Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 82



Lăng Hạo nhìn thấy cảnh này mà chỉ cười lạnh.

Dù Omega có đứng trước mặt hắn có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần hay cử chỉ nhu mì dịu dàng thì cũng không sánh bằng một đầu ngón tay với Lạc Lạc.

Vợ hắn lúc nào cũng là nhất.

Sẽ không có một ai cũng như không có một Omega nào có thể thay thế vợ của hắn cả.

Lạc Lạc hất tay Lưu tiểu thư ra, cô gái này miệng mồm tuy có chút ác nhưng lại chẳng phải là người đăng bài lên trên diễn đàn trường, cái cô cần tìm là người nào dám đặt điều vu khống kia.

Lăng nhị thiếu gia cũng không thích so đo với người ta quá mức.

Hắn ra hiệu cho vệ sĩ mau lôi Lưu tiểu thư kia ra, tránh việc cô ta làm phiền vợ hắn khiến vợ hắn không vui.

Hắn sẽ không trừng phạt cô gái này quá nặng, dù sao cũng là lần đầu.

Người không biết sẽ không cần chịu tội.

Bởi vì người chịu tội sẽ là Lưu gia, Lưu gia có tội bởi vì đã dạy dỗ ra một đứa con gái động vào người không nên động tới.

Ngay cả hắn còn không nỡ nói nặng với vợ hắn một lời nào, cô gái này là ai mà dám làm điều đó?

Hắn sẽ cho Lưu gia một đòn cảnh tỉnh, dặn dò bọn họ sinh được con thì phải biết quản người.

Lưu tiểu thư bị vệ sĩ của Lăng nhị thiếu gia lôi ra thì chỉ biết hoảng hốt, nhưng cô ta biết cô ta chẳng làm được gì nữa rồi.

Lời đã nói ra thì không thể rút lại, chỉ sợ sau này ba mẹ cô ta sẽ không tha thứ cho cô ta vì chuyện ngày hôm nay.

Bỗng nhiên cô ta thấy hối hận vô cùng.

Cô ta hối hận, giá như trước đó cô ta không bắt nạt bạn học thì có phải tốt rồi không?

Lạc Lạc không quan tâm Lưu tiểu thư có hối hận hay không, trước đó vị Lưu tiểu thư này đã giẫm đạp biết bao nhiêu bạn học xuống bùn sao chưa thấy cô ta hối hận lần nào?

Lăng Hạo không quan tâm omega đó nghĩ gì, vì thứ hắn cần bây giờ chỉ là công bằng cho vợ yêu của hắn.

Lãnh đạo trường thấy cảnh tượng như vậy thì chỉ có thể âm thầm lau mồ hôi, sau đó đám người ấy đùn đẩy nhau qua đó biểu đạt thành ý.

“Lăng… Lăng nhị thiếu gia… Chúng tôi nhất định sẽ tìm ra người tạo tin đồn và xử lí một cách thích đáng…”

“Bao lâu thì tìm ra?” Lăng Hạo không có hứng thú với những lời hứa hẹn không có tương lai như vậy, thứ hắn cần là người thật việc thật chứ không phải mấy lời nghe cho lọt lỗ tai như thế.

“5 ngày… à không không… chỉ cần cho chung tôi 3 ngày thôi… 3 ngày sau chúng tôi nhất định sẽ tìm ra người đưa tin và đưa người đó cho Lăng nhị thiếu gia xử trí được không ạ?”

“3 ngày?” Rõ ràng là Nhị thiếu gia không hề hài lòng với đáp án này, hắn nói bằng giọng lạnh tanh.

“Dạ…” Nhưng vị lãnh đạo nọ vẫn chỉ có thể khom lưng uốn gối, thầm mắng sinh viên trong trường đúng là không biết trái biết phải, không biết trên biết dưới, chọc ai không chọc lại chọc đúng vị này nhà họ Lăng, đúng là làm sai một lần cũng là tội tày trời mất rồi.

“Qúa lâu.” Lăng Hạo vừa nói đến đây đã ra hiệu cho vệ sĩ đang đứng bên cạnh.

Người vệ sĩ kia hiểu ý gật đầu một cái thật cung kính rồi mới đi ra ngoài.

Thực ra trên đường tới đây lăng Hạo đã cho người đi tìm người đăng bài rồi.

Nhà họ Lăng có một mảng riêng về IT, so với những gì mà nhà họ Lăng có thì cái diễn đàn kia chẳng đáng là gì.

Thế nên dù sinh viên kia có đăng ẩn danh thì vẫn bị Lăng tổng tra ra trong một nốt nhạc mà không dính chút khó khăn nào.

vài phút sau.

Có một sinh viên nữ bị vệ sĩ lôi vào phòng học.

Sinh viên đó hình như là một Beta, dáng người cô ta thường thường bậc trung, không nổi bật nhưng cũng không xấu, thân mình thì hơi mũm mĩm mập mạp, khi bị vệ sĩ kéo đi thì liên tục mắng mỏ.

“Anh làm cái gì vậy hả? có muốn tôi kiện anh tội bắt người trái phép hay không?”

Nhưng cô nàng Beta đó cũng không chửi bới được lâu bởi vì khi đi vào căn phòng ngập tràn mùi thuốc súng này, cô ta đã tự chiêm nghiệm ra có một điều gì đó rất rất không ổn đang tới gần.

Lăng Hạo nhìn nữ Beta đó với ánh mắt lạnh ngắt khiến cô ta tưởng như bản thân đã rơi xuống hầm băng, cô gái đó rùng mình, nhưng rồi không thể lớn giọng như hồi nãy được nữa vì cô ta chợt nhận ra những lãnh đạo trường hiếm lắm cô ta mới gặp một lần đã tề tựu đông đủ ở đây.

Nữ Beta đó tên là Bàng Tiểu Mĩ, cô ta cầm chặt điện thoại, nói với giọng run lẩy bẩy.

“Các người… các người muốn làm gì tôi?”

“Làm gì em? Em sinh viên này? Ai cho phép em tung tin đặt điều và bôi nhọ danh dự nhân phẩm của người khác như vậy?”

Bàng Tiểu Mĩ không thể ngờ được mọi chuyện lại như thế này, nhưng cô ta vẫn cãi lại.

“Đặt điều gì chứ? Không phải con nhỏ Lạc Lạc này được ông già nào đó bao nuôi thật sao?”