Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 170



Những ngày này Lang Thiên Bá ngoài lên triều và duyệt tấu chương ngày rảnh đều bám cô không thôi. Cô buổi sáng đi lấy dược liệu giúp hắn tối lại vừa giúp hắn châm cứu ngưng độc, lại giúp hắn uống thuốc ép độc. Trong một năm này hắn cũng đã biết hoàng thượng là người hạ độc hắn. Hắn cũng đã ngưng uống thuốc của hoàng thượng. Mọi chuyện tiến triển khá thuận lợi. Một năm sau, Thiệu Hỉ cùng hai nữ chính cũng đã tới. Cô nhìn Thiệu Hỉ được đãi yến tiệc linh đình bĩu môi. Cô mới không ganh tị với hắn đâu!

- "Trắc Phi nương nương, hôm nay ta mời người một ly, cảm ta ơn của người!"

Thiệu Hỉ mới tới liếc qua liền thấy sư phụ mình nhớ nhung bao ngày đang ngồi cùng nam nhân kia. Tuy biết sư phụ mình đào hoa nhưng chọc nhiều người như vậy...hắn trong lòng cũng không mấy thoải mái.

Cô nhìn người theo sau Thiệu Hỉ liền đen mặt. Mẹ ơi, hắn không phải là Hạ Tử Mạc sao? Nước bị cướp mà hắn còn rất bình bình thản thản tại nơi này mà uống rượu kẻ địch sao???? Hắn không lẽ đi tu theo phật pháp chứ không phải tiên đạo??

Thấy cô luôn nhìn Hạ Tử Mạc, Lang Nhiếp Thần phất lên tay áo rộng che đi ánh mắt cô. Thiệu Hỉ cũng ngồi chắn trước Hạ Tử Mạc không cho cô nhìn tới. Cô cắn hạt dưa chán nản bị che tầm mắt thở dài. Hạ Tử Mạc ban đầu không hiểu sao lại luôn biết rằng một khi Thiệu Hỉ đi đâu đó xa khỏi núi là y rằng sẽ gặp nữ nhân kia nên sống chết cũng bám chân hắn theo tới. Nếu cô đoán không sai...hai ba ngày nữa hai nữ chính sẽ nối đuôi nhau tới! Tiệc của đám vương quyền nhanh chóng biến thành nơi nhi nữ của đám văn võ bá quan tranh tài mong ước được vương tử nào đó để mắt cưới vào hậu cung. Nhìn một đám như vậy...cô thực không có mấy cảm xúc. Cô đứng lên mang ý muốn rời đi, Lang Thiên Bá lập tức đứng lên trước cô.

- "Phụ Hoàng, thần nhi cảm thấy trong người không được khỏe. Thần nhi xin phép cáo lui!"

Hoàng Thượng liếc qua Lang Thiên Bá sắc mặt quả nhiên có chút suy yếu khẽ nhếch môi cười phất phất tay.

- "Thái tử sức khỏe từ trước tới nay vẫn luôn yếu ớt như vậy, thôi về tĩnh dưỡng đi! Trắc phi, con đưa nó về. Nhớ chăm sóc cẩn thận!"

- "Nhi tử cáo lui!"

Cô và Lang Thiên Bá hành lễ rồi dìu nhau rời đi. Hoàng thượng nhìn theo đứa con mà mình vẫn luôn ghét bỏ ánh mắt vẫn luôn chán ghét như vậy.

Thiệu Hỉ nhìn một màn này lắc đầu rồi nhìn theo bóng cô rời đi bên môi nhấp ly rượu. Người vô duyên phu thê vô cớ lại bị cột với nhau...lại có nhân duyên từ lâu, tình cảm lại sâu đậm như vậy thật kỳ quái.

Sớm hôm sau như bình thường cô tỉnh lại liền nhận được tin Thiệu Hỉ...bây giờ phải gọi hắn là Quốc sư nhỉ? Quốc sư nói Đông cung thiên thời địa lợi nhân hòa thích hợp cho việc tính toán của hắn liền xin hai phòng tại nơi này. Cô ngồi trên tường nhìn đám hạ nhân bên dưới chuyển lư đan tới. Lâu rồi cô cũng không chế tạo đan dược thấy đan lư liền có chút nhớ nghề, hồi đó con chuột bạch của cô còn chưa có quyền cao chức trọng như bây giờ cô còn đè đầu tiểu bạch được. Giờ hắn quyền còn cao hơn cô...cô có muốn đè đầu hắn cũng chính là con cá nhỏ nhoi không dám. Chưa nói tới người dân nơi đây coi quốc sư như thần, tôn kính hết mực.

- "Sư phụ, sao người lại ngồi nơi này? Nơi này rất nắng, thân thể người phàm của người e chịu không nổi!"

Nghe giọng của Thiệu Hỉ bên cạnh cô giật mình một chút nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại.

- "Quốc sư người đang nói với ai vậy?"

Cô quay lại nhìn Thiệu Hỉ ưu nhã nở nụ cười.

- "Sư phụ, người nghĩ người giả vờ không quen liền qua mắt được ta? Hơn nữa người lịch kiếp...nhưng ta tính toán ra được...người vốn không mất đi ký ức!"

Cô yên lặng biết không diễn hơn được nữa liền đưa tay một cái tát lên đầu hắn.

- "Đệ tử thối! Từ khi nào mà ngươi đã dám bóc phốt ta rồi? Ngươi không thể để cho ta diễn trọn vai hay sao?"

Thiệu Hỉ chấp nhận ăn đau cười cười như kẻ ngốc trước mặt cô, nhưng chưa kịp nói gì Lang Thiên Bá đã từ đâu bay tới ôm lấy eo cô.

- "Ái phi, hôm qua mệt như vậy sao không ở yên tĩnh dưỡng còn lang thang như vậy? Leo lên nơi nguy hiểm như vậy không sợ ngã sao?"

Đối với sự ôm ấp này cô sớm đã quen không đẩy hắn ra mà ngược lại theo thói quen còn quay lại rúc vào lòng hắn.

- "Đâu có, ta gặp lại cố nhân xưa nên cùng y nói vài lời. Đúng rồi phu quân ta đói rồi! Chúng ta đi ăn đi!"

Lang Thiên Bá thấy vậy trên môi nở nụ cười sủng nịnh xoa má cô.

- "Ta đã chuẩn bị món nàng thích ăn rồi!"

Cô quay qua cười với Thiệu Hỉ.

- "Ta đi đây!"

Cô vừa dứt lời xong Lang Thiên Bá lập tức ôm cô xuống phía dưới. Từ đầu tới cuối đều không để Thiệu Hỉ vào mắt. Thiệu Hỉ cũng không để chuyện này vào mắt. Vốn dĩ người không duyên sẽ chẳng thể tới với nhau hắn cũng không lo.

Hai ba ngày sau quả nhiên hai vị nữ chính cũng đều tới. Hôm đó trùng hợp là ngày cô ép độc cho Lang Thiên Bá, cô cùng hắn xin phép không tới yến tiệc do Lang Thiên Bá lâm bệnh nặng. Hoàng thượng đương nhiên nghĩ tới Lang Thiên Bá độc đã ngấm rất ung dung cho phép hắn nghỉ.

Sau khi ép độc cho hắn xong, máu độc vấy lên y phục. Cô chẳng thể cho nha hoàn vào thấy được cảnh tượng này liền dùng sức ba bò chín trâu lột sạch y phục của Lang Thiên Bá ra. Nhìn một loạt cơ bụng sáu múi lại trắng trắng ngon ngon như vậy. Cô suýt nữa không kìm chế được bản thân mà hạ miệng xuống cắn lấy hắn. Nhưng cũng may...lý trí cô còn sót. Giúp hắn thay đồ xong cô âm thầm dùng dị năng hệ thủy của mình trong lúc hắn ngất đi âm thầm lau người cho hắn.

Nhìn hắn một mặt ngoan ngoãn ngủ say cô yên lặng hôn lên trán hắn rồi hai má bỗng đỏ bừng. Cô không hiểu sao lại không ngăn được bản thân như vậy.

Sau đó vì mệt mỏi cô cũng lim dim ngủ cạnh hắn. Chỉ là lúc cô ngủ say bỗng có một ánh sáng chiếu tới vị phu quân của cô. Dây tơ hồng đã đứt lại nối liền với nhau. Nguyệt Lão khiếp sợ nhìn tới sợi dây nối với nhau. Một lòng muốn đi gọi Độc Nhược Khắc nhưng lại bị Thiên đế ngăn lại.

- "Nếu ngươi dám đụng chạm tới mối duyên này...ta sẽ đầy người tới Âm Dược Cốc! Cho ngươi ngàn kiếp bất phục!"

Nguyệt Lão đã làm bạn với Thiên Đế bao nhiêu năm lần đầu thấy ông bạn già của mình cương quyết như vậy cũng đành thở dài. Ý trời đã quyết...chỉ khổ cho chúng sanh...

Lão Thiên đôi khi cũng quá ích kỷ rồi!

Thấy được sự biết đổi Lạp Dư Hinh cũng đang muốn báo liền nhận được dụ chỉ của Thiên đế đành ngậm ngùi quay đi. Từ khi sư muội của hắn thay đổi...vận mệnh này. Sư muội của hắn đều phải gánh chịu coi như nhân quả. Bất quá...thật quá tàn nhẫn rồi! Ngay cả sư huynh như hắn muốn giúp cũng là lực bất tòng tâm. Đành xem tới tạo hóa của sư muội nhà mình. Nhìn qua sổ công đức của cô Lạp Dư Hinh lần nữa thở dài. Thôi thì mua sẵn nải chuối cùng chút tiền vàng cho cô vậy.