[Hệ Thống] Ta Chỉ Muốn Làm Người Qua Đường

Chương 76: Luyện Đan Đại Lão



Sau khi đi một khoản nhưng vẫn không tìm thấy xe ngựa thích hợp, thay vào đó là một đoàn thương buôn ngỏ ý muốn ba người bảo vệ xe hàng và cùng nhau đi đến đất nước bên.

Tiểu Hỏa " Chủ nhân vì sao họ lại muốn nhóm của người bảo vệ xe hàng của họ, theo em nhìn thì mọi người đâu có giống biết võ công? "

Bạch Thiên Tuyết " Trên giang hồ đâu có ai giống ai, hơn nữa mắt người thương nhân luôn tốt trong những lãnh vực nhìn người mà! "

Sau khi nhập đoàn thương thì ba người cùng vị thiếu chủ thương đoàn cùng nhau dùng bữa sáng đơn giản là một bát cháo trắng và một chén cải muối, hiện tại thì cô đang ngồi trên một tảng đá ở cổng thôn.

Vì khuôn mặt nổi bật cô bị bắt đội mũ có màn che, Tề Ngôn thì đang cùng thiếu chủ trương đoàn chốt đường đi thuận tiện nhất, Vũ Uyên mới đầu đứng bên cạnh cô không đi nhưng sau đó đi đến nói gì đó với Tề Ngôn rồi đi đâu mất tiêu, nên cô bây giờ ngồi nhìn mấy chiếc xe ngựa chở đồ.

Tiểu Hỏa " Vậy chủ nhân thật sự biết võ công sao? "

Bạch Thiên Tuyết " Biết là một chuyện, còn thực hiện được lại là một chuyện khác, mà ta không hiểu vì sao họ lại để ta ngồi chơi một mình mà không gọi ta đến giúp! "

Tiểu Hỏa " Cái này em không biết! "

Ngọc Thố [ Có lẽ là do từng hành động cử chỉ của người đó ký chủ! ]

Bạch Thiên Tuyết " Hành động và cử chỉ của ta cũng giống những người bình thường khác mà thôi, cái này được tính là thô sơ nhất rồi đó! "

Tiểu Thố ngồi trong không gian trơ mắt chết lặng tạm thời nhìn ký chủ nhà mình mỗi một hành động đều quý tộc, cử chỉ thanh lịch, nói chuyện thì nhẹ nhàng, mà lại nghe ký chủ nói như vậy, nó bây giờ mới nhớ lại từ thế giới đầu thì những hành động của ký chủ đều là tự nhiên chưa qua một khóa học nào.

Ngọc Thố [ Ký chủ đừng lo khi nào người hoàn thành nhiệm vụ trở về em nhất định sẽ giúp người phổ cập thông tin như thế nào là đúng! ]

Cô đang ngồi nói chuyện với Tiểu Thố nhưng người ngoài nhìn vào thì cô đang ngồi ngây người nhìn trời, Vũ Uyên không biết đi đâu cũng đã trở lại trên tay cầm theo đồ ăn vặt.

Tề Ngôn " Nếu đã bàn bạc đầy đủ cả rồi thì chúng ta cũng lên đường đi thôi! "

Vũ Uyên " Tiểu thư chúng ta lên xe ngựa thôi, đến lúc đi rồi! "

Bạch Thiên Tuyết " Ừm đi! "

Vì là thương đoàn hai người cưỡi ngựa phía trước, tiếp đó là xe ngựa của thiếu chủ cùng ba người, sau đó là bốn xe chở hàng hóa mỗi xe hai người, cuối cùng là bốn người đi chốt cùng.

Trịnh Dương " Tề huynh đệ cảm ơn rất nhiều vì đã chấp nhận cùng thương đoàn của ta gia nhập! "

Tề Ngôn " Vậy nếu không phiền thì Trịnh thiếu có thể cho ta biết lý do vì sao hôm nay là ngày khởi hành lại không có cao thủ giang hồ theo cùng? "

Trịnh Dương " Nói ra thì cũng thật xấu hổ, vài hôm trước thì vốn vẫn còn bình thường, không hiểu vì lý do gì đó hôm qua ông ấy lại rời đoàn không đi cùng nữa, mới có cớ sự như thế! "

Tề Ngôn " Vậy nếu hôm nay Trịnh thiếu không gặp được chúng ta thì sẽ giải quyết như thế nào? "

Trịnh Dương " Ngày khởi hành làm ăn như chúng tôi rất quan trọng không thể sửa đổi, cũng không thể nào không đi chuyến này, chắc có lẽ là cho dù nguy hiểm vẫn phải đi! "

Bạch Thiên Tuyết " Làm ăn quả thật không thể chậm trễ ngày giờ, nhưng biết chắc chắn nguy hiểm mà vẫn đi thì đó là việc làm không được thông minh đâu! "

Trịnh Dương " Tiểu muội cũng biết đến quy tất làm ăn của thương nhân sao? "

Bạch Thiên Tuyết " Thường ngày ta đều trong viện nên muốn học hỏi nhiều thứ nên chuyện làm ăn của thương đoàn thì ta chưa trải nghiệm bao giờ, chỉ là nghe Trịnh thiếu nói muốn bắt chấp nên ta mới nói lời vừa rồi! "

Trịnh Dương " Vậy nếu là muội thì muội sẽ làm gì trong trường hợp nhất định phải đi hôm nay cho dù có nguy hiểm? ".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

Bạch Thiên Tuyết " Nếu đã là trường hợp ép buộc, thì phải xem tình hình trên tuyến đường chúng ta đi sẽ có trở ngại gì, hàng hóa đem đi có giá trị ra sao, điều quan trọng số lượng người là bao nhiêu thân thủ ra sao! "

Trịnh Dương " Vậy lấy ra số người của chúng ta là mười chín tính luôn chúng ta hiện tại, nơi chúng ta đi là đến Tam Đẳng quốc bán hàng, đường đến đó phải đi qua hai ngọn núi sẽ đến được biên giữa hai nước.

Trở ngại duy nhất đi đường núi thì xung quanh đều là rừng cây, cho nên sức ngựa không biết có thể qua trong vòng buổi sáng hay không, thêm nữa khi đi đường này có thể sẽ gặp phải thổ phỉ.

Hàng hóa giá trị thì có một xe, còn lại đều là hàng sử dụng bình thường như y phục hoặc là giấy, bút lông nghiên mực cùng mấy thứ đồ chơi cho tiểu hài tử.

Sức khỏe của mỗi người trong thương đoàn đều là tốt nhất, tập luyện võ công hàng ngày nên cơ thể đều cường tráng! "

Bạch Thiên Tuyết " Ngôn ca ca có thể cho muội mượn bản đồ được không? "

Tề Ngôn " Chỉ cần muội muốn thì cứ nói ta sẽ đưa cho muội! "

Cô nhận lấy bản đồ Tề Ngôn đưa cho mở ra đặc ra phía trước, cô đưa tay lấy mũ che xuống nhìn qua một lượt khắp bản đồ, bên trong cũng đã được đánh dấu những nơi có thổ phỉ thường xuyên cướp bóc.

Bạch Thiên Tuyết " Nếu đã chọn đường này thì chỉ có một trại thổ phỉ số lượng tầm một trăm, nhưng lại thường xuyên ra tay cướp xe hàng hóa của thương đoàn.

Nếu đi đường này mà không có võ giả giang hồ thì chúng ta nắm chắc cái kết quả rồi.

Nếu là ta thì sẽ chọn đi đường vòng, tuy mắc thời gian một chút nhưng chắc chắn thương đoàn sẽ bình an vô sự! "

Trịnh Dương " Đường vòng? Nhưng rõ ràng là trên bản đồ không hề có một lối đi nào nữa cả! "

Bạch Thiên Tuyết " Đó là do Trịnh thiếu không chịu đi thu thập thêm thông tin từ những người dân sống trong ngôi làng.

Lúc trước khi khởi hành ta có nhìn thấy một nhóm trung niên nam nhân sáu bảy người trên lưng vác theo một cái giỏ tre, ta còn nghe họ bàn bạc sẽ đi xuyên qua nuối này đến ngôi làng nhỏ bên kia núi.

Hơn nữa họ còn nhắc đến sẽ dừng chân nghỉ ngơi ở một ngôi miếu nào đó, làm ăn phải hoà đồng, tinh mắt còn phải biết chú ý xung quanh nắm bắt đúng nơi và thời điểm! "

Trịnh Dương " Nếu thật sự có đường đi khác, hay là bây giờ chúng ta quay lại đổi đường đi? "

Tề Ngôn " Không cần đâu, lúc nãy tiểu Tuyết cũng có nói là khi không có võ giả giang hồ, nhưng bây giờ không phải ai cũng có võ phòng thân cả sao?

Nếu vậy thì không cần phải đổi cứ tiếp tục lên đường thôi! "

Trịnh Dương " Vẫn mong Tề huynh đệ chiếu cố cho thương đoàn của ta cho đến lúc đường ai nấy đi, và cũng mong tiểu muội muội chỉ điểm cho ta nhiều hơn! "

Bạch Thiên Tuyết " Chỉ điểm thì hơi quá, nhưng giúp đỡ lẫn nhau thì ta vẫn có thể làm được! "

Vũ Uyên " Tiểu thư có muốn ăn điểm tâm không? "

Vũ Uyên hỏi vậy nhưng đã đưa qua cho cô một túi hạt sen ngào đường còn có bánh đưa đến cho cô chọn, cô cũng đưa tay lấy túi hạt sen ngào đường bóc từng hạt đưa vào miệng, vừa ăn bên ngoài thì ngọt ngào bên trong thì bùi bùi khá là lạ miệng khiến cô ăn nhiều thêm một chút.

Trên đường đi có dừng chân lại cho ngựa nghỉ ngơi vài lần, trời cũng nhanh đã chuyển tối, thương đoàn duy chuyển chậm rãi nên vẫn chưa ra khỏi núi.

Trịnh Dương " Mọi người nghĩ, hôm nay chúng ta ở lại đây tối nay, mau đi tìm củi khô đốt lửa lên! "

Bốn gia đinh đi thu củi khô, những gia đinh còn lại thì cột dây ngựa lại kiểm tra sơ hàng hóa, sau một lúc thì ngọn lửa đã được đốt lên, cô cũng xuống xe ngựa ngồi xuống quanh ngọn lửa.

Vũ Uyên " Tiểu thư người có bị đau lưng không? "

Bạch Thiên Tuyết " Không sao cả ta vẫn ổn! "

Ngồi một lúc thì cô và Vũ Uyên ngủ trên xe ngựa, Tề Ngôn thì ngồi phía trước nơi lái xe Trịnh Dương thì đến xe hàng phía sau, những người khác thì ngủ bên ngoài tiện cho việc thay phiên nhau canh gác.

Lúc tằm nữa đêm bên ngoài có tiếng truy hô và tiếng binh khí va chạm nhau, Tiểu Thố từ trong không gian đi ra dùng màn chắn bảo vệ âm thanh bao bọc cả chiếc xe ngựa, Tiểu Hoả cũng đi ra ngồi trên trần xe nhìn xuống.

Ngọc Thố [ Phiền thật, làm gì lớn tiếng như vậy chứ, lỡ như ký chủ tỉnh giấc thì ta phải làm sao cho được chứ! ]

Tiểu Hỏa " Nếu chủ nhân tỉnh lại thì có làm sao được chứ, chủ nhân cũng không phải yếu đuối không đánh lại, mà cho dù không đánh lại ta cũng có thể bảo vệ chủ nhân mà! "

Ngọc Thố [ Ngươi không có hiểu đâu, ta không phải sợ ký chủ đánh không lại, ta chỉ lo là dạo này người thường thức khuya dậy sớm để nghiên cứu.

Nếu bây giờ ký chủ tỉnh lại thì thắng nhanh hơn đó, nhưng người rất khó để có thể ngủ trở lại! ] Hơn nữa ở thế giới thứ hai ta đã từng được chứng kiến, ký chủ nhà ta đáng sợ như thế nào khi giết thổ phỉ hàng loạt rồi, không muốn gặp lại ký chủ như thế một chút nào cả!

Tiểu Hỏa " Ừm ngươi nói cũng đúng! "

Thế là hai con vật nhỏ nhà cô vừa uống trà đàm đạo vừa bảo vệ không cho bất cứ người nào lại gần, cho dù là một âm thanh nhỏ nhất cũng không lọt vào nổi.