Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 88: Một lần tan xương nát thịt để đổi lấy cái ôm ấp vĩnh hằng



“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy…” Hứa Kỳ Sâm ngồi ở sô pha phòng khách, thì thầm chất vấn Hạ Tri Hứa, “Sao bạn không nói với em một tiếng…”

Mẹ Hạ bưng một khay cam cắt lát từ trong bếp ra, “Hai đứa ăn ít trái cây trước đi đã, ăn sáng chưa, mẹ đi nấu cho hai đứa ít mì nhé?”

Hứa Kỳ Sâm rất ngại, mẹ Hạ vừa đến gần, cậu đã đứng lên theo bản năng.

“Con ngồi đi, ngồi xuống.” Mẹ Hạ cười hiền hậu, ấn cậu ngồi lại sô pha.

Bố Hạ cũng bước ra từ trong phòng ngủ, “Em nấu sủi cảo cho hai đứa nó đi, không phải hôm qua vừa mới gói sủi cảo sao?” Ông vừa nói vừa đi tới ngồi xuống một chiếc ghế sô pha khác, “Dì con làm sủi cảo tam tiên(*) thơm ngon lắm, lát nữa ăn nhiều một chút nhé.”

(*) Nguyên văn là “三鲜小馄饨”, một loại sủi cảo nhưng không giống sủi cảo thông thường, nhân không phải mix giữa thịt tươi, tôm nõn, cải bẹ mà chỉ thuần thịt thôi.

Thứ làm nên tên tuổi “tam tiên” của món này là trứng thái sợi – tôm khô – rong biển khô làm thành vỏ bọc nhân thịt tươi.

Hứa Kỳ Sâm vội vàng cười gật đầu, cậu cũng không biết tình hình hiện giờ rốt cuộc là như thế nào.

Thấy bố mẹ Hạ Tri Hứa thân thiết như vậy, trong lòng cậu nhói nỗi áy náy.

Có lẽ hai người họ tưởng rằng cậu là bạn bè mà con trai họ dẫn về nhà chơi.

Nếu bọn họ biết sự thật, liệu có nổi trận lôi đình không?

Trong đầu cậu bắt đầu xuất hiện một đống cảnh tượng kì quặc, ví dụ như Hạ Tri Hứa khóc lóc thảm thiết quỳ trên mặt đất, mẹ Hạ ngất xỉu ra sàn, bố Hạ gào thét mấy câu như “Tao đánh chết mày cái thằng nghiệp chướng này” đồng thời vung tay vung chân đấm đá…

“Nghĩ gì thế?” Hạ Tri Hứa chọc cánh tay cậu, “Còn mệt quá à?”

Hứa Kỳ Sâm vội vàng lắc đầu, không nói năng gì.

“Ăn cam không?”

Hứa Kỳ Sâm lắc đầu.

“Uống trà không?”

Hứa Kỳ Sâm vẫn lắc đầu.

Hạ Tri Hứa buồn cười, hắn ghé đến bên tai cậu, thì thầm, “Bạn nhỏ Hứa, bạn căng thẳng vậy cơ à?”

Hứa Kỳ Sâm trừng hắn, dịch người sang bên cạnh như để tránh hiềm nghi, rồi lại liếc nhìn bố Hạ – đối phương đang bấm điều khiển TV bật xem tin tức sáng sớm.

“Kỳ Sâm à.” Bố Hạ bỗng mở miệng, xưng hô này dọa Hứa Kỳ Sâm giật thót, nom y như đứa trẻ con chưa nghĩ ra đáp án câu hỏi nhưng vẫn bị giáo viên điểm tên.

Cậu hơi run, đáp yếu xìu, “Dạ…”

Bố Hạ cười, giọng điệu đôn hậu, “Cháu đừng sợ, chú chỉ muốn hỏi một chút thôi, có phải lúc cháu lên đại học có theo học giáo sư Vương Đôn Thiện không?”

Hứa Kỳ Sâm không khỏi thắc mắc vì sao bố Hạ lại biết ông, cậu gật đầu, “Vâng ạ.”

“À, ra là cháu.” Bố Hạ cười, “Giáo sư Vương là bạn học cũ của chú, bình thường vẫn hay liên lạc với nhau.

Mấy năm trước ông ấy cứ nhắc mãi với chú về một sinh viên ông ấy rất ưng ý, cũng tên là Hứa Kỳ Sâm.

Chú thấy cái tên ấy khá thú vị nên nhớ kỹ, không ngờ lại là cháu thật.”

Thì ra là vậy, Hứa Kỳ Sâm khiêm tốn cười nói: “Cũng nhờ giáo sư Vương bận lòng dẫn dắt cháu cả ạ.”

Bố Hạ lắc đầu, “Ông ấy nói do cháu có thiên phú, phần lớn những đứa trẻ thời nay sinh ra trong điều kiện không phải lo cơm ăn áo mặc đã bị khuyết mất sự đồng cảm cần có trong sáng tác văn học.

Lão Vương hay kể, đứa nhỏ Tiểu Hứa này có một lòng trắc ẩn bẩm sinh, một điều rất hiếm có trong sáng tác văn học.” Ông uống một ngụm nước, “Chú đã đọc sách cháu viết rồi, đúng là không tệ.”

Hạ Tri Hứa vốn cũng đang uống nước sặc nghẹn, Hứa Kỳ Sâm liếc mắt nhìn hắn, chạm nhẹ đầu gối mình vào đầu gối hắn, thì thầm: “Sách bố bạn nhắc đến là sách em viết bằng tên thật.”

“À à, thế à.” Hạ Tri Hứa cười hì hì đặt cốc trong tay xuống, “Bố cứ nói tiếp đi ạ.”

“Trong số tháng trước của quyển tạp chí mà chú thường đặt mua có đăng tải một bài tạp văn cháu viết, chú thấy rất thú vị.

Bây giờ người bình thường viết tạp văn có khuynh hướng nghiêng theo lối hành văn sâu cay sắc bén để phê phán hiện thực, nhất là thích mô phỏng theo phong cách của Lỗ Tấn, nhưng văn chương cháu viết lại cực kì điềm nhiên, song cốt lõi bên trong vô cùng tàn khốc, cảm giác như sóng ngầm phun trào.”

Hạ Tri Hứa cười nói, “Bố anh là “thanh niên” văn nghệ duy nhất trong nhà đấy, cả ngày chỉ biết chê anh với anh trai anh là hai đứa con trai ngành kỹ thuật chẳng chịu trau dồi văn học gì cả, cuối cùng giờ cũng tìm được tri âm rồi, không dễ dàng chút nào.”

Hắn cố ý nhấn mạnh cụm “chẳng biết trau dồi văn học”, Hứa Kỳ Sâm cúi đầu cười, “Cảm ơn chú Hạ, không ngờ chú còn đọc văn của cháu, cháu thật sự ngại lắm.”

Bố Hạ vốn định nói chuyện tiếp nữa, mẹ Hạ bỗng bước ra từ trong bếp, “Đừng nói nữa, mau vào ăn sủi cảo đi, mấy đứa nhỏ đói lả rồi.”

Hạ Tri Hứa đẩy Hứa Kỳ Sâm tới trước bàn ăn, mình thì ngồi xuống bên cạnh cậu, bố mẹ Hạ ngồi đối diện hai người.

“Ăn nhiều chút nhé, nhất định phải ăn chút gì đó vào bữa sáng, mấy người trẻ tuổi như hai đứa bây giờ thường không thích ăn sáng, làm vậy không tốt cho sức khỏe chút nào.” Mẹ Hạ đặt thìa vào bát trước mặt Hứa Kỳ Sâm.

“Cảm ơn dì ạ.”

Hứa Kỳ Sâm múc một thìa vào trong miệng, sủi cảo nhỏ nóng hổi, vỏ mỏng, nhiều nhân, cắn một miệng để lại biết bao dư vị.

“Ăn ngon không?”

Hứa Kỳ Sâm cười gật đầu.

Trong lúc ăn, cậu nhận ra mẹ Hạ cứ mải nhìn mình bằng ánh mắt đầy yêu thương, cậu ngơ ngác đặt thìa xuống, chạm lên mặt mình, “Trên mặt cháu có gì ạ…”

Mẹ Hạ cười, “Không có, không có, chỉ là dì thấy cháu ưa nhìn, trắng trẻo sạch sẽ, nhìn thôi cũng biết là một đứa bé ngoan.”

Hứa Kỳ Sâm vùi thấp đầu xuống vì ngại kinh khủng, mà cậu cũng chẳng biết đáp gì, đành phải ăn sủi cảo liên tục.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, cậu sẽ thấy ba người nói về chuyện gia đình, nói về chuyện anh trai và chị dâu vừa kết hôn, cảm giác ấm áp vô cùng.

Đã lâu lắm rồi cậu không được cảm nhận lại cái bầu không khí gia đình thân thuộc nhất này, từ khi lên đại học, chỉ đến kỳ nghỉ cậu mới gặp dì nhỏ, vả lại cậu cũng trưởng thành rồi, ở chung một chỗ cũng không tiện lắm nên sau khi tốt nghiệp thì cậu dọn ra ngoài sống một mình ba năm.

Giờ đây tự nhiên bước vào trong bầu không khí này, cậu có cảm giác mình cứ như một con thỏ bị chết cóng ngoài tự nhiên hoang dã bỗng được giải cứu, được quấn trong một chiếc chăn thật dày và đặt bên cạnh lò sưởi.

Ăn sáng xong, Hứa Kỳ Sâm lập tức đứng dậy thu dọn bát đũa, “Dì ơi, để cháu giúp cho ạ.”

Mẹ Hạ đang bưng mấy cái bát cười với cậu, “Được thôi, cháu mang xuống bếp cho dì là được.”

Hứa Kỳ Sâm đặt đĩa vào trong bồn rửa bát, xắn tay áo lên vặn vòi nước ra, mẹ Hạ đi vào, “Ôi trời, đã bảo đặt xuống đó là được rồi mà, cháu ra ngoài xem TV với hai người kia đi.”

“Nhanh lắm ạ, để cháu giúp dì.” Hứa Kỳ Sâm khăng khăng muốn rửa bát, mẹ Hạ cũng không ngăn nữa, bà đứng bên cạnh nhìn cậu.

Rửa xong hai cái bát, để kê lên mặt bàn.

Mẹ Hạ bỗng xoa đầu Hứa Kỳ Sâm.

“Bé con, bao nhiêu năm qua con vất vả rồi.”

Động tác rửa bát của Hứa Kỳ Sâm ngừng lại, đôi tay ướt sũng cầm một cái bát, cậu quay đầu nhìn mẹ Hạ, ánh mắt mang theo nghi hoặc lẫn bất ngờ.

Lúc Hạ Tri Hứa dẫn cậu vào, rõ ràng chỉ giới thiệu với họ tên cậu, còn lại chẳng nói thêm gì nữa.

“Thật ra con vừa vào cửa, dì đã biết là con rồi.” Mẹ Hạ cười rất mực dịu dàng.

Đường nét góc cạnh của Hạ Tri Hứa giống bố hắn như đúc, nhưng mặt mũi thì lại giống mẹ hơn, đôi mắt mỗi khi cười rộ lên lại đẹp vô cùng, “Mặc dù nó không nói rõ, nhưng dì đoán ra ngay, rất nhiều năm rồi, trước nay Tri Hứa chưa từng đưa bất cứ ai về nhà bao giờ.”

Cõi lòng Hứa Kỳ Sâm vừa thấp thỏm vừa căng thẳng, cậu lại cúi đầu thật thấp, ngâm bát cầm trên tay vào trong bồn nước, “Dì à, quan hệ của bọn cháu…”

“Dì biết.” Mẹ Hạ tỉ mỉ lau khô bát đĩa cậu đã rửa sạch bằng khăn vải trong bếp, “Dì sinh hai đứa con trai, đứa nào cũng cứng đầu.

Đứa lớn thì một lòng một dạ đâm đầu vào một cô bé, theo đuổi biết bao năm ròng, cuối cùng cũng tu thành chính quả.”

Bà cười, “Còn đứa nhỏ, từ khi lên cấp ba dì đã hỏi nó có thích bạn nữ nào chưa, dì biết có rất nhiều người thích nó nên cố ý đùa vậy, nhưng trước nay nó luôn trả lời rằng không có.

Lên lớp mười hai, đứa nhỏ này tự dưng như biến thành một người khác, ngày ngày chỉ biết mỗi học hành, cũng chẳng thấy nói năng gì.

Thật ra yêu cầu của chú dì với nó không cao đến vậy, thi vào trường đại học nào cũng được, tính tình nó cứ vui vẻ cởi mở là tốt lắm rồi.”

Mẹ Hạ cất bát vào trong tủ, “Nhưng nó không chịu nói năng gì, lên đại học, đến tuổi hẹn hò được rồi, kỳ nghỉ hè nào về dì cũng hỏi đã có bạn gái chưa, nó lúc nào cũng cười đáp rằng chưa.

Cũng không phải mèo khen mèo dài đuôi, dì thấy con trai dì cũng không kém đến mức không có nổi bạn gái, con nói xem đúng không?”

Hứa Kỳ Sâm cúi thấp đầu, chỉ cười không đáp.

“Sau đó nữa, nó tốt nghiệp về tự mình thành lập công ty IT gì đó, mệt mỏi lắm, vừa nhắc đến chuyện hẹn hò là nó bảo ngay không có thời gian rảnh.

Có một lần bảo đi tham gia họp mặt gì gì với bạn bè, mấy ngày kể từ sau khi về, cả người nó cứ là lạ, dì lo sốt vó muốn đưa đi khám.

Đáng ra là định ra ngoài rồi, nhưng lúc đứng ở cửa, nó bỗng quỳ sụp xuống trước mặt dì.” Như đang nói một chuyện thật buồn cười, mẹ Hạ cười không thấy mắt, “Lúc đó làm dì sợ quá, cứ tưởng là con trai dì bị bệnh gì thật.”

“Sao cậu ấy…”

Mẹ Hạ khẽ thở dài, “Nó nói nó thích con trai.

Con đừng nhìn dì của bây giờ có vẻ chẳng làm sao cả, lúc đó dì cũng hoảng hồn lắm, không sao tin được.

Nhưng nó cực kì nghiêm túc, nói là có lỗi với chú dì, mong chú dì tha thứ.

Ban đầu bố nó cũng giận điên, nhưng chính chú dì cũng không biết giận vì chuyện gì, chẳng ai nói chuyện với ai cả, còn bắt nó đi xem mắt.

Được nửa năm trôi qua, tâm trạng chú dì mới bình tĩnh lại, chấp nhận được sự thật này.”

Tâm trạng Hứa Kỳ Sâm phức tạp vô cùng, cậu không biết phải nói gì, ngâm ngón tay trong nước, vừa cứng nhắc vừa vụng về.

“Nhưng đứa con trai ngốc đó của dì cũng không chịu nói rốt cuộc là nó thích ai.” Vẻ mặt của mẹ Hạ rất đáng yêu, “Dì đã chấp nhận chuyện nó thích con trai rồi, thế mà nó không đưa ai về cho dì xem.

Ngày nào dì cũng gặng hỏi, nhưng nó nhất quyết không chịu hé răng, sau đó lại nói với dì, người nó thích sẽ không bao giờ thích nó được.”

Mẹ Hạ thở phào nhẹ nhõm, “Con nói xem dì xui xẻo cỡ nào, có hai đứa con trai không đứa nào biết xông xáo tranh giành.” Nói một hồi, bà lại chạm lên lưng Hứa Kỳ Sâm, “Vốn dĩ dì cũng chẳng ôm hy vọng nữa, không ngờ hôm nay nó lại dẫn con về, dì với bố nó liếc mắt là hiểu.”

“Sâm Sâm, nhìn cũng biết con là một đứa bé ngoan, dì rất tin mắt nhìn người của con trai dì.” Mẹ Hạ nói, giọng nghẹn ngào, “Tính nó bướng, cũng ấu trĩ lắm, có rất nhiều tật xấu, nhiều lúc y như đứa trẻ con, nhưng mà nó thực sự rất thích con, kìm nén suốt bao nhiêu năm qua chỉ vì con thôi, nên hôm nay dì rất vui, con cũng đừng có gánh nặng gì, chú dì đã trông ngóng con đến từ lâu lắm rồi.”

“Từ năm lớp mười Tri Hứa đã kể với dì trong lớp có một người bạn gặp tai nạn xe cộ, nghe rất thương, từ khi ấy dì đã nhớ kỹ tên con rồi.

Duyên phận giữa hai đứa chắc do ông trời đã định đoạt thật rồi.” Bà nắm lấy tay Hứa Kỳ Sâm, lau sạch tay cho cậu như một người mẹ thực sự, sau đó trao cho cậu một cái ôm, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, “Bắt đầu từ hôm nay, mẹ có thêm một đứa con trai thứ ba.

Chuyện gì không biết chứ riêng nuôi con, mẹ có rất nhiều năm kinh nghiệm rồi.”

Cuối cùng cảm giác chua xót nghẹn ứ trong lồng ngực cũng trào ra mãnh liệt vào khoảnh khắc ấy.

Cậu cúi người, vùi đầu vào cổ mẹ Hạ, sau một hồi dài trầm mặc, cuối cùng cũng nghẹn ngào mở miệng, “Cảm ơn mẹ.”

Mẹ Hạ nhẹ nhàng xoa gáy cậu, “Người một nhà đừng nói cảm ơn.”

“Mẹ, bố bảo không tìm thấy…” Hạ Tri Hứa đột ngột đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy hai người bên trong, hắn ngơ ngác đứng khựng lại.

Thấy vậy, mẹ Hạ vỗ lưng Hứa Kỳ Sâm, sau đó nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra, “Có cái gì mà không tìm thấy, chẳng bao giờ chịu dọn dẹp cẩn thận hết.

Sâm Sâm, con với Tri Hứa về phòng nghỉ ngơi đi, buồn ngủ thì chợp mắt một lát.”

Hứa Kỳ Sâm đưa lưng về phía Hạ Tri Hứa, đáp “Vâng”.

Thấy mẹ mình ra phòng khách rồi, Hạ Tri Hứa mới vào trong.

Hắn đi tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, ôm eo cậu, “Mẹ nói gì với bạn thế? Sao lại khóc rồi?”

Hứa Kỳ Sâm quay mặt đi chỗ khác, “Em không khóc.”

Hạ Tri Hứa xoa mặt cậu, hôn lên mắt cậu, “Ừ, không khóc, chỉ ngập nước thôi, sắp đầy quá tràn cả ra rồi.”

Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn như trách cứ, sau đó gục đầu vào vai hắn, rầu rĩ hỏi: “Sao bạn lại kể cho bố mẹ trước?”

“Chuyện này mà mẹ cũng kể với bạn luôn à.” Hạ Tri Hứa thở dài, “Đúng là mẹ ruột anh có khác.”

“Đừng có đánh trống lảng.” Hứa Kỳ Sâm dụi vào vai hắn, thanh âm lẫn cùng giọng mũi, nghe rất mềm mỏng.

Hạ Tri Hứa không kham nổi kiểu làm nũng trá hình này của cậu, đành phải khai báo thành thật, “Vốn là đã nhiều năm như vậy rồi, anh thấy mình cũng phải buông bỏ thôi.

Nhưng mà trong buổi họp mặt bạn bè kia, lần đầu tiên chạm mắt với bạn, anh lại thấy khó chịu kinh khủng, cái kiểu khó chịu mà tim gan phèo phổi đau nhức vì xoắn vào nhau ấy.”

“Lúc đó anh cảm thấy có lẽ cả đời mình sẽ không thể yêu ai khác được nữa.

Mẹ anh rất bận tâm đến chuyện tình cảm của anh, chắc vì chuyện của anh trai anh, cho nên sau khi quay về, anh đã suy nghĩ rất lâu, không muốn lãng phí thời gian và sức lực của mọi người nữa nên thẳng thắn thú nhận, làm vậy hai người họ cũng sẽ không giục anh tìm đối tượng nữa.”

Hắn nhẹ nhàng chạm nhẹ lên gáy Hứa Kỳ Sâm, “Thật ra anh vẫn còn ôm tâm lý gặp may mắn, lỡ như một ngày nọ, anh nói “lỡ như”, anh có thể ở bên bạn, lỡ như bạn cũng sẽ thích anh, anh có thể đưa bạn đi gặp hai người họ, bạn sẽ không phải chuẩn bị bất cứ gì hết, cũng không phải mang gánh nặng nào trong lòng, bởi vì mấy năm về trước anh đã tự hoàn thành xong rồi, vậy thì tốt biết bao.”

Đúng là đồ ngốc.

Hứa Kỳ Sâm ôm Hạ Tri Hứa từ sau lưng, mũi lại bắt đầu cay cay.

Hạ Tri Hứa thỏa mãn ôm người trong lòng, “May mà anh là một người thích nằm mơ.”

Tiếng cười rộ lên nhẹ nhàng của hắn luôn rất êm tai.

Một người không dám nằm mơ bị một người sống trong những giấc mơ kéo vào một cõi mơ giả tưởng.

Biến giấc mơ ấy thành sự thật.

Sợ cậu mệt, Hạ Tri Hứa dẫn cậu vào trong phòng mình.

Không giống như trong tưởng tượng của Hứa Kỳ Sâm, phòng Hạ Tri Hứa rất rộng, song bên trong chất đầy đồ, có một tủ mô hình người máy, có một tủ đựng cúp, một chiếc giường đơn trông không lớn lắm cùng ga giường màu xanh biển tạo cảm giác mềm mại.

Hứa Kỳ Sâm đi đến mép giường, thấy trên đó đặt một tấm ảnh chụp, bên trong có hai cậu bé con trông như mới học tiểu học,”Đây là bạn với anh bạn à?”

“Ừm.” Hạ Tri Hứa ngồi bên cạnh cậu, “Đây là ảnh chụp trong một lần gia đình anh đi biển chơi nhân dịp anh trai anh tốt nghiệp tiểu học.”

Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm em bé Tri Hứa đội chiếc mũ rơm nhỏ ngửa mặt cười ngây ngô, khóe môi cong lên không kìm được, “Hai người giống nhau thật, nhưng mà anh trai bạn không có răng nanh.”

“Nhà anh chỉ mình anh có răng nanh thôi.

Lúc lên cấp ba anh thấy rất kì quặc, muốn nhổ đi, mẹ anh đưa đi một vòng dạo quanh phòng khám nha khoa, anh vừa mới thấy đống dụng cụ đã sợ đến nỗi chạy tót đi, mẹ anh phải đuổi theo suốt nửa con phố.”

Hứa Kỳ Sâm đặt ảnh chụp xuống, cười nói, “Em nghe chuyện này rồi.”

Hạ Tri Hứa nghi hoặc, “Sao thế được?”

“Hạ Tập Thanh kể cho em.

Hồi cấp ba cậu ấy kể cho em nghe nhiều chuyện hồi nhỏ của bạn lắm.”

Hạ Tri Hứa cố ý tỏ ra không được vui cho lắm, hắn kéo dài giọng, “Thế à?”

Hứa Kỳ Sâm đứng lên, đi tới bàn học trước mặt, “Đúng vậy, lúc đó em hâm mộ cậu ấy lắm, được cùng lớn lên với bạn.”

Nghe nói vậy, tim Hạ Tri Hứa đập hụt một nhịp, hắn hoàn toàn không ngờ Hứa Kỳ Sâm lại nghĩ như thế.

Hắn đi tới đằng sau lưng ôm vòng qua eo cậu, gác cằm lên vai cậu, “Thì ra bạn thích anh vậy cơ à?”

Hứa Kỳ Sâm không nói gì, cậu nhìn thấy hai mô hình thiên thể trên bàn của Hạ Tri Hứa, vì thấy rất mới lạ nên thò tay khảy, “Thì ra bạn cũng hứng thú với thiên văn học cơ à?”

“Anh trai anh cho đấy.

Lúc đó…”

Nói được nửa chừng, hắn bỗng im bặt.

Hứa Kỳ Sâm khó hiểu quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Tri Hứa chỉ cười, “Không có gì.”

“Lúc anh bảo không có gì thì chắc chắn là sẽ có gì đó.” Hứa Kỳ Sâm xoay người lại đối mặt với hắn, hai tay véo mặt hắn, “Nói mau.”

Hạ Tri Hứa lắc đầu.

Sự tò mò của Hứa Kỳ Sâm bị khơi dậy, không tiếc lòng sử dụng đến cả thủ đoạn làm nũng, “Nói đi mà.” Cậu bĩu môi, con ngươi màu hổ phách nhìn vào mắt Hạ Tri Hứa.

Hạ Tri Hứa thở dài như đã hoàn toàn nhận thua.

Hắn đè lên mặt bàn, vươn tay kéo hết rèm ra, căn phòng tức thì tối sầm xuống.

“Gì thế?” Hứa Kỳ Sâm khó hiểu, vì đã trải qua quá nhiều trong thế giới ảo nên cậu không kìm được dòng suy nghĩ chệch hướng.

Hạ Tri Hứa cũng không nói gì, chỉ kéo tay cậu đi thẳng đến giường, sau đó cố tình đẩy cậu lên giường, vẻ mặt như đang cười mà cũng không phải cười.

Hứa Kỳ Sâm chợt thấy căng thẳng, Hạ Tri Hứa cúi người, đè cả người mình lên trên người cậu, từ từ chúc đầu xuống, khoảng cách lập tức bị rút ngắn, chóp mũi và chóp mũi gần như đụng vào nhau.

Hứa Kỳ Sâm căng thẳng nhắm hai mắt lại, rồi lại nghe thấy một tiếng “Tích.”

Hình như là âm thanh khởi động của một sản phẩm điện tử nào đó.

Cậu mở mắt ra, ánh mắt vượt qua vai Hạ Tri Hứa, nhìn lên trần nhà.

Trần nhà vốn tối om và bình thường biến thành vũ trụ mênh mông, tinh vân mang sắc hoa hồng chậm rãi trôi nổi, tan ra một luồng ánh sáng thần bí.

Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, người nằm trên cậu lật mình ngã xuống, nằm sóng vai trên giường cạnh cậu.

“Đây là hình chiếu à?”

“Có thể coi là vậy, anh tự làm đấy.” Hạ Tri Hứa cầm một chiếc điều khiển từ xa nho nhỏ trong tay, hắn bấm mấy lần, chòm tinh vân kia dần dần to lên, dưới mắt nhìn tạo cảm giác như đã đến gần hơn rất nhiều, lan rộng, lan rộng ra nữa, cho đến khi cuối cùng cũng xuất hiện hai tinh cầu phát sáng.

“Bạn có thể coi chúng nó là hai tinh cầu trên bàn anh.” Hạ Tri Hứa chăm chú nhìn vũ trụ trên trần nhà, “Vào ngày bạn rời đi, anh đuổi theo sau xe bus rất lâu, chắc bạn không thấy đâu.

Anh quay về nhà mà cả người ướt sũng, đúng hôm ấy bố mẹ anh ra ngoài đi gặp mặt bạn bè, trong nhà chỉ có mình anh trai anh, ảnh được về nhà một chuyến, trùng hợp bắt gặp cái dáng vẻ đó của anh, ảnh đã hiểu ngay tại sao lại như vậy.

Chắc là vì đồng bệnh tương liên.” Hạ Tri Hứa nở nụ cười rất không hợp lúc.

Hứa Kỳ Sâm nghiêng mặt nhìn sang Hạ Tri Hứa.

“Lúc đó anh buồn khủng khiếp, ảnh hỏi có chuyện gì, một lúc lâu sau anh mới đáp.” Ánh sao rọi lên khuôn mặt Hạ Tri Hứa, lập lòe tia sáng lạ lùng, “Anh kể với ảnh, anh thích một người chỉ có thể làm bạn.

Nhưng mà hình như bây giờ, ngay cả bạn của người ấy, anh cũng chẳng được làm nữa.”

Mặc dù hắn cười nói, trái tim Hứa Kỳ Sâm vẫn nhói đau.

“Anh của anh dẫn vào phòng của anh ấy, cho anh xem hai tinh cầu kia.

Ảnh nói với anh rằng trong thiên văn học có một định nghĩa rất thú vị, gọi là “giới hạn Roche”.

Hành tinh và vệ tinh sẽ không ngừng đến gần nhau dưới ảnh hưởng của lực vạn vật hấp dẫn, mà ở giữa đó là khoảng cách tối thiểu để duy trì sự an toàn, khoảng cách đó chính là giới hạn Roche.”

“Duy trì sự an toàn?”

Hạ Tri Hứa gật đầu, hai tinh cầu trên trần nhà từ từ đến gần nhau, tất thảy đều trông vô cùng bình yên và thong thả.

“Một khi vượt quá giới hạn Roche, lực thủy triều mãnh liệt sẽ phá tan vệ tinh kia thành từng mảnh nhỏ.”

Trong khoảnh khắc ấy, tinh cầu tuyệt đẹp đột ngột vỡ tan tựa như chùm pháo hoa nổ tung, trong tầm nhìn chỉ còn lại hành tinh xoay tròn trong cô độc.

“Sau đó anh của anh bảo, chắc em đã vượt quá giới hạn Roche rồi.

Anh mới hỏi ảnh, thế em phải làm gì đây, lúc đó ảnh đáp rất lạnh lùng, một khi em ôm suy nghĩ muốn đến gần thì đã phải nhận thức được rõ ràng rằng mình sẽ tan xương nát thịt rồi.” Hạ Tri Hứa cười nói, “Lúc đó anh buồn khủng khiếp, cảm giác như ảnh chẳng phải đang khai sáng gì cho anh hết.”

Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng mở miệng: “Sau đó thì sao?”

Hạ Tri Hứa nhìn lên trần nhà, “Bạn nhìn kìa.”

Theo lời hắn nói, tầm mắt Hứa Kỳ Sâm lại quay về với vũ trụ nhỏ.

Tinh cầu đã vỡ vụn, tan nát khi trước hóa thành vầng sao rộng lớn rực rỡ, dần dần quây tụ lại bên cạnh hành tinh cô độc kia, biến thành một vành đai tuyệt đẹp và rực rỡ, ôm hành tinh ấy vào trong lòng.

“Thật ra kết cục cũng không tệ đến thế.” Hạ Tri Hứa nắm tay Hứa Kỳ Sâm, mười ngón đan nhau.

“Một lần tan xương nát thịt để đổi lấy cái ôm ấp vĩnh hằng, vậy cũng tốt.”

Hứa Kỳ Sâm ngẩn người nhìn chằm chằm tinh cầu bị vầng sáng vây quanh trên trần nhà, lồng ngực trào dâng một cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời, giống như tinh vân khi nãy, không ngừng lan rộng trong lồng ngực tăm tối của cậu.

Hạ Tri Hứa nghiêng người, đưa bàn tay đan chặt của hai người tới kề mặt, mười ngón đan siết, khuôn mặt đẹp trai mà không hề mất đi tính trẻ con của hắn che khuất phân nửa ánh sao sáng, gần trong gang tấc.

Con ngươi nhạt màu của Hứa Kỳ Sâm hơi mở lớn, bên trong đựng đầy ngân hà mênh mông.

Hạ Tri Hứa hơi cúi đầu, thân mật cọ cọ chóp mũi Hứa Kỳ Sâm, thanh âm trầm thấp.

Vũ trụ tĩnh mịch cô độc bỗng truyền đến một tín hiệu sâu lắng mà bình yên.

“Hành tinh nhỏ là anh đây đã vờn quanh bạn lâu đến thế rồi, có phải đã đến lúc thưởng cho anh rồi không?”

***

(*) Giới hạn Roche: Khoảng cách gần nhất mà hai thiên thể có được.

Nếu vượt qua khoảng cách đó, thiên thể nhỏ hơn trong hai thiên thể sẽ bị vỡ vụn.

Ví dụ, nếu Mặt Trăng vượt qua giới hạn Roche, nó sẽ bị vỡ thành trăm mảnh.

***

Lời tác giả: Giới hạn Roche là một kiến thức khá phổ biến trong thiên văn học, nói chung rất hợp để miêu tả khoảng cách ám muội giữa mấy người yêu nhau, vì vậy cách mà giới hạn Roche “trình làng” luôn rất ngược tâm.

Thật ra mình thấy trở thành hành tinh nào cũng rất tuyệt mà, dũng cảm tới gần, bi tráng lãng mạn.

(Thật ra cái não chứa toàn tình yêu của mình nhìn gì cũng thấy lãng mạn hết)