Hệ Thống Khóc Lóc Quỳ Cầu Ta Thành Thần

Chương 5



Rốt cuộc cũng có một người qua đường đi ngang qua thấy vậy dừng lại, hỏi: "Sao lại thế này?"

Người đàn ông tức giận nói: "Đây là con gái của tôi, nó yêu sớm, mẹ nó mới mắng nó một trận, nó vậy mà dám học tập trên mạng bỏ nhà ra đi."

Người đàn bà lại bắt đầu khóc: "Mẹ đã nói với con biết bao nhiêu lần, thằng đàn ông kia cũng sắp 30 rồi, con bây giờ còn chưa thành niên, thằng đó nó đang lừa con!"

Cô gái kinh hoảng lắc đầu, cô vốn dĩ là vừa mới cùng người nhà cãi nhau một trận, trong lúc tức giận liền rời nhà trốn đi, muốn đi dạo giải sầu, không nghĩ tới hôm nay sẽ xui như vậy, ở đây còn gặp phải bọn bắt cóc giả làm cha mẹ, cô không dám nghĩ tới việc lũ du côn này sẽ bắt cô đi nơi nào, cũng không biết phải nói như thế nào để người qua đường kia tin lời mình, cô tuyệt vọng khóc rống: "Tôi thật sự không phải! Tôi căn bản là không quen biết bọn họ! Cầu xin chú, mau giúp tôi báo nguy đi!"

Người qua đường nhăn mày, đã ý thức được chuyện này có chút không quá thích hợp, lúc này người mẹ lại đột nhiên gào to một tiếng, tiếng khóc nghe còn thảm hơn cô gái: "Con thế mà lại dám nói mình không phải con chúng ta, sao con có thể làm người lớn lo lắng như vậy hả! Con làm mẹ thật sự quá thất vọng rồi!"

Lúc này, một ông già lái xe dừng lại, liếc mắt nhìn hai vợ chồng kia, nói: "Cháu gái, đừng náo loạn, có chuyện gì thì về nhà lại nói."

Cô gái hoảng sợ nói: "Tôi thật sự không quen biết bọn họ! Thật sự thật sự không quen biết!"

Cô hướng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía cái người qua đường kia: "Chú, tôi cầu xin ngài, mau báo cảnh sát đi."

Người qua đường nhìn hoàn cảnh này: "Thôi thì các người cứ từ từ, trước tiên cứ báo cảnh sát đã."

Ông già đang vây xem trào phúng nói: "Chuyện trong nhà người ta cậu báo cảnh sát cái gì? Cảnh sát mỗi ngày đều rảnh rỗi sao?"

Người đàn ông khó xử gãi gãi đầu: "Cảm giác cô gái này khóc thật sự quá đáng thương, lỡ đâu thật sự có vấn đề thì sao?"

"Cô ta đáng thương?" – Ông già mệt tâm nói: "Cậu còn chưa gặp cháu gái lão, mới mấy ngày hôm trước trong nhà lão đây cũng nháo lên, khi ấy làm ầm lên còn ghê gớm hơn cô gái này, nó còn tuyên bố nếu có ai còn quản nó nó liền tự sát, còn đòi đoạn tuyệt quan hệ, lại viết giấy đoạn tuyệt, bắt con dâu lão kí, con dâu lão khi ấy đều giận tới hỏng người, con trẻ bây giờ thật sự không dễ dạy."

Lúc này, một chiếc xe tư gia dừng lại ven đường, một nam nhân xuống xe, mở cửa xe: "Anh trai, chị dâu, tình trạng mẹ không tốt lắm, chúng ta phải mau chóng tới bệnh viên ngay!"

Hai vợ chồng vừa nghe mấy lời này liền bóp cổ đem cô gái ấn vào trong xe: "Bà nội mày đều bị mày làm cho tức chết rồi, nhanh chóng đến bệnh viện, còn nháo tao liền đập mày!"

Cô gái tựa như phát điên mà giãy dụa, nam nhân tức giận giơ tay lên muốn đánh cô, một cây kem vừa mới ăn xong một nửa bay đến, "bang" một cái đập lên ót hắn ta.

Tên đàn ông giơ tay che cái ót, hung ác quay đầu lại: "Mẹ nó! Ai?"

Hai người mới tới trên người con mặc trang phục bệnh nhân, một người cánh tay còn bó thạch cao, một người trên đầu đang quấn băng gạc, vừa nhìn liền biết là 2 củ cải không có sức chiến đấu. Nhìn thấy gương mặt Bạch Tư Kiều, trong ánh mắt gã đàn ông hiện lên một tia tham lam, loại gương mặt này gần đây cũng thực đáng giá.

Rốt cuộc có người ra tay hỗ trợ, cô gái tựa như nhìn thấy cọng rơm cuối cùng, dùng sức mà níu lấy: "Anh trai cứu tôi! Anh trai cứu tôi!"

【tuyệt vọng cảm xúc giá trị: +800

+800

+800

+800

* * *】

Bạch Tư Kiều trầm mặt đi qua, một chân giơ lên đá vào trên eo nam nhân, đương trường thể hiện một màn đá một thằng đàn ông gần 1m8 bay hơn 2 m mới dừng lại, cậu đem cô gái đoạt lại, đưa cô gái núp ra sau lưng mình, từ kẽ răng bật ra hai chữ đầy chán ghét: "Rác rưởi!"

Bạch Tư Kiều vừa ra tay liền đánh vỡ không khí mờ mịt tại hiện trường, người bị cậu đá đang che eo nằm rạp trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, trừng đôi mắt tam giác hung ác mắng: "Mày làm gì? Mày muốn kiếm chuyện đúng không?"

Hai tên đồng lõa một nam một nữ cũng vội vàng chạy lên hỗ trợ, tức giận chỉ trích Bạch Tư Kiều: "Sao cậu lại có thể ra tay đánh người? Bọn ta chỉ muốn giáo dục lại con gái nhà mình cũng không được! Rốt cục có còn thiên lý hay không a!"

Ông lão đang vây xem cũng vội vàng chỉ trích: "Đúng vậy, sao có thể vô cớ đánh người? Đây là việc nhà người ta a, quá kỳ cục."

Ba người trung niên đều chen chúc đi lên, cùng nhau xô đẩy Bạch Tư Kiều: "Tôi nói cho cậu, đây là việc riêng của nhà chúng tôi, cậu cũng đừng bày đặt nhúng chân vào! Mau chóng chút đi!"

Ông già kia nhanh chóng tới kéo tay cô gái: "Mau, mau theo lão, bọ họ sắp đánh nhau."

Cô gái có chút do dự, nhìn đến gương mặt hiền từ của ông ta, liền đem chút phòng bị trong lòng vứt đi, vừa định cùng ông ta rời đi, Bạch Tư Kiều túm tay cô kéo lại, tay siết chặt, cô gái đột nhiên nhớ ra, ông già này khi nãy vừa cùng đôi vợ chồng trunng niên kia chỉ trích Bạch Tư Kiều.

Tâm cảnh giác của cô gái lập tức dâng lên, quay trở lại nắm chặt quần áo Bạch Tư Kiều, tránh phía sau người cậu, không ngừng lắc đầu.

Nơi này nhiều người như vậy, cũng chỉ có anh trai thoạt nhìn thật yếu ớt này cho cô một chút cảm giác an toàn, cô thật sự rất sợ hãi, hiện tại càng không dám tin bất kì người nào khác.

Bạch Tư Kiều cảm nhận được ác ý cảm xúc giá trị từ trên người ông ta, ghét bỏ nói: "Lại dám làm loại chuyện thương thiên hại lí này, đây là sợ chết không có chỗ chôn, muốn tranh thủ kiếm tiền mua hũ tro cốt sao?"

Ông ta kinh ngạc trừng mắt nhìn cậu: "Cậu! Sao cậu có thể nói chuyện như vậy? Lão đây chọc vào cậu chỗ nào? Tên nhóc này, tuổi tác nhìn có vẻ không lớn, sao tâm tư có thể xấu như vậy, người nhà người ta quản con cái nhà mình, cậu lại vô duyên vô cớ ra tay đánh người, lão tới giúp cậu, cậu lại còn mắng lão đây, không ai dạy cậu kính già yêu trẻ à?"

Lúc này lại có hai người qua đường nữa dừng lại, nhìn thấy vài người đàn ông trung niên cao lớn thô kệch lại đi xô xô đẩy đẩy Bạch Tư Kiều, phía sau Bạch Tư Kiều còn có một cô gái nhìn như nữ sinh trung học trốn tới trốn lui, với bộ dáng nhỏ nhỏ này của Bạch Tư Kiều, một bộ yếu đuối mong manh, eo cũng không thô bằng bắp đùi của bà cô kia, lập tức liền trở thành quần thể yếu ớt.

"Cậu trai trẻ, có cần hỗ trợ sao?"

"Có cần báo cảnh sát không?"

Bà cô kia lại nhân cơ hội khóc lóc kể lể: "Con gái nhà tôi rời nhà trốn đi, chúng tôi muốn mang con bé trở về, thằng nhóc này chạy tới ngăn cản, còn vô duyên vô cớ đánh người a!"

Người qua đường trong lúc nhất thời không xác định được cuối cùng rốt cuộc nên giúp ai?

Bạch Tư Kiều bĩu môi, kỹ thuật diễn này, vừa nhìn liền biết là tay già đời, bà ta thật sự không có con cái sao? Suy bụng ta ra bụng người, nếu như có con làm sao có thể nỡ lòng nào làm ra loại chuyện thương thiên hại lí này?

Tên đàn ông bị đá đã từ trên mặt đất bò dậy, tên này có vẻ đã mất đi kiên nhẫn, tức giận muốn đi lên kéo cô gái: "Lại đây, cùng tao về nhà!"

"Tôi không đi, tôi không quen biết các người!": Cô gái sợ hãi bắt lấy góc áo Bạch Tư Kiều, từ giọng nói đều có thể nghe ra tiếng nức nỡ: "Anh trai, tôi thật sự không quen biết bọn họ, tôi đúng là có trốn khỏi nhà một chút, nhưng tôi thật sự không quen bọn họ.". Đam Mỹ H Văn

"Đừng sợ, tôi ở đây, ai cũng đừng hòng mang cô đi.": Bạch Tư Kiều che chở cô gái lùi về phía sau 2 bước, ba người kia cũng theo sát hai người, có vẻ đều muốn động thủ bắt người: "Bà nội con đều sắp không xong! Sao con còn có thể ở đây hồ nháo!"

Lê Phi giơ di động đem một màn này ghi lại tất cả: "Tôi đã báo nguy, cảnh sát thực mau liền đến."

Lời này làm bọn buôn người ở đây đều thay đổi sắc mặt, người đàn bà nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ đùi, khóc lên: "Có còn thiên lý hay không a, con gái mình tôi đều không thể quản! Sao lại còn liên quan đến cảnh sát a!"

Những người vây xem cũng nói: "Dù sao cũng đã báo nguy, thôi thì đều đừng đi đâu cả, chờ cảnh sát tới rồi nói."

"Chờ cái gì mà chờ a? Đứa nhỏ này chúng tôi coi như mặc kệ, mày có giỏi thì tốt nhất đừng về nhà, chúng ta coi như chưa từng có đứa con như mày!"

Người đàn bà quyết định nói vài lời tàn nhẫn, quay người muốn chạy, lúc này Lê Phi từ trên xe rút ra một cây côn, thoạt nhìn đều dài tới 2m, nhìn qua còn rất dọa người: "Ai cũng không được đi, cảnh sát lập tức liền đến, nếu như là oan uổng các người" - anh ta chỉ vào Bạch Tư Kiều: "Tôi giúp các người đánh cậu ta!"

Bạch Tư Kiều liếc mắt nhìn anh ta một cái, đưa mắt ra hiệu cho anh ta, ông già kia cũng là người của bọn họ, một người cũng không được để thoát.

Lê Phi cảm giác mình muốn ói rồi, mẹ nó, Bạch Tư Kiều thế nhưng vứt mị nhãn với anh ta, vậy mà còn mẹ nó rất soái!

Ba tên buôn người kia đã không muốn tiếp tục chậm trễ nữa thời gian, nhìn đến cô gái tránh ở phía sau Bạch Tư Kiều, bọn họ vẫn là chưa từ bỏ ý định, tuổi con nhỏ này không lớn, tâm nhãn cũng không nhiều, gần đây trong hội nhóm đang tìm loại hình này khá nhiều, đem bắt trở về khẳng định có thể bán được không ít tiền.

Thời điểm đi ngang qua người cô gái, hai tên đàn ông đột nhiên duỗi tay, một trái một phải bắt lấy cánh tay cô, hung ác vừa kéo vừa túm cô vào xe, cô gái lập tức hoảng sợ, vừa đám vừa đá: "Cứu mạng! Tôi thật sự không biết bọn họ! Cứu cứu tôi! Anh trai mau cứu tôi!"

Vài người đang vây xem lúc này cũng phát hiện không thích hợp, cánh tay cô gái đều sắp bị túm gãy, cha mẹ thân sinh dù cho có tức giận đến mức nào cũng sẽ không nhẫn tâm như vậy, đang muốn tiến lên hỗ trợ, liền thấy Bạch Tư Kiều gầy gầy yếu yếu tiến lên, một chân đá bay một người, một bàn tay bắt lấy một tay người đàn ông còn lại, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, theo thanh âm xương cốt đứt gãy cùng tiếng người đàn ông kêu lên thảm thiết, bàn tay kia đều biến dạng.

Bạch Tư Kiều mặt mày lạnh tanh, đã không có khí chất ôn nhuận vô hại ngày thường, giờ phút này ánh mắt cậu lạnh nhạt, làm toàn bộ ngũ quan đều có vẻ sắc bén lên rất nhiều. Ánh mắt cậu bình tĩnh nhìn gã ta hét lên thảm thiết, tựa như đang xem một đống rác hoàn toàn không có sinh mệnh, bộ dáng đạm mạc này làm bọn buôn người sợ chết khiếp, người qua đường cũng bị hoảng sợ, tiểu tử này lớn lên trắng nõn sạch sẽ, ra tay cũng thật tàn nhẫn.

Người đàn bà cũng hết khóc, diễn cũng không diễn, nhanh chóng chạy tới đem người đàn ông nâng dậy, đưa mắt ra hiệu cho ông già kia, đều hướng xe chạy tới.

Người qua đường lúc này cũng ý thức được bọn họ thật sự là bọn buôn người, đều muốn đi tới hỗ trợ, ông già kia lại nhanh chóng chạy lên ngăn trở (ngăn cản, cản trở) bọn họ: "Đừng xen vào việc của người khác, bọn buôn người khả năng có đao, nguy hiểm a."

Âm thanh còi cảnh sát càng ngày càng gần, ba người lên xe, sốt ruột muốn chạy, đột nhiên phát hiện, chìa khóa xe không thấy.

Lê Phi nhe răng, từ trong túi móc ra chìa khóa xe cho bọn hắn xem một cái, sau đó dùng sức ném ra mặt cỏ cách đó thật xa. Ha, xảng khoái.

Ba người kia lật đật từ trên xe leo xuống, quay người muốn chạy, Bạch Tư Kiều lại đi qua, cũng không quan tâm cánh tay mình đang có thương tích, một tay bắt lấy một người, đem người đập vào xe hai lần, sau đó lại nhấc tay, đem người ném vào thùng rác.

Lê Phi: "Ngọa tào!"

"Chửi cái gì mà chửi? Ấn xuống!"

"Ấn xuống?"

"Anh nghĩ cái gì đó trong sáng chút được không!"

Lê Phi xấu hổ gãi gãi đầu, di chứng cùng mấy huynh đệ khoác lác, nói thuận miệng, haha.

Bạch Tư Kiều khóe miệng ngoéo một cái: "Đừng náo loạn, lão già kia là đồng bọn của đám người này, đừng để cho ông ta chạy."

Lê Phi kinh ngạc nhìn qua, vừa định nói chuyện, Bạch Tư Kiều giống như biết anh ta muốn nói cái g:, "Làm gì có ông lão nào lưng thẳng như vậy? Còn có làn da phía trên cổ, thời tiết quá nóng, lớp trang điểm đều sắp trôi sạch rồi!"

"Ngọa tào! Ngưu bức a!" Lê Phi xách theo gậy gộc liền đuổi theo ông ta, cuộc đời này lần đầu tiên làm chuyện tốt lớn như vậy, còn rất kích động.

Thời điểm cảnh sát chạy đên, Lê Phi mới vừa đem ông già ấn trên mặt đất, thật đúng là một người đàn ông trung niên giả trang, trên mặt đều là phấn.

Bốn người buôn người, bị bắt ba cái, người phụ nữ kia chạy mất.

Cảnh sát đem bọn buôn người đều bắt lại, nói với mọi người: "Hiện tại ý thức của người đân đều đã tăng lên, bọn tội phạm này liền bắt đầu gây án theo đoàn đội, gặp được mấy chuyện tương tự như này đừng tranh cãi, đừng do dự, trực tiếp báo nguy là được rồi, cảnh sát chưa tới, ai cũng đừng thả đi."

Bạch Tư Kiều móc ra một tấm khăn giấy ướt, một bên lau tay một bên nói: "Cảnh sát thúc thúc, còn có một người chạy mất."

"Không có việc gì, người của chúng ta đã đuổi theo, các cậu có ai bị thương hay không?"

Bạch Tư Kiều hơi hơi mỉm cười, ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có ạ."

"Không có là tốt rồi, cũng may có các cậu dũng cảm, ngay cả người giả trang cũng bắt được, về sau gặp loại sự tình này, trước tiên phải báo nguy, đầu tiên phải bảo vệ tốt bản thân chính mình rồi hãy đi cứu người, không cần xúc động xông lên, quá nguy hiểm, biết không?"

Bạch Tư Kiều ngoan ngoãn gật đầu, vẫn là hình tượng cậu trai ngoan ngoãn nhà bên, phúc hậu lại vô hại, hoàn toàn không hề có lực công kích: "Sức lực cháu khá lớn, đem tay một người làm bị thương."

"Không có việc gì, cậu đây là cứu người."

"Cảm ơn thúc thúc."

Vị cảnh sát này cũng hơn ba mươi tuổi, bị chọc cười, cậu nhóc này cũng quá ngoan, một tiếng thúc thúc này nghe cũng coi như êm tai?

Lê Phi xem đến sửng sốt, chẳng lẽ Bạch Tư Kiều có thành tích biểu diễn không tồi? Như thế nào biết diễn như vậy a?

Cảnh sát thúc thúc: "Cùng chúng ta đi cục cảnh sát đi, làm ghi chép."

【nhiệm vụ hoàn thành! Khen thưởng: Khen thưởng 500 kinh nghiệm, một tấm thẻ đạo cụ!

Công đức giá trị: +120

Mị lực giá trị: +3

Dư thừa cảm xúc giá trị đã có 15000, hệ thống đề cử học tập kỹ năng! 】

Hệ thống: "Không chỉ thu được tuyệt vọng cảm xúc giá trị, còn có cảm kích cảm xúc giá trị, còn có ác ý cảm xúc giá trị của bốn người kia, hôm nay có năm người cung cấp, chúng ta phát tài!"

Bạch Tư Kiều trong đầu nghĩ mở ra hệ thống nhìn nhìn: "Công đức giá trị cao như vậy?"

Hệ thống: "Có lẽ là do cứu người nhiều, nếu klhoong chính là liên quan đến nhiều bọn buôn người khác, mấy người này vừa nhìn liền biết là một đội, không chừng còn có thể đào ra hang ổ của bọn buôn người, cứu vớt thật nhiều phụ nữ trẻ em."

Hệ thống mệt tâm, ký chủ mà tà thần trói định lại đi trừng ác hướng thiện, còn kiếm giá trị công đức, nó cảm giác mình đã phải chịu vũ nhục!

Trở lại cục cảnh sát làm ghi chép, vừa điều tra ra liền bị dọa nhảy dựng, ba người này đều có tiền án, cả đám người đều trang điểm, râu là giả, nốt ruồi trên lông mày cũng là giả, lthậm chí cả ông già đều là giả, không chỉ có lừa bán trẻ em, còn lừa bán phụ nữ, nếu như cô gái này bị túm được, kết cục khẳng định sẽ bị bán đi.

Làm xong ghi chép cha mẹ cô gái cũng chạy tới, cô một bên khóc một bên nói chuyện Bạch Tư Kiều cứu mình, cha mẹ cô lại cung cấp một đợt sóng giá trị cảm xúc.

Lúc đưa bọn họ rời đi, một cảnh sát nhỏ nói: "Đội trưởng của chúng tôi nói, án này còn phải tiếp tục điều tra, dưới nguyên tắc là để bảo hộ mọi ngừi, việc giúp người lần này của các cậu tạm thời chưa công bố, nhưng khen thưởng vẫn là phải có, Ngài ấy xin cho hai cậu mỗi người 5000 đồng tiền tiền thưởng."

* * *editor nói nhỏ----

Chuyện này chỗ tui từng có ròi nha. Cỡ ba bốn năm trước, anh họ tui đanng ngồi trong nhà, có một người vô hỏi cha mẹ đâu, ản nói đang đi làm, thế là tên đó bịt miệng loi đi. Vừa lôi ra cổng thì gặp ông anh lớn hơn cw mới đi làm về, ổng hết lên, cả làng quanh quyanh chạy ra, tên kia thì thả anh họ tui, leo lên xe 1 thằng đang đứng trên bụi tre chạy mất.

Mọi người phải cảnh giác nha!