Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 153: Hoàng Hôn (xong)



Trong lúc y ngủ ta có kiểm tra rất kĩ rồi, ngoài hai vết rạch nhỏ ở lòng bàn tay, hai bên đùi trong đều có vết bầm thì trên đầu y chắc chắn không hề có vết thương.

[ Chủ nhân quả nhiên là tra nam.]

Này này, đừng tưởng ngươi nhân cơ hội này mắng ta, ta sẽ không truy cứu.

[ Tra nam chính là tra nam, đến đùi trong của con nhà người ta cũng dám xem.]

Đùi của lò sưởi có gì mà không dám xem, ta còn xem qua hết một lượt rồi kìa.

[...] Quả nhiên là tra nam, còn dám khoe, không biết xấu hổ.

Nhiễm thanh Vân âm trầm liếc mắt trong lòng, thành công dọa Vương Bội không dám lộn xộn lên tiếng nữa.

Nó là một hệ thống thức thời, lúc có thể chửi thì sẽ chửi, lúc không thể chửi, đương nhiên liền offline.

Phó Kim Phong ngồi một bên, sau khi tự mình ổn định, mới nhìn đến Nhiễm Thanh Vân ở bên cạnh, thấy Nhiễm Thanh Vân biểu tình mờ mịt nhìn mình, Phó Kim Phong mới cảm thấy tâm tình tốt hơn đôi chút, tự mình an ủi.

Y lúc đó đang hôn mê, chắc chắn không nghe thấy mấy lời lung tung kia của y đâu.. còn tốt, chút mặt mũi vẫn còn giữ được. Phó Kim Phong sau khi một lần nữa  tự mình ổn định lại, mới dám chính thức quay đầu đối diện với Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân thấy lò sưởi sợ hãi mình, toàn thần toát ra vẻ khí phái, đường đường hoàng hoàng:" Đại Đại yên tâm, ta không phải tra nam... chắc chắn sẽ không bỏ rơi ngươi."

Phó- vừa thở phào một hơi trong lòng- Kim Phong:"...."

Này, này, này rõ ràng là y đã nghe thấy!!

Không, không phải chứ?

" Ngươi nghe, nghe thấy?" Phó Kim Phong khó khăn mở miệng muốn xác định lại.

" Thật xin lỗi, vốn không muốn dọa ngươi sợ, Đại Đại đừng lo, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện nữa." Nhiễm Thanh Vân thành thực chỉ ba ngón tay lên trời, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phó Kim Phong nhưng rõ ràng là dán tiếp khẳng định.

" Ngươi, ngươi, ngươi..."

" Ta khi đó mặc dù có thể nghe thấy, có thể cảm nhận được nhưng làm cách nào cũng không thể mở mắt, không thể nói chuyện, ta không phải cố ý lừa dối ngươi, ngươi cũng không cần thẹn thùng, những lời đó ta sau này đều nhớ kĩ, chắc chắn sẽ không bỏ ngươi lại, sẽ không phụ ngươi." Nhiễm Thanh Vân nói chắc như đinh đóng cột.

Nhiễm Thanh Vân- ta là ai chứ! Chắc chắn không phải hạng người giả vở ngất để lừa lò sưởi nói lời thật lòng với mình. Nhưng lời kia đã nghe thấy rồi, Nhiễm Thanh Vân- ta cũng sẽ không giả vờ như chưa nghe thấy a!

" Ta, ta, ta..." Phó Kim Phong xoắn xuýt:" Ta có gì mà phải ngại, lời ta muốn nói đều nói rồi, nếu ngươi dám một lần nữa bỏ lại ta, ta sẽ độc chết cả nước của ngươi."

Phó Kim Phong chính là không hiểu sao mình lại liên tục thêm từ "Lại" vào trong câu nói, nhưng thâm tâm của y luôn tự nhận định, việc đột ngột rời bỏ y của người đột diện, không phải mới xảy ra lần đầu tiên.

" Được được, ta sẽ không bỏ lại ngươi, không phải vì mạng sống của người ngoài, là vì ngươi nên ở lại." Nhiễm Thanh Vân dịu dàng mỉm cười, kéo Phó Kim Phong vào trong lòng.

" Bệ hạ, có người cầu kiến!"

Văn công công đột ngột xuất hiện khiến Phó Kim Phong không khác gì mèo bị túm đuôi, nhận thấy tư thế ái muội của bọn họ, Phó Kim Phong bất giác muốn đầy người ra.

Khí lực của Nhiễm Thanh Vân lớn hơn, dễ dàng túm lấy eo mảnh khảnh, ấn người vào trong lòng, thuận tiện dùng chăn vàng chùm lên cho y:" Truyền vào."

Phó Kim Phong hồi hộp bị ném vào khuôn ngực mát mẻ, mặc dù đã hôn mê cả một ngày, vẫn tham lam chút hơi thở yên bình của Nhiễm Thanh Vân, ngoan ngoãn gối đầu lên ngực y, nhắm chặt hai mắt.

" Bệ hạ!" Liễu Hà- nhiếp chính vương được bổ nhiệm thay Bạch Dạ cung kính bước vào:" Xin lỗi vì gấp gáp quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi, có điều Tân vương của Ngọc Xuyên đột ngột gửi thư xin hàng, còn muốn hàng năm đưa ra cống nạn, việc này quá lớn, thần không dám tự chủ chương."

Nhiễm Thanh Vân:"..."

Cái mẹ gì mà đột ngột chứ! Ta đây tự mình chém không biết bao nhiêu cái đầu của hoàng đế!

Được rồi, lò sưởi còn ở đây, ta không thể nhận mình đi chém đầu người được.

" Cần phản hồi thế nào thì phản hồi như thế!" Đường đường là văn nhiếp chính vương, soạn văn hay nhất nước rồi, có chút việc cũng chạy tới nhờ ta hướng dẫn? Ta không rảnh, đuổi người:" Ngươi lui ra được rồi, ta tin ngươi."

Thư xin hàng là chút chuyện nhỏ:"..."

Liễu Hà không còn gì để nói, cũng không dám bắt bẻ câu chữ của thiên tử, đành mang theo gánh nặng bị Nhiễm Thanh Vân ném cho, rời khỏi tẩm điện vàng óng.

Phó Kim Phong lúc này mới ở trong ngực Nhiễm Thanh Vân chui ra.

" Thanh Vân, ta... ưm..."

Góc độ này thật sự rất phù hợp, Nhiễm Thanh Vân chỉ cần dùng tay giữ lấy gáy nhỏ, đầu hơi cúi liền có thể ngậm lấy đôi môi ngọt ngào kia.

Nhiễm Thanh Vân vừa cắn vừa mút, được Phó Kim Phong vụng về hưởng ứng, động tác càng chở nên táo bạo.

" Không được!" Phó Kim Phong bỗng nhiên thanh tỉnh, ngăn chăn bàn tay mát lạnh đang làm loạn trong y phục, đột ngột ngồi bật dậy:" Ban ngày ban mặt, ngươi muốn làm gì!"

Nhiễm Thanh Vân không đáp ngay lập tức, ánh mắt dịu dàng nhìn y, động tác ôn nhu luồn vào mái tóc vừa dày vừa dài, rất dễ dàng có thể giúp Phó Kim Phong vấn tóc.

Đã vấn tóc cho lò sưởi rất nhiều lần rồi, Nhiễm Thanh Vân không cần nhìn cũng có thể lưu loát mà vấn.

Phó Kim Phong chứng kiến một loạt động tác lưu loát của Nhiễm Thanh Vân, lại không hề cảm thấy bất ngờ, Phó Kim Phong đột nhiên hơi ngẩn người:" Thanh Vân, chúng ta trước đây đã gặp nhau rồi sao?"

Chút quen thuộc này, không phải một sớm một chiều có thể hình thành.

" Không phải." Nhiễm Thanh Vân không cần nghĩ ngợi liền đáp lại câu hỏi của Phó Kim Phong.

Nhiễm Thanh Vân đáp quá nhanh, không khỏi khiến Phó Kim Phong càng thêm nghi ngờ, nhưng Nhiễm Thanh Vân không muốn thừa nhận, Phó Kim Phong chỉ có thể âm thầm ghi hận trong lòng, đợi đến khi thích hợp sẽ hỏi người vậy.

Ngươi cứ chờ đó, tốt nhất là đừng để ta túm được đuôi cáo của ngươi. Tra nam!