Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 196



Kỷ Ái Quân chỉ cười hai tay ôm lấy lưng cô như muốn khảm cô vào trong xương cốt.

- "Theo ta đi! Ta hứa sẽ không phụ ngươi!"

Cô nhếch môi khẽ cười, không phụ sao? À! Người kia chỉ nói sẽ đi cùng cô tới đầu bạc giăng long, đi cùng nhau tới ngàn kiếp cũng không nói một câu "không phụ!" cô. Nhìn bầu trời xanh trước mắt cô lắc đầu thoát khỏi vòng tay hắn đứng dậy.

- "Mình ta một trời

Mình ta một lời!

Đời tựa sương khói

Lòng tựa mây!"

Cô phất cây quạt lấy trong không gian nhẹ nhàng cất bước rời đi. Cuối cùng tại đây cô vẫn như vậy. Một mình cũng tốt mà! Không ái, không thương, không đau, không hận! Chạm lên trái tim...cô không thấy nhịp đập của nó! Môi cô mỉm cười nhưng trái tim đã chẳng còn, là cảm xúc này tới từ đâu đây? Theo phản xạ học cách cười nói, theo thói quen học cách vờ có tình cảm nhưng bên trong lại trống rỗng như vậy.

Kỷ Ái Quân nhìn cô rời đi đem hai tay đưa lên rồi lại buông thõng xuống. Khóe mắt rơi ra giọt lệ nhưng lại chẳng dám lau đi, sẽ làm mùi hương của cô biến mất.

Bầu trời lần nữa về đêm! Cô sau khi lấy được kha khá tiền bây giờ liền đi kiếm thêm tại một casino xa hơn lúc trước. Vẫn như thường lệ cô thắng lớn. Nhìn những công ty lớn trên thị trường cô xoa cằm ngẫm nghĩ. Nếu bây giờ cô đem số vàng bạc đá quý cô cuỗm từ thế giới trước ra đổi tiền sẽ bị nghi ngờ, cô đành đổi tiền một cách từ từ vây.

Cô thong thả đi trên đường bỗng một chiếc xe sang trọng dừng lại trước cô.

- "Lam Đông Vũ! Lên xe!"

Cô dừng lại nhìn tới chiếc xe, cửa sổ xe hạ xuống cô liền thấy Stiver nhìn tới mình. Trời bên ngoài ban đêm còn khá lạnh cô liền ngoan ngoãn bước vào xe. Thật kỳ lạ, cô rõ ràng là vampire sao lại có cảm giác lạnh nhỉ? Mà khoan! Cô đang ở bộ dáng nữ nhân sao hắn lại....

- "Cuối cùng cũng chờ được em rồi! Tố Tố!"

- "Anh đang nói gì vậy? Tôi là Lam Đông Vũ!"

- "Trần Tố Tố! Em còn muốn lừa tôi sao? Tôi đã tìm em rất lâu rồi! Tôi là Lam Mặc! À! Ở thế giới cổ đại tôi là Bạch Trì! Và vài nhân vật phụ khác...ở những thế giới kia vì chưa đủ mạnh nên tôi chẳng thể nhớ ra em cho tới lúc lìa đời! Qua 6 thế giới tôi cuối cùng cũng đã đủ mạnh để tự lấy được ý thức!"

Cô khẽ kinh ngạc nhớ tới từng người kia, rồi ký ức cô nhớ lại Bạch Trì. Đó cũng là nam nhân mà cô nợ nhiều trừ Nĩ Nĩ.

- "Ân, bây giờ anh tính làm như nào?"

- "Tôi chỉ có thể lấy lại ký ức và ý thức vào ban đêm! Ban ngày tôi vẫn phải làm theo ký ức và cốt truyện!"

Cô xoa cánh mũi nhỏ Stiver liền nắm lấy tay cô.

- "Hôm nay vì không nghĩ sẽ lại được gặp em tôi vẫn chưa chuẩn bị gì! Tôi sẽ làm vịt quay cho em!"

- "Ân!"

Cô muốn rút tay ra khỏi tay hắn Stiver liền biết ý buông tay cô ra. Cô cùng Stiver tới một quán vịt mua tạm một con rồi Stiver dắt cô tới một khu rừng. Nơi đó huyền ảo tới mê hoặc. Giữa rừng có một cái hồ, xung quanh thật nhiều đom đóm đang bay lấp lánh như những ánh sao đêm!

Stiver nhanh chóng búng tay tạo ra một ngọn lửa, cô yên lặng nhìn Stiver mải mê làm việc nhớ tới bóng lưng của người kia.

"xoài!"

Cô nhấc dao nhỏ ở chân lên quay về phía tiếng động cảnh giác hỏi.

- "Ai?"

- "Là tôi! Thật trùng hợp! Hai người cũng đi dạo sao?"

Kỷ Ái Quân từ trong bụi rậm chui ra mỉm cười. Cô thấy hắn liền hạ đao xuống ý thức cảnh giác cũng đã đỡ đi nhiều nhưng vẫn nghi ngờ nhìn hắn.

- "Chắc không phải đã nửa đêm cậu vẫn đi vào rừng dạo chứ? Hơn nữa là với bộ quần áo đi chơi sang trọng như vậy? Mà còn là giày da nữa?"

Nửa điểm đáng tin cũng không có.

- "Được rồi! Tôi thừa nhận, tôi là tò mò! Người anh lạnh lùng của tôi từ khi nào sẽ dẫn theo nữ nhân tới nơi này!"

- "Đó không phải nữ nhân nào! Là hôn thê của ta!"

Cô mắt tròn xoe nhìn qua Stiver, từ khi nào hắn đã biết?

Stiver đem ánh mắt tò mò nhìn lại cô, thấy ý tứ đó cô liền quay đi. Có lẽ hắn vẫn chưa biết đi?

Cô yên lặng chợt nghĩ tới thế giới 6 nhìn qua Stiver. Nếu suy đoán của cô là đúng thì nam chính chính là người sư phụ nhưng...lại bị vướng tại chỗ của Bạch Trì! Bạch Trì thế giới kia không phải là nam chính! Hơn nữa thế giới thứ 3 Tần Lãng và Dương Chiêu cũng nói những câu khiến cô nghi ngờ. Nếu Tần Lãng khi đó cũng là Lam Mặc thì không hẳn hắn bây giờ mới lấy lại được ý thức.

Cô cũng không tiện hỏi thế giới thứ 6 Stiver tên là gì đành yên lặng chờ lúc tìm ra chân thân của hắn.

*Ding! Nhiệm vụ thứ 2: Tìm lại con mắt của thần!*

Cô kinh ngạc nghe tới tên của nhiệm vụ.

*Ý ngươi là con mắt của thần?*

*Đúng vậy! Con mắt đó có thể nhìn rõ chân thân của từng người. Nghe đồn là món bảo vật hiếm có!*

Cô yên lặng nhìn tới sao trời lòng thêm chút muộn phiền.

*Ngươi có biết nơi cất giấu Mắt thần?*

*Chỉ khi ký chủ có thể hoàn thành trên 50% cốt truyện bản đồ mới có thể mở?*

Hệ thống nhìn bản đồ đã giở sẵn rồi lại gấp vào như chưa thấy gì cả. Bây giờ chưa phải lúc.

*Được!*

Cô nhìn qua Kỷ Ái Quân vẫn nhìn chằm chằm mình nhướng mày.

- "Còn chuyện gì sao?"

Bầu không khí yên lặng được cô phá tan nhưng cũng không làm tình hình tốt lên được chút nào.

- "Tôi dù sao cũng đã tới đây sẽ không về nữa! Chào chị dâu!"

Kỷ Ái Quân rất tự nhiên ngồi xuống gần cô. Stiver vừa quay qua nhìn thấy vậy cả người đều cảm thấy khó chịu.

- "Alex tránh xa cô ấy ra!"

Kỷ Ái Quân thu lại nụ cười nhìn qua Stiver.

- "Anh đã làm anh tôi hơi lâu rồi đấy!"

Stiver ngưng tay nhìn tới người trước mắt mình môi mỏng nhếch lên nụ cười.

- "Vậy chết đi! Biết đâu kiếp nào đó cậu sẽ thoát khỏi cái bóng của tôi?"

Kỷ Ái Quân không buồn nói mà nhìn tới cô vẫn mang một bộ dạng hóng kịch như cũ.

- "Cô tên gì?"

- "Tôi tên No Name!"

Kỷ Ái Quân nghe vậy nhếch môi cười.

- "Tôi đã nghe rõ, bảo bối!"

Stiver tức giận đập cái bàn cả cái bàn đều rhồg rơi đồ ăn. Cô nhìn mà nước mắt rưng rưng. Oa đồ ăn của cô, mạng sống của cô.

Thấy con vịt đang nướng nóng hổi sắp rơi xuống đất Stiver mặc kệ hình tượng vội đưa tay đỡ lấy con vịt mặc kệ nó phá hủy lớp da của hắn.

Chuyện này còn có quá nhiều nghi hoặc.

"Oác!"

Cả cánh rừng bỗng nhiên gió nổi thật mạnh! Mặt đất bỗng như rung chuyển. Cô nhìn tới mặt hồ yên ả nay đã dạy lớp sóng lăn tăn. Một con Phượng Hoàng đỏ từ đó vụt bay tít lên cao khiến cô và hai người kia không khỏi ngạc nhiên. Đây...sao lại có phượng hoàng rồi?

Các nàng có nhận ra nữ chính lúc nào cũng khá cô đơn không?