Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 114: Thế tử - KIỀU KIỀU (9)



Tác giả: Kiều Lam

Yến Tri nói xong, cả Minh Uyển và Nguyễn Kiều đều trợn mắt.

Nguyễn Kiều không để ý lời Yến Tri, cho Lương Thần và Mỹ Cảnh một ánh mắt, khóe miệng Lương Thần và Mỹ Cảnh đều giật giật, đi tìm tú bà.

Vì cho y mặt mũi, Nguyễn Kiều không phản bác y trước mặt mọi người, ngoan ngoãn đi theo y ra ngoài hoa lâu.

Xe Nguyễn Kiều đi tới lúc trước chờ cách cửa không xa, xa phu thấy hai người cùng ra, nhe răng cười một tiếng, thầm nghĩ vẫn là Quận chúa quản được Thế tử, rồi lái xe qua.

Kết quả xe ngựa vừa mới dừng lại, từ gác mái nơi xa đã có một mũi tên bắn tới.

Yến Tri vì luôn tức giận cúi đầu đi về phía trước nên không chú ý tới sự khác thường xung quanh, chờ nhận ra không đúng thì đã muộn.

Y một tay ấn Nguyễn Kiều vào lòng, thay đổi vị trí của hai người, ngay cả chỗ trí mạng của mình cũng không kịp tránh.

Nhưng đau đớn trong dự kiến không tới.

Yến Tri sửng sốt, muốn quay đầu xem đã xảy ra chuyện gì, lại bị Nguyễn Kiều vỗ lưng, "Ngươi bị ngốc hả? Giờ còn không mau trốn, còn nhìn cái gì mà nhìn!"

Nguyễn Kiều hung dữ với Yến Tri xong, nhanh chóng vứt bỏ mũi tên vừa bị nàng chộp được, sau đó mang theo Yến Tri rời khỏi vị trí vừa rồi.

Quả nhiên, hai người vừa rời đi, vị trí kia có vô số mũi tên bay tới, cắm hoàn toàn vào mặt đất.

Bên này vừa xảy ra chuyện, các hộ vệ đang ẩn thân đều ra mặt.

Nguyễn Kiều cũng không làm anh hùng, mang theo Yến Tri chạy vào Bách Hoa Lâu.

Bách Hoa Lâu hỗn loạn, cũng có không ít thích khách xông vào.

Mục tiêu của họ là Yến Tri và Nguyễn Kiều, vốn tưởng là hai con gà mờ, kết quả không ngờ, nữ tử kia không phải người!

Ba quyền hai chân, đánh bay hết đám thích khách vây công hai người.

Sau đó, ngay cả mặt của nam tử bị ấn phía sau nàng, họ cũng không có thấy!!!

Sau khi tất cả thích khách đều bị xử lý hết, Bách Hoa Lâu đã là một mảnh hỗn độn.

Mục tiêu của thích khách là bắt sống Nguyễn Kiều và Yến Tri, những người khác chỉ cần trốn nhanh, thích khách sẽ không quan tâm.

Nhưng lại có không ít người rõ ràng chạy được không chạy, trốn dưới gầm bàn hoặc sau màn lụa, kết quả bị đánh chém lan đến, trừ số ít bị các thích khách thuận tay giết, có không ít người bị thương do bị đồ vật trong đại sảnh đập.

Dù sao thì... Thật thái quá!

Mấy người Dư Thiên Phúc tuy đều là những người ăn chơi, nhưng khi phát hiện không đúng thì chạy nhanh hơn bất kỳ ai, chờ phát hiện đã không còn nguy hiểm thì mới ra, sau khi thấy Yến Tri, đánh giá từ trên xuống dưới, phát hiện y không những lông tóc không tổn hao gì mà y phục cũng một vết nhăn, mới nhẹ nhàng thở ra, "May mà ngươi không sao, nếu ngươi mà xảy ra chuyện gì, cha ta chắc chắn sẽ đánh chết ta, ngươi..."

Yến Tri không quan tâm đến mấy lời blah blah của Dư Thiên Phúc, cau mày nghiêm túc cẩn thận đánh giá Nguyễn Kiều, khi phát hiện ngón tay trắng nõn của nàng có vết máu, đồng tử lập tức phóng đại, ôm đồm chạy qua, "Ngươi bị thương?!"

Y cũng bất chấp, mạnh mẽ mở nắm tay Nguyễn Kiều ra, phát hiện lòng bàn tay nàng có một vết thương, vì máu vẫn luôn chảy, không biết miệng vết thương cụ thể thế nào.

May mà máu vẫn đỏ tươi, hẳn là không có độc.

Nguyễn Kiều vốn định nói vết thương nhỏ, một lát là khép lại thôi, nhưng sau khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Yến Tri, nhớ mũi tên kia tẩm thuốc mê, tức khắc đổi ý, nàng giả vờ lảo đảo, trực tiếp té lên người Yến Tri, suy yếu nói, "Vừa rồi còn không thấy gì, sao giờ đầu ta lại nặng như vậy? Chẳng lẽ mũi tên kia có độc sao?"

Sắc mặt Yến Tri đại biến, y biết có những loại độc không màu không mùi, thậm chí sau khi dùng cũng không có dấu hiệu gì đặc biệt.

Y cũng bất chấp nam nữ đại phòng, vòng một tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh của nàng, một tay lại xuyên qua chân nàng, ôm nàng lên, trực tiếp chạy khỏi Bách Hoa Lâu, cướp một con ngựa, mang theo Nguyễn Kiều lên rồi giục ngựa chạy về phía Hoàng cung.

Dư Thiên Phúc bị bỏ qua như không hề tồn tại: "......"

Huynh đệ của hắn là thằng ngốc đúng không? Quận chúa Tấn An rõ ràng giả vờ, thế mà y không hề nhận ra!

Trong đám hồ bằng cẩu hữu chỉ có hai người bị thương, còn lại thì không bị làm sao. Cả đám ra muộn, chỉ thấy cảnh Nguyễn Kiều ngã vào lòng Yến Tri, sau đó Yến Tri đột nhiên biến sắc ôm người đi, thế là cả lũ quay qua hỏi Dư Thiên Phúc, "Ta vừa thấy mặt Yến Tri đen lắm, Quận chúa sẽ không thật sự xảy ra chuyện chứ?"

"Ra cái rắm! Nếu nàng ta thật sự xảy ra chuyện, ta hái đầu xuống làm dạ hồ cho Yến Tri!"

Hồ bằng cẩu hữu vừa hỏi nhìn thoáng qua cái mặt to của Dư Thiên Phúc: "......"

Cũng không cần đâu.

Hoàng đế nghe nói Yến Tri và Nguyễn Kiều cùng bị ám sát thì giận tím mặt.

Đặc biệt là khi nghe đã điều tra được thân phận của đám thích khách kia, tất cả đều là người Hiên Quốc, khuôn mặt của Hoàng đế quả là đen như đáy nồi, "Các ngươi làm việc kiểu gì đấy? Nhiều thích khách như vậy mà lại thuận lợi vào kinh thành? Phu thê Trấn Quốc Công ở biên quan bảo vệ quốc gia, đổ máu vì triều đình, kết quả con nối dõi duy nhất của họ bị ám sát ở kinh thành, ở ngay dưới chân trẫm!"

Cả Ngự Thư Phòng chìm trong yên tĩnh, quan viên lớn lớn bé bé bị lâm thời gọi vào mắng cho một trận.

Cuối cùng, mắng xong rồi, Hoàng đế mới hỏi xem họ định làm gì.

Qua hồi lâu, Thừa tướng mới tiến lên một bước, "Khởi bẩm Hoàng thượng, thời gian trước Trấn Quốc Công đánh lui binh mã Hiên Quốc, bắt sống được Thất hoàng tử của Hiên Quốc. Lão thần cho rằng, họ muốn bắt sống Yến thế tử và Quận chúa để áp chế chúng ta, lão thần cảm thấy không bằng..."

Sau khi tất cả mọi người tan đi, Thái tử bị Hoàng đế giữ lại, Hoàng đế nhíu chặt mày nhìn Thái tử, giọng hơi bất mãn, "Thái tử, Tấn An cũng là muội muội của con, con nhìn Yến Tri, để nó đừng làm quá mức!"

Thái tử nghe vậy, gật đầu, "Nhi thần đã biết."

Cứ nghĩ đến việc muội muội mới gả qua chưa đầy một tháng mà tên hỗn đản Yến Tri kia đã chạy vào thanh lâu, mặt Thái tử lại đen sì, không cần Hoàng đế dặn, Thái tử cũng đã định đi tìm Yến Tri.

Yến Tri còn chưa biết mình sắp thảm, lúc này đang ngốc trong cung Hoàng hậu, vì là ngoại nam, y chỉ canh giữ ở tiền điện.

So với không khí khẩn trương ở Ngự Thư Phòng, Kim Dục Cung của Hoàng hậu lại có phần khẩn trương hơn, mãi đến khi thái y kiểm tra xong, nói Nguyễn Kiều chỉ trúng một ít mê dược, không có hại cho thân thể, nửa ngày là khôi phục, không khí mới thoáng hòa hoãn bớt.

Hoàng hậu không quấy rối Nguyễn Kiều đang ngủ, quay lại tiền điện, nhìn thấy Yến Tri đang có chút khẩn trương, Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng.

Yến Tri cũng nhận ra Hoàng hậu không vui, nhưng vẫn căng da đầu hỏi: "Hoàng hậu nương nương, không biết Tấn An sao rồi?"

"Thì ra ngươi còn biết quan tâm đến sống chết của nàng à?" Hoàng hậu tiếp tục âm dương quái khí, "Bổn cung còn tưởng, ngươi đã không để Tấn An, không để Hoàng thất vào mắt!"

Yến Tri nghe Hoàng hậu nói xong, lập tức vén vạt áo quỳ xuống đất, "Thần không dám!"

Lúc quỳ xuống, y cũng đồng thời thở dài nhẹ nhõm.

Tuy Hoàng hậu không trả lời y, nhưng Hoàng hậu còn tâm tình làm khó y, vậy thì người không có vấn đề gì lớn.

Trái tim luôn treo cao của Yến Tri cũng chìm xuống hơn nửa.

Hoàng hậu càng nhìn càng tức, cứ nghĩ đến việc Kiều Kiều mình nâng trong lòng bàn tay bị tên này chà đạp, lửa giận của bà lại bùng lên, quát lớn, "Ngươi không dám?! Bổn cung thấy ngươi dám đấy! Ngươi mới thành thân với Tấn An mấy ngày đã chạy tới nơi dơ bẩn như vậy lêu lổng! Hại Tấn An không thể không đi tìm ngươi, ngươi còn nói ngươi không dám? Nếu ngươi dám, vậy ngươi định lên trời luôn hả?"

"Kiều Kiều là một hài tử ngoan ngoãn biết bao, bổn cung nhìn nàng từ lúc còn là cục bột phấn nộn đến khi trưởng thành như bây giờ, bao nhiêu năm nuôi bên người bổn cung, nói là nữ nhi ruột cũng không quá, gả cho ngươi, ngươi còn không phủng sủng, thế mà còn dám làm chuyện như vậy với nàng!"

Yến Tri rũ mắt quỳ trên đất, y thật sự muốn để Hoàng hậu thấy Nguyễn Kiều ngoan ngoãn trong miệng bà lúc nàng vào thanh lâu gọi cô nương, tay đấm chân đá thích khách.

Nhưng dù thế nào, chuyện hôm nay cũng là do lỗi của y, nếu y không theo Dư Thiên Phúc đến bách Hoa Lâu, vậy Nguyễn Kiều căn bản không thể nào đi một chuyến này.

Dù thật sự có thích khách muốn động thủ, người bị nhắm vào là y, mà nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phủ, trong phủ nhiều hộ vệ, chắc chắn sẽ che chở nàng, không để nàng chịu bất kỳ thương tổn gì.

Hoàng hậu răn dạy y một hồi lâu, thấy y có thái độ nhận sai rất tốt, mới tốt bụng thả y đến thiên điện nhìn người một cái.

Lúc Yến Tri qua, Nguyễn Kiều đang nằm chợp mắt trên giường. Có hệ thống nhắc nhở, Yến Tri vừa vào cửa, Nguyễn Kiều đã biết, chỉ là nàng không mở mắt ra thôi.

Yến Tri đứng cách mép giường một thước, nhìn nàng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt.

Vì lúc trước Hoàng hậu nói thuốc ngấm nên Nguyễn Kiều đã hôn mê, Yến Tri căn bản không ngờ Nguyễn Kiều đã tỉnh, y mở miệng, "Ngươi có bị ngốc hay không? Thật sự cho rằng có mấy công phu mèo cào là có thể làm việc không cố kỵ?"

"Hôm nay may mà trên mũi tên chỉ có mê dược, nếu là độc dược ngươi phải làm sao đây? Tĩnh Vương gia, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đều yêu thương ngươi như vậy, nếu ngươi có chuyện gì bất trắc, ngươi có nghĩ tới họ không?"

"Vậy còn ngươi?" Nguyễn Kiều đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt Yến Tri rồi nói: "Rõ ràng mũi tên đầu tiên nhắm vào ta, ngươi lại còn muốn làm anh hùng?"

Yến Tri không ngờ nàng đã tỉnh, còn mở bừng mắt, y tránh tầm mắt nàng, biểu cảm có chút chật vật, "Ta là nam nhân."

"Sao? Ngươi là nam nhân thì đao kiếm không vào, bách độc bất xâm?" Nguyễn Kiều hỏi lại.

"......" Yến Tri không nói lại Nguyễn Kiều, thở hổn hển một lúc rồi mới nghĩ ra cách trả lời, "Ta không phải đao kiếm không vào, bách độc bất xâm, nhưng ta không những là phu quân ngươi, mà còn là thần tử, che trước ngươi là trách nhiệm của ta."

Nguyễn Kiều bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tựa như chứa tình ý lưu luyến, mang theo móc nhỏ, câu câu Yến Tri qua, sa vào đôi mắt thâm tình ấy.

Cả người Yến Tri đều không được tự nhiên, tai bắt đầu nóng dần lên, tim đập nhanh hơn.

Nàng... Nàng còn đang bị thương, nhìn y như vậy làm gì?