Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 73: Giới Hạn Manh Sát (13)



Thác nước màu vẩn đục từ trên cao đổ ầm ầm xuống dưới, tạo nên những bọt trắng như xà phòng dưới chân thác, chúng theo dòng nước, đổ ra phía đằng xa kia. Có lẽ là sông, hoặc hồ nào đó mà bọn họ không biết, nhưng thực sự nó đã rất bẩn, rác rưởi nổi lềnh phềnh, ngẫu nhiên còn thấy xác động vật trôi nổi qua.

Ly Tranh thực sự bị bệnh khiết phích nghiêm trọng, nhìn thấy cảnh tượng này liền chịu không nổi, bắt đầu nôn oẹ thêm một lần nữa. Thẩm Manh đau lòng ngồi bên vuốt lưng giúp y, đưa nước. Ly Tranh có lẽ là nôn đến mệt mỏi, ngả người dựa vào lưng hắn không muốn động đậy thêm nữa. Lam Diệu không còn cách nào liền đứng ra hướng dẫn mọi người:

"Tháp đang tái hiện lại tội lỗi của loài người với thiên nhiên. Đây hẳn là nước thải, một trong số những tội lỗi lớn nhất của loài người."

Dịch Lãnh cùng Chu Nha kinh hãi nhìn Lam Diệu, lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cái núi băng này nói nhiều như vậy. Hắn bình thường đều mang khuôn mặt băng sơn vạn năm bất biến, không muốn để ý người khác, cũng không quan tâm quá nhiều ngoại trừ nghe lệnh. Lam Diệu thấy mọi người nhìn mình liền biết, hắn cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi. Ly Tranh mệt mỏi ngẩng đầu nhìn thác nước luôn toát ra mùi hôi thối như xác chết ngâm nước lâu ngày bắt đầu thối rữa vậy. Y cố nén cảm giác buồn nôn, giơ tay lên con đường mòn nói:

"Lên đỉnh thác..."

Thẩm Manh nhìn Ly Tranh mệt mỏi như vậy, đoán chừng cũng khó mà leo thác, hắn đưa tay đỡ y hỏi: "Tôi cõng cậu lên?"

Ly Tranh như hoá lỏng cả người, dựa toàn bộ sức lực vào người Thẩm Manh, làm nũng:

"Chú thật là khiến tôi muốn chết vì yêu chú mà. Nhưng mà... để lần sau đi... trên giường nhé."

Thẩm Manh đen mặt vội vàng đẩy Ly Tranh ra, hừ một tiếng liền đi lên trước. Mẹ nó, thế này rồi mà y vẫn còn tâm tình đùa giỡn, cáu. Ly Tranh thấy Thẩm Manh tức giận liền vội vàng đuổi theo, bám dính lấy hắn, dù muốn đẩy ra cũng không được.

Thác không quá cao để leo lên, dọc đường đi họ mới thấy vô số ống dẫn nước, bể chứa chằng chịt trên thác. Từng dòng nước chảy xuống bốc mùi thối rữa, đục ngầu khiến người ta không dám nhìn thẳng, sợ bản thân không nhịn được liền nôn mất. Đi lên đến đỉnh thác họ mới nhìn rõ thác nước này là cái gì, đây chính là một nhà máy, một nhà máy công nghiệp sản xuất đồ ăn. Chu Nha nhìn nhà máy khổng lồ với những xưởng sản xuất lớn, kinh ngạc thốt lên: "Chỗ này thật lớn!"

Dịch Lãng gật đầu, đồng ý với ý kiến của Chu Nha. Sống trong tận sát lâu quá, chính họ cũng đã quên những công trình này là như thế nào. Ly Tranh được hít thở không khí trong lành hơn liền tạm thời khoẻ lại, y vẫy tay ra hiệu vài cái liền thuần thục theo các mô đá nhô ra, nhảy xuống phía dưới. Vách đá không cao, cho dù là con gà như Thẩm Manh cũng xuống thực dễ dàng.

Nơi họ đang đứng là một khoảng sân lớn, khắp nơi đều có những xe đẩy, thùng phi hay thùng xốp chất đống, những chiếc xe tải đựng đồ được xếp hàng riêng một góc. Tất cả được bao quanh bởi 5 toà nhà lớn, mỗi toà nhà đều là cửa kính, cửa kéo hay cửa cuốn. Khó mà nói hết được sự rộng lớn của nhà máy này, bảo sao lại thải ra nhiều nước thải như vậy.

Thẩm Manh nhìn xung quanh một lúc, nhà máy rộng như vậy đáng lẽ hẳn phải có nhiều công nhân lắm, thế nhưng họ đã đứng đây một lúc rồi vẫn chẳng thấy ai. Ly Tranh trầm ngâm một lát, chỉ lên xưởng nhỏ nhất, nó dường như không bị quá chú ý đến vì khuất sau những công xưởng to lớn kia.

"Chúng ta phải đi ngăn lại dòng nước thải, chỉ cần làm cho dòng sông sạch, chúng ta sẽ qua cửa."

Thẩm Manh nhìn công xưởng cũ kỹ, như bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị sập kia, nghi hoặc: "Thật sự là nó sao?"

Ly Tranh mỉm cười, kéo tay Thẩm Manh đi tới: "Vào là biết."

Thủ lĩnh đi trước, thân là thuộc hạ không thể không nghe. Đều đi vào công xưởng cũ nát với cánh cửa gỉ sắt kia. Cánh cửa rất to, nó giống như một kho hàng đã cũ kỹ từ lâu, Chu Nha vốn định tiến lên mở cửa, ai ngờ Ly Tranh đã nhấc chân lên, đạp một phát khiến một bên cửa móp hẳn vào bên trong, để lộ khoảng trống đủ cho một người đi vào. Y kéo kéo cổ áo, nghiêng đầu cười:

"Không thể vào bằng cách thường đâu, nó gắn liền với tường đó."

Thẩm Manh tò mò, hỏi: "Sao cậu biết?"

Ly Tranh dừng bước, xoay người kéo Thẩm Manh sát vào lòng, ở bên tai hắn thì thầm:

"Chú muốn biết a.... hôn một cái, tôi nói cho chú."

Thẩm Manh lạnh mặt, đẩy đầu Ly Tranh ra khỏi vai hắn. "Thôi khỏi. Thà không biết."

Ly Tranh đoán chừng Thẩm Manh lại thẹn thùng liền cười ha ha. Tiếng cười của y rất dễ nghe nhưng vào tai Thẩm Manh chẳng khác nào y đang thèm đòn. Ly Tranh đưa tay kéo lại Thẩm Manh, lừa lúc hắn không đề phòng liền hôn chụt một cái lên má hắn. Đổi lại một cái cú đấm đau điếng mới thành thật lại:

"Thật ra hồi nhỏ tôi có đi qua mấy nhà máy như vậy. Cha mẹ tôi đều là tiến sĩ, bác sĩ, có chức vị khá cao. Mỗi lần đến đó tôi lại đi dạo một chút, sang cả mấy khu vực quanh đó, dần dần khám phá được mấy cái bí mật này. Nó thường dùng để tránh kiểm soát, không thể mở bằng cách thường."

"Thật ra những nhà máy thế này, bên ngoài tiéng tăm đều rất tốt. Ai biết được cái gì đang xảy ra bên trong chứ, đúng không?"

"Đúng lắm."

Tiếng nói gợi cảm vang vọng lên từ phía bên trên, tất cả mọi người đề phòng, bàn tay vô thức chạm vào vũ khí, nhìn lên phía bên trên. Phía trên một cô gái có mái tóc xanh, đeo mặt nạ có hình con rắn trắng uốn bên cạnh. Bộ sườn xám xanh thẫm thêu hoa văn con rùa cổ điển cách điệu đẹp mắt, không khó để nhìn ra đó là một cô gái xinh đẹp. Cô nàng ngồi trên lan can sắt, đung đưa đôi chân trắng muốt, mỉm cười quyến rũ:

"Chào mừng đến với phó bản thác, Huyền Vũ~"