dưới nắng trời mùa thu.

Cậu chạm lên môi, cố kìm nén cảm giác muốn bật cười.

Tâm trạng của cậu đã bị người kia khống chế rồi, giờ Hứa Kỳ Sâm đã tin chắc một trăm phần trăm.

“Một tờ năm tệ.” Bạn cùng bàn xòe tay ra trước mặt Hạ Tri Hứa, “Xì tiền ra đây.”

“Cậu chặt chém quá đi.” Hạ Tri Hứa ném trả tập giấy ghi chú còn lại vào tay cô, “Tôi không cần nữa.”

“Chậc chậc chậc…” Bạn cùng bàn lắc đầu, “Tiếc quá, hai nam sinh đẹp trai nhất lớp chúng ta.”

Hạ Tri Hứa nhíu mày, “Tiếc cái gì?”

Bàn cùng bàn liếc nhìn hắn, làm khẩu hình trong im lặng.

Có mùi gay.

Giảng xong bài mới, giáo viên đẩy gọng kính, “Lấy bài thi tháng của các em ra đây.

Các em tự nói xem có bao nhiêu bài tôi đã giảng trước đó rồi, hả, thế mà đi thi vẫn cứ sai đủ đường.”

Hạ Tri Hứa vừa hoàn thành một sự kiện trọng đại, sướng rơn xoay bút.

“Trong lớp chỉ có một bạn đạt điểm tối đa, để tôi cho các cô các cậu xem cách trình bày và quá trình giải bài thi của người ta này, Hạ Tri Hứa.” Giáo viên toán gọi hắn, “Mang bài thi của em lên đây.”

Bút tuột khỏi tay rơi bộp lên mặt bàn.

Đã… vò thành một cục rồi còn đâu…

Hạ Tri Hứa lấy cục giấy trong ngăn bàn, lúng túng mở tờ giấy ra, cố gắng vuốt cho thật phẳng nhưng vẫn nhăn nhúm vô cùng.

Giáo viên toán đi xuống bục giảng, tới trước mặt hắn, “Mau lên nào.”

Hạ Tri Hứa hậm hực đưa tờ bài thi đâu đâu cũng là vết nhăn nhúm cho thầy, thậm chí còn không dám nhìn ông.

“Em! Em làm sao thế này?”

“Em bất cẩn tưởng nó là giấy nháp…”

Cả lớp cười ầm lên, Hứa Kỳ Sâm cũng không kìm được mà cúi đầu cười lén.

Tiết cuối cùng của buổi chiều là giờ sinh hoạt lớp, cũng là trận đấu bóng rổ của lớp 10-13 và lớp 10-7, các học sinh trong đội bóng rổ ở mỗi lớp đã bị gọi xuống từ sớm, những học sinh còn lại ngồi chán nản làm bài tập và nghe lớp trưởng thông báo một số hoạt động quan trọng của trường trong thời gian tới và truyền đạt cả những yêu cầu mà giáo viên chủ nhiệm đã bàn giao.

“…Ngoài trừ những gì vừa được thông báo ra thì sắp tới trường chúng ta sẽ tổ chức lễ kỉ niệm tròn sáu mươi năm thành lập trường, lớp nào cũng phải có một chương trình, các bạn có tài văn nghệ lớp ta có thể tới đăng kí với tớ.

Đó, chỉ có vậy thôi.” Lớp trưởng khép lại cuốn sổ nhỏ trong tay, nhìn các bạn học âm u thiếu sức sống, bèn bổ sung thêm một câu, “Mọi người thu dọn đi rồi xuống xem thi đấu, tớ đã xin phép thầy Trương rồi.”

“Yeah!!” Nghe nói vậy, cả lớp lập tức như được sống lại, lớp trưởng vội vàng giơ tay ra hiệu im lặng ngồi xuống, “Lúc xuống tầng mọi người nhớ nhỏ nhẹ thôi, đừng làm phiền các lớp khác.”

Khi nhóm cổ động viên cuồn cuộn ào vào sân thể dục, trận bóng rổ còn chưa bắt đầu, các nữ sinh nô nức lên đứng đầu hàng, thi nhau hò hét.

Hứa Kỳ Sâm đứng đằng sau nhìn.

Lạ thật, sao Hạ Tri Hứa không dùng headband? Không sợ ảnh hưởng đến việc phát huy sao?

“Lớp (13) cố lên! Lớp (13) cố lên!”

Kỳ lạ hơn là, Hứa Kỳ Sâm phát hiện thêm một đám nữ sinh nữa xông tới đằng sau, trông rất lạ mặt, hình như là ở lớp khác.

Tám mươi phần trăm là đến ngắm Hạ Tri Hứa.

Người xung quanh ngày một đông, có nữ sinh bên cạnh bất cẩn giẫm vào chân Hứa Kỳ Sâm, cậu lùi sang bên cạnh, cô bạn vội xin lỗi rối rít.

“Không sao.” Hứa Kỳ Sâm vô tình liếc nhìn thẻ học sinh trên vạt áo của cô.

Lớp 11-3.

Còn có cả đàn chị khóa trên sao?

Nổi tiếng ghê.

Hào quang “Hạ Tri Hứa” trên sân bóng quá chói ngời, hắn kiểm soát cả sân chơi, dù là phòng thủ hay ghi điểm đều cực kì chắc chắn, gần như không phạm phải sai lầm.

Nhưng Hứa Kỳ Sâm không hiểu sao mọi người đều đứng rất gần cậu, cậu quay đầu, xung quanh chỉ toàn là nữ sinh, sắp tách cậu ra khỏi lớp đến nơi rồi.

Hứa Kỳ Sâm thấy không quen nên hơi khó chịu, mãi mới đến nghỉ giữa hiệp, mọi người tạm ngơi phấn khích, cậu cúi đầu vừa nói xin lỗi vừa chen khỏi một đám nữ sinh.

Chơi bóng quá tiêu hao thể lực, trên mi mắt Hạ Tri Hứa đong đầy mồ hôi, mắt phải nặng trĩu, tiếng còi nghỉ giữa hiệp vừa vang lên, đội viên dự bị đã ném khăn mặt lên người hắn, hắn nhận lấy lau mặt, xoa hai mắt thật mạnh.

Rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, kiếm tìm bóng dáng Hứa Kỳ Sâm trên khán đài lít nhít người.

Hắn rất lo, vừa nãy lúc chơi bóng không quan sát kĩ được, nhân mấy phút rảnh rỗi nhìn lên mấy lần đều không tìm được bóng dáng của Hứa Kỳ Sâm.

Không phải cậu ấy vẫn chưa tha thứ cho mình nên mới không xuống dưới trận đấu chứ?

Hạ Tri Hứa rướn dài cổ, còn nhảy hẳn cả lên, đúng lúc nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm ra khỏi đám đông, hình như định rời đi.

Cậu ấy không muốn xem thật kìa!

Hạ Tri Hứa cuống rồi, hắn vội gọi thẳng, “Hứa Kỳ Sâm, cậu đừng đi mà.”

Tự nhiên bị gọi tên, Hứa Kỳ Sâm hết cả hồn, cậu xoay người, thấy Hạ Tri Hứa đứng ở rìa sân đang vẫy cánh tay dài với cậu, “Tớ vẫn chưa chơi xong mà.”

Quần chúng vây xem dồn dập quay đầu lại nhìn về phía Hứa Kỳ Sâm.

Tớ cũng đâu có định đi…

Ngại quá đi mất.

Thấy cậu đứng im mà cũng không có vẻ định đi, Hạ Tri Hứa tươi tỉnh hẳn, hắn cởi áo khoác đồng phục trên người mình ra, cuộn tròn lại rồi ném về phía Hứa Kỳ Sâm.

“Cầm hộ tớ một lúc với!”

Hứa Kỳ Sâm chậm chạp nhận lấy chiếc áo khoác đồng phục, ngẩng lên nhìn hắn.

Hạ Tri Hứa mặc hoodie đen xắn ống tay áo lên, trước đám đông chen chúc, hắn cười vô cùng rạng rỡ.

“Phải đợi để xem bọn tớ thắng đấy nhé.”

Hai chiếc răng nanh vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu.

Ai cho cậu tự tin thế không biết?

Hứa Kỳ Sâm bật cười bất đắc dĩ, chỉnh lại áo khoác đồng phục của hắn rồi vắt lên cánh tay mình.

Nhìn thấy nụ cười của hứa Kỳ Sâm, Hạ Tri Hứa cảm thấy tất thảy những điều xui xẻo bám trên người mình bao nhiêu ngày qua đều được rũ sạch, như thể tự nhiên được dán lên một tấm bùa may mắn, cả người lại tràn trề sức sống.

Sau khi tiếng còi vào trận vang lên, mọi người lại vùi mình vào trận đầu đầy căng thẳng, cùng với sự sửng sốt của Trần Phóng ngay trên sân.

Đúng là sự hăng hái của Hạ Tri Hứa đã cao gấp ba lần nửa đầu trận.

Vì vậy kết quả cũng rất rõ ràng, lớp 10-13 giành chiến thắng mà không hề gây thấp thỏm chờ đợi.

Thấy lớp mình thắng, Hứa Kỳ Sâm cũng rất vui, nhưng cậu không thể chen lên trước được nên chỉ đứng ở rìa ngoài cùng đám đông vây xem, yên lặng chúc mừng mọi người.

Trần Phóng mướt mải mồ hôi đi tới trước mặt hoa khôi Lâm Hinh Nhã của lớp, ngượng ngùng chỉ vào chai nước trên tay cô, “Cái này…”

“Không phải cho cậu đâu.” Lâm Hinh Nhã thẳng thừng tránh ra, đi về phía Hạ Tri Hứa.

Hạ Tri Hứa cúi đầu dụi mắt một lúc, lúc ngẩng đầu lên, hắn căn bản không hề để ý đến những nữ sinh vây xung quanh mình, muốn đi đưa nước mà lại ngại.

“Xin lỗi, nhường đường một chút.” Hạ Tri Hứa gạt vai của hai nữ sinh trước mặt để chui ra, chạy chậm về phía Hứa Kỳ Sâm.

“Tớ khát quá.” Hạ Tri Hứa chạy tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, hắn khom lưng chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển.

Hứa Kỳ Sâm nhìn xung quanh, rất nhiều nữ sinh đang cầm nước khoáng trong tay, vì vậy cậu ngơ ngác nói: “Mấy bạn ấy có…”

Hạ Tri Hứa biết cậu không mang nước theo, “Cậu mời tớ uống nước đi.” Nói rồi, hắn kéo tay Hứa Kỳ Sâm đi tới máy bán hàng tự động ở đằng sau sân thể dục.

Hứa Kỳ Sâm cũng không nhận thấy có gì không đúng, cậu chợt nhớ ra áo khoác đồng phục của Hạ Tri Hứa, “Mặc vào đi.”

“Nóng.” Âm cuối kéo giọng thật dài giọng ra, giọng điệu y như một em bé không chịu nghe lời.

“Lát nữa gió thổi sẽ bị cảm mất.” Hứa Kỳ Sâm khoác áo lên vai hắn, tự mình đi tới trước máy bán hàng tự động, “Uống trà chanh không?”

“Ừm.”

Nghe tiếng chai nước rơi xuống từ phía dưới máy bán hàng, Hứa Kỳ Sâm cúi người lấy trà chanh ra, cậu quay người lại định đưa cho Hạ Tri Hứa thì phát hiện hắn đang cúi đầu dụi mắt.

“Sao thế?”

“Không biết nữa.” Hạ Tri Hứa ngẩng đầu lên, mắt phải không mở hẳn ra được, “Cảm giác như có gì rơi vào trong mắt phải ý, cậu xem giúp tớ đi.” Dứt lời liền hé mí mắt ra.

Hứa Kỳ Sâm đi tới, tay trái cầm trà chanh, ngón trỏ và ngón cái tay phải banh mí mắt Hạ Tri Hứa ra, nghiêng đầu lại gần để quan sát.

Nỗi lo lắng đã lấn át hết thảy những bất an, rụt rè và lo sợ khi trước, Hứa Kỳ Sâm cẩn thận quan sát mắt hắn một cách chăm chú, phát hiện đúng là có thứ trong tròng mắt.

“Lông mi của cậu đấy.”

Trong phim truyền hình, nếu có gì đó rơi vào trong mắt thì sẽ phải thổi thổi.

Hạ Tri Hứa nhìn nhìn đôi lúc nào cũng khẽ mím chặt lại gần trong gang tấc dần rướn lên trên thẳng với mắt hắn, một luồng hơi ấm áp thổi qua mí mắt mỏng.

Yết hầu khẽ lăn đầy căng thẳng, nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân.

“Không thổi ra được.” Hứa Kỳ Sâm lùi lại một khoảng nhỏ, tự lẩm bẩm.

Đến giờ phút này, giây thần kinh chậm chạp của cậu mới kéo vang hồi chuông cảnh báo muộn màng.

[Khoảng cách khi nãy gần quá rồi.]

Nhưng không còn kịp nữa.

Cậu gượng gạo nhét chai nước vào trong tay Hạ Tri Hứa, mình thì cất bước đi về phía căn tin.

Hạ Tri Hứa đi theo phía sau, cách khoảng một met.

Cúi đầu nhìn xuống chai trà chanh trong tay, khoảnh khắc vặn nắp ra, hắn bỗng nhận thức được một vấn đề nghiêm trọng.

Mức độ khao khát với việc [Mong được cậu thổi mắt cho mình nhiều hơn nữa] của bản thân hắn đã vượt xa khao khát được uống nước giờ phút này.

Sau khi con ve sầu cuối cùng độ cuối thu lặng tiếng, nó chui vào trong lòng Hạ Tri Hứa.

Mỗi khi Hứa Kỳ Sâm đến gần sẽ bắt đầu kêu lên ồn ào không ngơi nghỉ.