Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 99: Thủ lĩnh - KIỀU KIỀU (9)



Tác giả: Kiều Lam

Nguyễn Kiều vô tội ngồi xổm trên ghế, nhìn bảy anh trai đứng vòng quanh một vòng với vẻ mặt hận sắt không thành thép, còn nhéo nhéo tai cô.

Vừa rồi, sau khi bị Carroll ngắt ngang, Nguyễn Kiều bị anh vác đến chỗ này. Nghe Carroll tường thuật lại, sắc mặt bảy người anh người sau đen hơn người trước, cũng chỉ có sắc mặt của anh cả Mervyn vẫn còn tính là bình thường.

Nguyễn Kiều thở dài, thỏ thì có thể có ý xấu gì chứ?

Cô chỉ muốn cọ lông thôi mà.

Theo lý thuyết, Abel nhỏ nhất hẳn thiếu kiên nhẫn nhất, nhưng nghe Carroll nói xong, ngay cả Abel cũng không biết phải nói gì.

Người trong nhà vẫn luôn đề phòng Louis bắt cóc bảo bối nhỏ, kết quả người ta còn chưa làm gì, bảo bối nhỏ trong nhà đã chủ động chạy lên tay người ta.

Thấy mãi không ai nói gì, anh tư Coy lên tiếng trước, giọng nói lại khá bình thản, "Hơn nửa đêm chạy đến phòng của giống đực xa lạ, Miffia, lá gan của em to hơn nhiều rồi đấy, thích hắn vậy à? Chắc em hiểu ý của cha chứ? Cha sẽ không đồng ý đưa em vào ổ sói."

"Anh tư." Nguyễn Kiều chớp mắt, tiến đến bên cạnh anh tư nhà mình, dùng đầu cọ cọ anh, "Vì sao ba ba lại không thích Louis? Rõ ràng Louis ưu tú như vậy mà!"

Coy còn chưa trả lời, Carroll tính tình táo bạo đã chua không nhịn nổi, "Ưu tú? Con sói ngốc đó ưu tú thật thì sẽ không bị người ta hại đến suýt chết bên ngoài."

"Anh hai đang ghen ghét." Nguyễn Kiều hừ một tiếng.

"Ghen ghét? Đùa à! Hắn có chỗ nào đáng để anh ghen ghét?!" Carroll tức đến mũi sắp lệch đến nơi.

"Nhiều lắm." Nguyễn Kiều nhìn Carroll, cố ý nói, "Anh ấy đẹp trai hơn anh, đánh nhau giỏi hơn anh, rất thân sĩ, biết chịu trách nhiệm... Quan trọng nhất là em thích anh ấy."

Nguyễn Kiều cứ thêm một chữ thì biểu cảm của Carroll lại thêm khủng bố, mãi đến khi Nguyễn Kiều nói xong, Carroll bùng nổ hoàn toàn, "Em mới chỉ quen hắn mấy ngày mà đã cảm thấy hắn mạnh hơn anh à? Con nhóc vô lương tâm, uổng công anh hai thương em như thế!"

"Anh hai, khiêm tốn khiến một người tiến bộ, anh không thể vì em nói thật mà giận dữ công kích nhân thân em." Nguyễn Kiều tránh phía sau Coy, lộ ra nửa cái đầu nhìn Carroll.

Carroll suýt bị tức chết, muốn xông lên xách Nguyễn Kiều từ sau Coy ra, để cô tổ chức lại ngôn ngữ.

Kết quả, không ngờ Nguyễn Kiều lại chạy nhanh như thế, vòng một cái đã lẻn từ sau Coy đến bên cạnh Mervyn, "Anh cả, anh hai bắt nạt..."

Nguyễn Kiều còn chưa nói xong, đối mặt với đôi con ngươi của Mervyn, cô lập tức bị dọa, lông thỏ bùm một cái xù hết lên, muốn chạy ra thật xa Mervyn.

Kết quả, Mervyn tóm cô lại, ấn tại chỗ.

"Anh cả~" Nguyễn Kiều ngượng ngùng nhìn Mervyn, cặp chân trước chà xát, vẻ mặt lấy lòng.

Mervyn vuốt đầu cô hai cái, không răn dạy cô mà thở dài một hơi, "Miffia ở bên ngoài chịu khổ, gầy đi bao nhiêu, không còn tí thịt nào, mai anh bảo Job chuẩn bị nhiều đồ bồi bổ cho em."

Nguyễn Kiều chớp chớp mắt.

Mervyn nhìn biểu cảm của cô, cười khẽ một tiếng, búng nhẹ trán cô.

"Ánh mắt đó là sao? Anh cả có thể ăn em được chắc? Em có biết thời gian em mất tích, các anh lo cho em bao nhiêu không? Cha còn lo cho em mà tối ngủ không yên, bà nội còn ngã bệnh. Thế mà con nhóc không lương tâm em ấy, cả trái tim đều bay đến chỗ Louis, còn vì nó mà chèn ép anh hai em."

Nguyễn Kiều dùng hai chân trước ôm trán, đôi mắt to ngập nước nhìn Mervyn, cực kỳ đáng thương, "Em cũng nhớ mọi người lắm, nhưng một mình em không tìm được đường về."

Nguyễn Kiều còn chưa nói gì thêm, anh ba Chris đã không nhịn được nữa, "Anh cả đừng nói Miffia, toàn do cái miệng thích gây họa của anh hai cả, nếu anh ấy không trêu chọc em út thì sao em út lại chèn ép làm gì."

Anh năm Grover và anh sáu Harris đều liên tục gật đầu.

Carroll: "......"

Carroll nhìn đám anh em đã làm phản, càng tức giận hơn, "Anh cả, anh không quản thật à! Trước kia ở rừng rậm nguyên thủy là không còn cách nào, hơn nữa lúc đó em út còn chưa hóa hình, giờ em ấy thành niên, còn về nhà rồi, buổi tối lại chạy đi tìm Louis thì còn ra cái gì, nếu lỡ Louis..."

Carroll vốn định nói nếu lỡ Louis bắt nạt em út thì phải làm sao, nhưng nhớ đến hình ảnh em út bắt nạt người ta lúc trước mình thấy, lời đến bên miệng vòng một vòng, đổi thành, "Tốt xấu gì Louis cũng là thủ lĩnh gia tộc Wolf, để một giống cái như em út đứng trên đầu bắt nạt là sao? Nói ra ngoài cứ như gia tộc Robert chúng ta cậy thế bắt nạt người ta vậy."

Những người khác: "......"

Khóe môi Mervyn run rẩy, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào với một tràng Carroll vừa xổ ra.

Theo lý thuyết, họ hẳn phải lo cho em út.

Nhưng mà một đường đưa em út trở về, tất cả họ đều tận mắt chứng kiến Louis ngoan ngoãn phục tùng em út thế nào.

Tuy Louis thật sự là không có ý tốt, nhưng em út nhà họ cũng thật vô pháp vô thiên.

Không biết em út ngoan ngoãn đáng yêu nhà họ ra ngoài gặp chuyện gì mà về lại thay đổi lớn như vậy.

Trước kia em ấy hận không thể cách xa đám thú nhân ăn thịt 800m, giờ lại dính trên người con sói trắng kia, xé cũng không xé xuống được.

Mervyn cảm thấy, có lẽ là do Louis cứu em út lúc ở rừng rậm nguyên thủy.

Nhưng ân cứu mạng có thể trả bằng rất nhiều cách, duy chỉ không thể lấy thân báo đáp.

Bản thân Louis quả thực ưu tú, nhưng gia tộc Wolf thật sự không hợp với em út.

Bạn lữ của công chúa nhỏ gia tộc Robert họ có thể không có gia thế hiển hách, nhưng nhất định không thể giống Louis - không thể cho em ấy một cuộc sống an ổn.

Mervyn gục đầu xuống, nhìn Nguyễn Kiều.

Nhưng cha nói đúng, chẳng qua là có ân cứu mạng nên mới yêu thôi, nếu mạnh mẽ chia rẽ sẽ khiến tình cảm của hai người càng sâu nặng, chi bằng thuận theo tự nhiên, qua một thời gian, cô thấy chán, sẽ tự từ bỏ.

"Miffia, anh hai em nói đúng, Louis không so đo với em là do tính tình cậu ta tốt, nhưng như vậy không có nghĩa là em có thể không lễ phép như thế." Mervyn chọc chọc chóp mũi cô, "Hơn nữa, là một thục nữ, buổi tối không thể tùy tiện vào phòng một giống đực, có biết chưa? Nếu em thật sự thích cậu ta thì có thể đến tìm cậu ta vào ban ngày."

Carroll càng nghe Mervyn nói thì càng thấy sai sai, anh khiếp sợ nhìn Mervyn, lại nhìn hết các anh em một lượt, phát hiện biểu cảm của mọi người đều rất bình thường, lập tức lộ vẻ mê mang như bị vứt bỏ, "Anh cả?!"

"Đây là ý của cha." Mervyn nhìn Carroll, "Cha sẽ không đồng ý Miffia và Louis, nhưng nếu Miffia thích, cha sẽ không can thiệp. Dù sao Miffia trưởng thành rồi, con bé đã có thể chịu trách nhiệm cho quyết định của mình."

Carroll: "!!!"

Cha nói vậy hồi nào, sao anh hổng biết?!

Carroll tự bế.

Sau cuộc trò chuyện buổi tối, Nguyễn Kiều xác thật cảm giác được không ai ước thúc cô, không cho phép cô tiếp xúc với Louis.

Nhưng mà, luôn sẽ có một cái bóng đèn lớn đi theo như hình với bóng theo sau cô và Louis, không lúc nào không nhắc nhở hai người đừng quá mức.

Nguyễn Kiều: "......"

Nguyễn Kiều thật ra không thấy gì, chỉ là, sau khi có cái bóng đèn đó, Louis càng thêm thân sĩ.

Trừ cho phép Nguyễn Kiều ngồi xổm phơi nắng trên đầu anh, các hành động thân mật khác đều không còn thì thôi, anh thậm chí còn không cho Nguyễn Kiều chôn trong bộ lông trước ngực.

Nguyễn Kiều rất tức giận.

Louis ngốc ở gia tộc Robert không tới hai ngày, anh ở lại chủ yếu là muốn xác định Nguyễn Kiều không sao, ở cùng cô hai ngày, phát hiện cô nhìn như gầy yếu nhưng thực tế có thể ăn, có thể ngủ, có thể lăn lộn. Louis cũng yên tâm.

Chỉ là, tuy đã lên sẵn kế hoạch, nhưng Louis lại không biết tạm biệt Nguyễn Kiều như thế nào.

Hơn nữa anh cũng hơi luyến tiếc khi rời đi.

Vì thế, anh lại để thêm một ngày rồi mới thẳng thắn với Nguyễn Kiều, tỏ vẻ mình phải trở về, chờ anh xử lý xong nhiễu loạn gia tộc, anh sẽ lại đến gia tộc Robert, cầu cưới cô.

Lúc nói lời này, đôi mắt sói lam có chút bất an, hiếm khi dùng cằm cọ cọ đầu Nguyễn Kiều, "Bé ngoan, em nguyện ý chờ anh sao?"

Louis có thể thấy được ảnh ngược của mình trong đôi mắt đỏ đậm của Nguyễn Kiều, nhìn Nguyễn Kiều không có bất kỳ phản ứng gì khi mình nói phải đi, anh bỗng cảm thấy như bị một chậu nước lạnh thấu hắt vào tim.

Anh nghĩ bé ngoan cũng thích anh.

Nhưng phản ứng của cô lúc này khiến trái tim anh lạnh buốt.

Louis bắt đầu nghi ngờ, có phải anh hiểu lầm không, nếu bé ngoan thích anh, vậy sao khi anh nói phải đi mà cô lại không hề có một chút không tha, không nỡ nào?

Nguyễn Kiều không biết Louis nghĩ gì, thật ra trong thời gian này, cô đã sớm tính toán thời gian Louis rời đi.

Cho nên, giờ anh nói phải đi, cô cũng không kinh ngạc, tựa như rất tùy ý hỏi một câu, "Lúc nào anh đi?"

Đáy mắt Louis có chút cô đơn, rũ mi xuống, hàng mi thật dài che giấu cảm xúc nặng nề, nhàn nhạt nói, "Ngày mai."

"Được, vậy em đi chuẩn bị ít đồ cho anh." Nguyễn Kiều bò từ trên đất dậy, biến thành hình người, "Lát nữa đưa anh xong, mai không tiễn anh nữa."

Louis cũng biến thành hình người, cánh tay duỗi dài ra, nắm lấy cánh tay cô, biểu cảm bướng bỉnh, "Em còn chưa trả lời anh."

Nguyễn Kiều sửng sốt một lát, "Cái gì?"

Cánh tay ôm lấy vòng eo cô của Louis buông lỏng, đôi mắt lam đựng đầy bi thương, "Bé ngoan, anh vừa hỏi em có nguyện ý chờ anh hay không."

"Không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao?" Nguyễn Kiều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, "Không phải anh đã bảo sẽ dùng phương thức đường đường chính chính để ba ba em đồng ý gả em cho anh à?"

Câu trả lời của Nguyễn Kiều không khiến cảm xúc của Louis tốt hơn là bao, anh nhìn kỹ Nguyễn Kiều, giọng nhè nhẹ, "Em nhớ rõ là tốt rồi."

Đoạn đối thoại của hai người được người hầu thuật lại hoàn chỉnh cho Mervyn, Mervyn nghe xong, đôi mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, quả là gừng càng già càng cay, nghe lời cha nói, không nhúng tay vào chuyện em út và Louis quả là đúng đắn, mới mấy ngày mà tình cảm của em ấy với Louis đã phai nhạt, không thấy Louis muốn đi mà em ấy còn không muốn tiễn à?!

Chắc sau khi Louis rời đi, em út bị sự vật mới hấp dẫn, sẽ mau chóng quên luôn Louis là ai ấy chứ.

Nghĩ vậy, Mervyn luôn ổn trọng nở nụ cười vui mừng.

Sáu anh em khác cũng lần lượt biết chuyện, hôm sau, bảy anh em vui vẻ đưa tiễn Louis rời đi.

Nhìn vẻ mặt thất vọng và cô đơn của Louis lúc không thấy em út, bảy anh em cực kỳ vui sướng.

Chỉ là không bao lâu sau, bảy anh em đều không cười nổi.

Mervyn trầm mặt nhìn người vẫn luôn hầu hạ Nguyễn Kiều, biểu cảm trên mặt như muốn nứt ra, "Cô nói cái gì? Không thấy tiểu thư đâu là sao?!"