Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 19: Tg1



Câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây, phần hay thì nên để phía sau.

Đầu tiên Doãn Quỳnh Chi chỉ muốn vạch mặt Lạc Tinh mà thôi, nào ngờ còn bóc được ra một con sói mắt trắng cũng nguy hiểm chẳng kém gì.

Đúng là người đi theo nhóm.

Lạc Lạc cùng Doãn Đình Thâm vốn cũng biết hai người kia là dạng người gì rồi nên cũng chẳng tỏ ra bất ngờ lắm, cô kéo kéo bàn tay đang mày mò tìm chỗ đặt vào của người đàn ông kia.

"Anh làm cái gì đấy? Có biết xấu hổ là gì không hả?"

Doãn Đình Thâm tỏ vẻ bản thân chẳng làm cái gì cả.

"Tôi không biết, em dạy tôi đi."

"Tôi không có rảnh, Doãn tổng, nếu anh không có việc gì làm thì cũng đừng quấn lấy tôi như thế chứ, nhỡ người ngoài tưởng chúng ta là một đôi thì sao?'

Doãn tổng nghe vậy thì lấy làm ngạc nhiên lắm.

"Bộ chúng ta không phải một đôi à?"

Lạc Lạc thua luôn, so về mặt dày, Doãn Đình Thâm đáng được xưng làm thiên hạ vô địch không người sánh bằng.

"Không."

Doãn tổng nghe cô phủ nhận thì cũng không giận, anh chỉ cúi đầu ghé sát vào tai cô và nói.

"Lát nữa tôi cho em xem cái này, đảm bảo em sẽ rất kinh hỉ."

Dù chưa biết nó là thứ gì, nhưng Lạc Lạc dự đoán nó chỉ có kinh, không có hỉ.

Lạc Lạc đẩy đầu anh ra, người đàn ông này, đúng gu của cô quá mà.

Phía bên kia, Lạc Tinh trên màn hình máy chiếu vẫn đang thao thao bất tuyệt, giống như không sợ những bí mật này có ngày sẽ lộ ra như hiện tại.

"Đúng rồi, Doãn Mặc ngày xưa là người yêu của Lạc Lạc mà. Có điều tao câu được anh ta rồi, kể ra thì Doãn Mặc cũng chẳng phải hạng đàn ông tốt đẹp gì, nhan sắc thường thường, tài năng cũng thường thường mà lúc nào cũng nghĩ bản thân mình là người thông minh tuyệt đỉnh. So về nhan sắc, Doãn Mặc xách dép cho Doãn Đình Thâm, so về tài năng, so với Doãn tổng kia thì Doãn Mặc đúng là không có cửa, chỉ biết tự làm nhục mình..."

Lạc Tinh bị Lạc phu nhân đánh đến lệch một bên mặt, má cô ta đỏ chót, trên đó còn có vài vết cào do Lạc phu nhân để lại. Nếu là trước đây khi nhìn thấy Lạc Tinh bị thương như vậy, bà ta đã sớm cuống cuồng lên rồi.

Nhưng thời thế thay đổi, ai biết được chuyện ngày hôm sau sẽ như thế nào đâu chứ.

Lạc Tinh ôm má, cô ta ngồi dưới đất khóc đến mức khiến cho người khác nghĩ rằng cô ta đã phải chịu một nỗi uất ức nào đó lớn bằng trời.

"Mẹ, anh Mặc... mọi người hãy nghe con nói, là cô ta, là Doãn Quỳnh Chi cố tình hại con, con không hề nói như vậy, con chưa từng nói như vậy mà!"

Đến nước này rồi mà Lạc Tinh vẫn có thể tự bao biện được. Doãn Quỳnh chi thấy vậy bèn cười khinh bỉ.

"Ha, hại cô? Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy, cô đã làm gì rồi mà cô còn chưa biết sao? Cô nghĩ cô dắt mũi người khác được một lần thì có thể dắt mũi được lần hai à? Đừng có nằm mơ."

Doãn Mặc thấy bàn tay Lạc Tinh định túm lên thì vội vàng hất ra.

"Đừng có động vào tôi, loại con gái ác độc như cô mà cũng muốn trèo vào Doãn gia sao?"

Những lời nói vừa nãy của Lạc Tinh đúng là khiến cho Doãn thiếu gia phải hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chuyện hắn ta có thể là con riêng của Doãn gia là chuyện mọi người tự ngầm hiểu với nhau chứ không có ai nói huỵch toẹt ra như thế, nhưng Lạc Tinh đây đúng là đã cắn cho hắn một vố thật đau đớn.

Doãn Mặc đột nhiên nhớ tới quãng thời quan ở cạnh Lạc Lạc. Lạc Lạc hiểu ý lại săn sóc hắn, hắn vậy mà nghe lời ngon tiếng ngọt của Lạc Tinh để bỏ rơi cô.

Lúc lên giường với Lạc Tinh rồi để Lạc Lạc bắt được, hắn đã có chút hối hận, nhưng nghĩ tới đó hắn lại cảm thấy Lạc Tinh mới là người cùng một thế giới với hắn.

Lạc Tinh tuy không mang dòng máu Lạc gia nhưng lại là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc thực thụ, Lạc Lạc sao có thể xứng với hắn.

Chỉ có điều... giờ đây hắn bỗng thấy hắn có một lựa chọn sai lầm, nếu Lạc Tinh không cố dụ dỗ hắn, có phải hai người vẫn ở bên nhau đúng không?

Hắn nhìn về phía Lạc Lạc và Doãn Đình Thâm, ngọn lửa gọi là lòng ghen tị bùng lên trong lòng hắn một cách khó mà kiểm soát được.

Nếu hắn không buông tay, Doãn Đình Thâm sao có thể có được Lạc Lạc.

Lạc Tinh bỗng dưng lại biến thành thế này, cô ta không hiểu, tại sao lại như thế chứ? Đáng lẽ tất cả mọi người phải quây quanh cô ta, cung phụng cô ta, cuộc sống của cô ta không thể như thế này được.

Tất cả là do Lạc Lạc.

Đúng vậy, là tại con nhỏ chết tiệt Lạc Lạc đó. Nếu như Lạc Lạc không xuất hiện, cô ta cũng không cần phải làm những việc này.

Tiếp theo, người ta lại thấy Lạc Lạc trên video nói tiếp.

"Mà Doãn Mặc đó cũng chẳng vừa đâu, tao còn nghe nói hắn ta tính hại chết Doãn Đình Thâm để chiếm đoạt gia sản đấy."

"Làm sao mà tao biết được hả? Đương nhiên là nghe lén hắn ta nói chuyện với người khác rồi, bây giờ trong gara nhà họ Doãn vẫn còn một chiếc ô tô bị mất thắng do Doãn Mặc làm đấy. Hắn ta còn nói nếu Doãn Đình Thâm ngồi lên đó thì nhất định sẽ có một kết cục là chết nữa kìa, đúng là đồ độc ác, ngay cả cha nuôi của mình cũng không tha."

Doãn Mặc nghe đến đó mặt mũi liền biến sắc, hắn ta hô lớn.

"Cha nuôi, cha đừng nghe con ả này nói linh tinh, con không hề có ý đó đâu mà..."

Lạc Tinh bỗng dưng phì cười, cô ta biết bản thân không cứu được rồi, thế nên cũng chẳng ngại chó cắn áo rách với Doãn Mặc làm chi.

"Haha, anh làm gì mà anh còn không biết sao? Đúng là đồ hèn nhát dám làm mà không dám nhận, tôi có thể đứng ra làm chứng cho tất cả những gi mà anh đã làm, anh có gan nói bản thân không có lỗi gì không?"