Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 113: Ma tu bất kiếm (2)



" Đã đến đông đủ hết rồi?"

" Dạ, đã đến hết rồi." Lại Lợi là đại sư huynh lớn nhất, phụ trách quản lý môn hộ, quyền lực chỉ sau tông chủ.

" Vậy ta đã có thể bắt đầu nói rồi!" Tông chủ nhàn nhạt chống tay dưới cằm, ánh mắt hờ hững quét qua toàn bộ đệ tử đang đứng bên dưới.

Những người đệ tử lâu năm, đối với ánh mắt này của tông chủ vốn đã quen thuộc, những đệ tử mới vào thì khác, bị y dọa sợ, khó khăn lắm mới có thể tự chống đỡ cơ thể bằng hai chân dần vô lực của mình.

" Lại Lợi, huynh có thể đứng im một chỗ được không? Huynh chèn lên vị trí đứng của ta rồi." Liên Dao đứng bên cạnh Lại Lợi, không hiểu thấu hôm nay Lại Lợi có chuyện gì vui, ép y đến chỗ đứng cũng chẳng còn.

" Ha ha, xin lỗi nha... đệ biết đó, đây là lần đầu tiên trong vòng mấy năm gần đây Tông chủ tự mình tới buổi gặp mặt đầu năm của môn phái, điều này không phải đã chứng tỏ tông chủ đã quan tâm tới môn phái nhiều hơn rồi sao? Đợi thêm một chút, tông chủ sẽ có thể trở thành giống tông chủ nhà người ta rồi."

" Lại sư huynh, ta nói thật, huynh đừng có trông mong quá vào tông chủ... có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này thì nên cân nhắc việc đi tới môn phái nào theo học đi."

" Đệ cũng đừng quá tiêu cực, đúng không Nhiễm Thanh Vân." Lại Lợi bất ngờ ném lời lên người Nhiễm Thanh Vân đang đứng một đống bên cạnh.

Nhiễm Thanh Vân chỉ đứng cho đủ người:"..."

Hỏi ta làm gì? Ta không biết.

Nhiễm Thanh Vân không đáp lại, một mặt bình thản đứng nguyên một chỗ, ánh mắt đặt ở trên người tông chủ.

Lại Lợi không nhận được câu trả lời:"..."

Không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.

" Hôm nay là ngày gặp mặt thường niên của môn phái, ta muốn nhân cơ hội này, gửi tới các ngươi vài điều." Tông chủ phía trên không để tâm tới đám đồ đệ bên dưới nói chuyện riêng, thứ gì cần nói, y đều chậm rãi nói ra một lượt.

Chủ đề lần này của tông chủ, thành công khiến đám đệ tử lâu năm kinh ngạc đến không thể tin.

" Liên sư đệ, ta không phải đang nằm mơ đó chứ?" Lại Lợi mơ hồ hỏi Liên Dao.

" Hình... hình như đệ cũng nghe thấy những gì huynh nghe thấy."

Mặc dù nói câu này nghe có vẻ không tôn sư trọng đạo, nhưng y thật sự không kìm được mà bật ra tiếng cảm thán.

" Trời ơi! Tông chủ của chúng ta thật sự trưởng thành rồi!"

" Tông chủ thật sự sẽ đích thân chỉ điểm chúng ta tu luyện sao?"

" Ngọn gió nào khiến tông chủ thay đổi như vậy?"

" Cảm động quá! Nếu thật sự tông chủ nghĩ thông rồi... chúng ta sẽ không cần phải nghĩ về việc chuyển môn phái nữa."

" Còn phải xem xem những chỉ điểm của tông chủ lợi hại đến đâu... nếu tu luyện có chuyển biến, vậy thì thật sự không cần đổi môn phái nữa rồi."

Đám người Lại Lợi bởi vì chọn môn phái mà nghĩ đến bạc cả tóc, mặc dù việc đổi môn phái sẽ giúp ích cho việc tu luyện nhưng hệ lụy đi theo nó cũng rất nhiều, rất rắc rối... những người coi nhẹ hệ lụy đều đã chuyển đi cả rồi, chỉ có đám người đặt nặng hệ lụy ở lại mà thôi.

Buổi thuyết giảng chào mừng đầu năm của môn phái kết thúc êm đẹp, đám người Lại Lợi mang theo đống tâm trạng hào hứng trở về phòng.

Vừa đẩy cửa, bọn họ phát hiện Nhiễm Thanh Vân đang âm thầm đóng gói đồ đạc của mình.

" Nhiễm sư huynh, huynh đang làm gì vậy?"

Tự nhiên đóng gói đồ đạc?

" Phải đó Nhiễm sư đệ đây là muốn đổi phòng với ai sao? Sư đệ ở cùng với chúng ta có chỗ nào không thoải mái, có thể từ từ nói ra, đừng giấu trong lòng mà." Lại Lợi lo lắng hỏi.

" Không có việc gì! Ta chỉ là muốn đổi môn phái rồi." Y không giống bọn họ, có thể từ từ chậm rãi ở nơi này hưởng thụ cảm giác đứng đầu một phương... y còn có nhiệm vụ trở thành đỉnh lưu thế hệ mới.

[ Là đỉnh lưu tu tiên thế hệ mới, thưa chủ nhân.]

Ai mà quan tâm chứ!

Vốn muốn trước khi đám người này trở về sẽ dọn dẹp xong hết rồi rời đi, tránh phiền phức... không ngờ tốc độ dọn đồ của y vẫn không kịp tốc độ trở về của đám người này.

Y cũng đã đánh giá thấp độ nhiều chuyện của bọn họ rồi... 9 con người, điên cuồng bu lấy Nhiễm Thanh Vân tra hỏi, cho dù y không trả lời thì bọn họ cũng nhất quyết bám lấy hỏi, hỏi đến khi nào chịu trả lời rồi mới thôi... sau đó bọn họ sẽ từng người một nêu ra quan điểm cá nhân, áp đặt lên người Nhiễm Thanh Vân, cho dù có xảy ra bất cứ thứ gì cũng sẽ ép Nhiễm Thanh Vân ở lại bằng được.

Nhiễm Thanh Vân không có cách nào có thể thoát khỏi cái đám phiền phức này, chỉ có thể trước tiên đồng ý với bọn họ, sau này tìm cách rời môn phái sau.

Rời khỏi môn phái không phải việc đơn giản, bọn họ muốn theo học ở môn phải khác thì đều phải có thư giới thiệu của tông chủ môn phái và một vài huynh đệ đồng môn.

Nằm trên giường, nhìn ra bầu trời ngoài của sổ, Nhiễm Thanh Vân không kìm được mà nhớ đến lò sưởi. Không biết ở thế giới này lò sưởi sẽ có thân phận gì.