Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 102: Phiền phức có chân (35)



" Giết anh ta!"

Đúng rồi, lò sưởi muốn nhắc đến chuyện giết người... giết người không phải chủ đề khó, ta rất có kinh nghiệm. Nhưng vừa rồi y cũng đã hỏi danh tính của kẻ đó... lò sưởi không hề trả lời mà!!

Chủ đề liên quan đến giết người mà lò sưởi muốn nghe là gì đây?

Giết người... giết người...

Đúng rồi! Giết người!

Chính là nó!

Nhiễm Thanh Vân cực kì hào hứng trước chủ đề mà y vừa tìm được, nóng lòng muốn thử. Y nhẹ nhàng đặt tay ở cằm nhỏ của Phó Kim Phong điều chỉnh sao cho vị trí tầm nhìn của y chính là mắt của mình... Nhiễm Thanh Vân không nhanh không chậm mở miệng.

" Đám người đó anh đã giết hết toàn bộ rồi, tất cả những người tổn thương em, anh đều giết."

"..."

Nhiễm Thanh Vân:"..."

Cho nên thế này là chọn đúng hay sai chủ đề vậy?

" Hức..."

Nhiễm Thanh Vân:"..."

Ta không hề làm gì cả! Ta không to tiếng, không động tay động chân... ta không có! Lò sưởi khóc chắc chắn không phải lỗi của ta... nồi này nhất quyết không đội.

Phó Kim Phong ngồi ở trên bàn bếp đột nhiên lặng lẽ rơi nước mắt, hại Nhiễm Thanh Vân luống cuống tay chân không biết phải làm sao.

[ Chúc mừng chủ nhân, ngài đã chọn đúng chủ đề rồi.]

Cút! Chúc mừng cái rắm.

Phải chứng kiến cảnh lò sưởi nhà mình rơi nước mắt, có chỗ nào đáng chúc mừng? Nhiễm Thanh Vân đau lòng muốn chết, ôn nhu giúp Phó Kim Phong lau đi những giọt nước mắt ấm nóng kia, dịu dàng an ủi:" Đừng khóc, ngoan."

Phó Kim Phong khẽ chớp mắt, tiêu cự lần này, thật sự đã đặt ở trên người Nhiễm Thanh Vân. Nhìn rõ người trước mặt, nước mắt của Phó Kim Phong chảy ra càng điên cuồng.

Nhiễm Thanh Vân:"..."

Ta mới chỉ đi có một lúc thôi, thật đó! Tên khốn nào nhân lúc ta không có mặt ở đây động đến lò sưởi của ta?

" Nhiễm Thanh Vân." Phó Kim Phong ngập ngừng gọi tên y, hai tay vươn ra, mềm mại ôm lấy cổ Nhiễm Thanh Vân.

" Đừng sợ, có chuyện gì, nói cho anh." Nhiễm Thanh Vân đỡ lấy đầu Phó Kim Phong, giúp y chỉnh tư thế thật thoải mái trong lòng mình.

" A."

Phó Kim Phong đột nhiên than nhẹ một tiếng, trong lúc Nhiễm Thanh Vân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, y đã nhảy ra khỏi lòng Nhiễm Thanh Vân, không quản đồ vật ngổn ngang dưới chân, lao vào phòng ngủ đóng sập cửa.

Nhiễm Thanh Vân:"..."

" Phó Kim Phong, em bị sao vậy, mở cửa ra... đừng khiến anh lo lắng nữa." Nhiễm Thanh Vân tiến tới cửa phòng ngủ bị khóa trái, đập cửa. Y có thể dễ dàng phá cửa, nhưng y không làm, lò sưởi đã lấy lại được thần trí rồi, cứ để lò sưởi tự giác đi.

Thể hiện ra ngoài một chút việc mình rất lo lắng cho lò sưởi để lò sưởi cảm nhận được là hoàn hảo rồi!

" Anh... có thể đưa cho tôi một bộ quần áo không?" Phó Kim Phong ngại ngùng thò một nửa mặt ra ngoài, chỉ lộ ra một chút, Nhiễm Thanh Vân cũng có thể nhìn ra được lò sưởi đỏ mặt nhiều như thế nào.

Đáng yêu quá đi!

Nhiễm Thanh Vân không nhịn được bật cười, lấy từ không gian ra một bộ quần áo, đưa cho Phó Kim Phong, Phó Kim Phong nhanh nhẹn nhận lấy, quay trở lại phòng ngủ.

Chưa đến năm phút, Phó Kim Phong đã mặc xong quần áo, đường hoàng bước ra khỏi phòng ngủ.

Trong lúc Phó Kim Phong thay đồ, Nhiễm Thanh Vân đã kịp thời dọn ra một chỗ trống để bọn họ có thể hảo hảo ngồi nói chuyện.

" Tới đây, kể cho anh nghe xem rốt cuộc sáng nay em xảy ra chuyện gì!"

Nếu không phải ta mạng lớn, bị một mảnh vỡ nào đó đập trúng đầu... bây giờ có lẽ hai ta đang lưu lặc ở một thế giới khác nào đó rồi.

" Tôi..." Phó Kim Phong ngập ngừng, bộ dạng này chính là không muốn kể cho lắm.

Nhiễm Thanh Vân không còn cách nào, chỉ có thể trước tiên đổi cách nói, từ bá đạo bắt ép sang tri kỉ dỗ dành:" Em nói đi, nói cho anh biết, anh mới có thể hiểu em... giúp em giải quyết. Em tin anh, được không?"

Nhìn đi, trình độ dỗ dành lò sưởi của ta đi, sắp đạt đến trình độ thượng thừa rồi, sắp đủ điều kiện tốt nghiệp rồi.

Vấn đề của Phó Kim Phong lại liên quan đến giấc mơ bị cường hôm trước.

Gương mặt y vốn không nhìn rõ trong giấc mơ, ở tại thời điểm y đến gặp đám người cấp cao trong tòa nhà kia trở nên hoàn toàn rõ ràng. Với những người chưa từng gặp, ở trong giấc mơ sẽ không thể nhìn thấy mặt... thế nhưng những người gặp rồi thì khác.

Vào lúc đó, Phó Kim Phong nhìn thấy nam nhân trong giấc mơ kia.

Cảm xúc sợ hãi bao chùm lấy y, y không thể ngờ, cái kẻ cường y trong giấc mơ kia, lại là đại tướng... thật sự là đại tướng!

Từ khi mơ thấy giấc mơ đó, Phó Kim Phong chưa từng nghĩ đấy là giấc mơ, y luôn nghĩ nó theo một hướng khác... là cái hướng mà y không mong muốn nhất.

Nếu Nhiễm Thanh Vân không xuất hiện thì sao?

Hôm nay y một lần nữa trong cơn hôn mê mơ về giấc mơ đó, một giấc mơ đầy đủ hơn, ám ảnh hơn, đáng sợ hơn.

Sau khi được Nhiễm Thanh Vân cứu thoát từ căn cứ trung tâm trở về nhà, Phó Kim Phong đã mơ thấy một giấc mơ rất dài... trong giấc mơ, thế giới vẫn phải trải qua một kì mạt thế đầy khủng khiếp, tuyệt vọng, đau đớn, dịch bệnh, đói khát diễn ra ở khắp mọi nơi.

Phó Kim Phong khi ấy vẫn là một thiếu tướng cực kì mạnh mẽ, sở hữu dị năng hệ thủy vô cùng cường đại... y được người người kính trọng, luôn được giao những nhiệm vụ quan trọng nhất.

Cho đến khi, nhiệm vụ lần đó thất bại... những người anh em vào sinh ra tử cùng với y đều thiệt mạng tại đó...ngày cả Lữ Tân và Liễu Bạch cũng đều thiệt mạng... Phó Kim Phong may mắn được một nhóm đội khác cứu sống, đưa về căn cứ.

Sống sót... đối với y cũng không biết là may mắn hay xui xẻo nữa...

- ---

Bò sữa lò sưởi!