Hệ Thống Thay Thế

Chương 2



Tôi được hệ thống giao cho thân phận hoàn toàn mới.

Làm công trong giới giải trí.

Lăn lộn từ tuyến 18 đến bây giờ.

Không có tư bản, cho dù tôi nỗ lực thế nào thì cũng hết thời rất nhanh.

Mà trong mấy năm nay, tên của Diệp Thi Nhĩ được nhắc đến trong cuộc sống của tôi hết lần này đến lần khác.

Dùng một thân phận mà tôi không còn chạm vào được nữa.

Thật sự như ước nguyện của anh.

Quản lý nói, có một tin tốt.

Đạo diễn yêu thích tôi, muốn để tôi đi thử bộ phim khác của ông ấy.

“Cũng là Diệp thị đầu tư,” Quản lý nói: “Chỉ là tiêu chuẩn hơi lớn.”

Tôi chấp nhận.

Bởi vì tôi thiếu tiền, hơn nữa đây là một nhân vật phụ tốt khó mà gặp được.

Tôi được sắp xếp ở trong một góc rất gần lối ra.

Đối diện với nơi gió lùa.

“Thật là một lũ quỷ nịnh bợ.” Quản lý phàn nàn.

Đám người đi ra đi vào vội vội vàng vàng.

“Nghe nói, Diệp Thỉnh Thời cũng tới.”

Động tác lật kịch bản của tôi dừng lại.

“Chắc là thăm đoàn phim ở bên cạnh, tiện thể sang đây xem thử vai.” Quản lý nói: “Yêu cầu của hắn cao lắm, em cố gắng thể hiện nhé.”

“Diệp Thi Nhĩ ở trong đoàn phim bên cạnh à?”

“Đúng vậy.”

Thật ra, tôi rất khó tưởng tượng được Diệp Thỉnh Thời lại đồng ý cho em gái của mình lăn lộn trong giới giải trí.

Với mức độ quản giáo trước kia của anh đối với tôi, cho dù là phần diễn tay nắm tay thì bộ phim này cũng sẽ bị cấm chết.

Có lẽ, anh đối xử với cô ta đặc biệt hơn nhỉ.

Sẵn sàng phá vỡ giới hạn vì cô ta.

Cô ta nói đúng, việc tôi không làm được, cô ta vẫn có thể làm được.

Có điều, bây giờ suy nghĩ những chuyện này đều không còn ý nghĩa nữa.

Tôi lật trang, một lần nữa xem kịch bản.

Phần tôi thử vai là đoạn ngắn có tiêu chuẩn lớn nhất trong toàn bộ kịch bản — Em gái định cùng người tình nhân lúc nửa đêm mà bỏ trốn, bị anh trai chặn đường tại chỗ.

Anh trai phẫn nộ, khiến quan hệ vốn đã không trong sạch từ hôn môi đến trầm luân, dần dần chìm trong ranh giới của thế tục.

“Khương Tồn.”

Nhân viên đoàn phim gọi tên tôi, mấy giây sau tôi mới phản ứng lại được.

Tôi đóng kịch bản lại, đi vào trong phòng.

Chuyện mà khi đó Diệp Thỉnh Thời có chết cũng không đồng ý cho làm, bây giờ tôi lại làm ngay trước mặt anh và người khác.

Không biết người anh trai sâu sắc cao quý này của tôi sẽ có biểu cảm gì đây?

*

Tôi là người cuối cùng thử vai.

Những người trong phòng đều đã nóng nảy, không nhịn được mà chờ kết thúc công việc.

Tôi chỉ là một diễn viên hết thời, nhờ ân tình của đạo diễn nên mới có cơ hội thử vai, không ai tin tôi có thể được chọn.

Khi vào phòng, tôi liếc mắt nhìn thấy Diệp Thỉnh Thời.

Nhiều năm không gặp, khuôn mặt anh càng thêm sắc bén xuất chúng.

Trợ lý của anh khom lưng nói gì đó với anh, anh hững hờ đảo kịch bản, thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn tôi.

“Bắt đầu đi.” Đạo diễn nói.

Tôi bước vào trạng thái, đi đến trước mặt nam diễn viên Cát Kỳ của bộ phim.

“Em muốn cùng hắn chạy trốn đi đâu?” Cát Kỳ kéo cổ tay tôi: “Em cho rằng em thay đổi thân phận thay đổi cách ăn mặc thì anh sẽ không có cách nào tìm thấy em sao?”

Tôi rũ mắt, không hề đón nhận lửa giận của anh ta.

Nhưng tôi càng im lặng, anh ta càng không có chỗ phát tiết.

Cát Kỳ hất tôi ra, sức lớn đến mức hơi tuột tay.

Một tiếc bịch vang lên, sau lưng tôi va thẳng vào chiếc giường đạo cụ sắt đơn sơ của đoàn làm phim.

Tôi đau đến mức hít vào một hơi.

Anh ta lấn lên, vừa run run cởi cúc áo sơ mi của tôi ra, vừa mắng tôi một cách khó nghe.

Gió lạnh thổi ngược, tốc độ cởi cúc áo của anh ta rất nhanh.

Trong phòng không hề yên tĩnh, một đám nhân viên ra ra vào vào.

Anh ta vùi đầu, cọ vào cổ tôi một cách thô bạo, dùng việc này để phát tiết tâm trạng.

Khi tôi nghiêng đầu im lặng tiếp nhận lại bất ngờ đối diện với ánh mắt dò xét của Diệp Thỉnh Thời.

Lạ lẫm đến mức khiến người ta ngạt thở.

Cát Kỳ vừa dừng lực, khe hở của giường đạo cụ sắt đâm vào tôi khiến tôi rơi nước mắt, tôi lầm bầm gọi một tiếng: “Anh trai.”

“Cắt.”

Là Cát Kỳ kêu dừng.

“Có biết diễn không vậy?”

Anh ta bực bội chùi môi: “Sao cô có thể lên tiếng chứ? Hơn nữa động tác còn dịu dàng như vậy, cô nên bị tôi dọa sợ, phản kháng dữ dội mới đúng.”

Đạo diễn xoa dịu tâm tình của anh ta, hỏi tôi sao lại diễn như thế?

Tôi đứng dậy, điều chỉnh lại chiếc áo ngoài đã trượt xuống đầu vai.

“Vì em gái hiểu rõ anh trai.”

Tôi giải thích: “Cách tốt nhất để cơn giận của anh trai lắng lại không phải là phản kháng, mà là yếu thế. Vì anh trai yêu cô ấy, cho nên sẽ đau lòng, sẽ không nỡ để cô ấy khó chịu.”

Đạo diễn nhìn Diệp Thỉnh Thời một chút, nói: “Cách diễn của cô ấy quả thật khác với những diễn viên trước đó, cậu cảm thấy thế nào?”

Diệp Thỉnh Thời mở tài liệu của tôi ra.

“Hiểu rất đúng.”

Anh hỏi tôi bằng giọng nói tôi quen thuộc nhất: “Cô có anh trai không?”

Tôi ngẩn ra.

Nhìn vào đôi mắt đã từng vô số lần nhìn tôi.

“Tôi…”

Còn chưa dứt lời, bên ngoài phòng đã có một người đàn ông mặc âu phục đi vào, bước nhanh về phía Diệp Thỉnh Thời.

“Cô Diệp ở đoàn làm phim bị người ta hắt axit.”

Lời này vừa dứt, trong phòng hỗn loạn tưng bừng.

Diệp Thỉnh Thời thay đổi khí chất hờ hững vừa rồi, đứng bật dậy, sắc mặt căng thẳng chạy ra khỏi phòng.

Thử vai kết thúc.

Lúc ra khỏi phòng, quản lý quan tâm đỡ lấy tôi: “Sao sắc mặt em khó coi vậy?”

“Không sao ạ.”

“Cái này sao lại gọi là không sao?” Chị ấy kêu lên một tiếng kinh ngạc, nhìn về phía sau lưng tôi: “Em cũng đã chảy máu rồi.”

Tôi sờ một cái, lòng bàn tay chùi ra máu.

“Có phải vết thương cũ lại tái phát không? Trước đó quay phim đã bảo em dùng thế thân rồi, em cứ muốn tự mình làm,” Quản lý đau lòng cho tôi: “Bây giờ thì hay rồi nhỉ, vai diễn bị Diệp Thi Nhĩ cướp mất, em thì lại để lại mầm bệnh.”

Tôi bị người lui tới xô đẩy bả vai một cái.

Đám người đều đi theo Diệp Thỉnh Thời đến đoàn làm phim bên cạnh giúp đỡ.

Tôi nhìn bóng lưng hốt hoảng của anh, nhớ đến lời mình vừa nói.

“Vì anh trai yêu cô ấy, cho nên sẽ đau lòng.”

Thì ra anh thật sự có thể bị chinh phục, có thể yêu em gái của mình.

Chỉ là người đó không phải tôi mà thôi.

*

Lúc đến bệnh viện thay thuốc, quản lý ở bên ngoài cau mày gọi điện thoại.

Vừa nhìn là tôi đã hiểu, việc thử vai lại thất bại rồi.

Tôi cầm thuốc đi ra ngoài, quản lý cúp điện thoại bước về phía tôi.

Mấy năm gần đây, cho dù tôi làm gì thì cũng bị ngăn trở, chỉ có chị ấy vẫn luôn không bỏ rơi tôi.

Chị ấy luôn nói, tôi là diễn viên thông suốt nhất mà chị ấy từng gặp, chị ấy tin tưởng tôi sẽ có ngày mà thời cơ đến để trở mình.

Nhưng lần này, trên mặt của chị ấy là vẻ nản lòng thoái chí chưa từng có.

Chị ấy hỏi tôi: “Có phải em từng đắc tội với Diệp Thi Nhĩ không?”

Trên hot search có mấy cái mang theo tên của tôi.

Tài khoản marketing vạch trần, Diệp Thi Nhĩ ở đoàn làm phim bị hắt axit là do một nữ diễn viên hết thời nào đó vì không chiếm được vai diễn mà giật dây fan trả thù.

Khu bình luận của tôi bị fan của cô ta tấn công, bình luận ác ý nhảy lên không ngừng, tuyên bố muốn cấm sóng tôi.

Trong đó không thiếu người qua đường lý trí giữ trung lập, lại bị lời bóc phốt của các acc clone bùng nổ nhấn chìm.

Bọn họ lục lại quá khứ của tôi, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi thôi, tôi đã từ diễn viên hết thời bị đóng đinh là minh tinh xấu xa.

“Em làm sao có thể vì một vai diễn mà làm ra chuyện này chứ?” Tôi không dám tin: “Đây là phạm pháp, em không cần mạng nữ sao?”

“Bọn họ không chỉ mặt gọi tên, nhưng rõ ràng chi tiết nào cũng nhắm vào em, tố cáo kiểu PR bẩn này vừa tốn thời gian lại tốn sức.”

Quản lý nói: “Bây giờ cách nhanh nhất chính là em đi tìm Diệp Thi Nhĩ, cầu xin cô ta giúp em chứng minh.”

Cô ta sẽ giúp tôi sao?

Tôi mờ mịt cầm bệnh án của mình.

“Nhưng mà ai cũng biết đứng sau lưng cô ta là nhà họ Diệp,” Quản lý thở dài: “Cô ta là người mà Diệp Thỉnh Thời coi trọng nhất, xảy ra chuyện như vậy, cho dù cô ta sẵn lòng giúp em thì cũng chưa chắc Diệp Thỉnh Thời sẽ bỏ qua.”

Diệp Thi Nhĩ và tôi ở cùng một bệnh viện, có điều cô ta ở phòng VIP tại tầng cao nhất.

Diệp Thỉnh Thời vẫn luôn cung cấp thứ tốt nhất cho cô ta.

Lúc tôi đến cửa phòng bệnh của cô ta, cửa phòng bị kéo ra từ bên trong.

Một bác sĩ nam với dáng dấp anh tuấn, vừa sửa sang lại quần áo vừa đi từ bên trong ra.

Vẻ mặt hắn có chút bối rối mà đi ngang qua tôi.

Trên giường bệnh xốc xếch, sắc mặt Diệp Thi Nhĩ đỏ lên.

Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt mình một cách chân thật, cảm giác có chút phức tạp.

Đặc biệt là khi khuôn mặt này nhìn thấy tôi, khóe mắt không giấu được sự khinh thường và đắc ý.

“Lâu rồi không gặp nha, Diệp Thi Nhĩ.” Giọng nói cô ta ngạo mạn: “Ồ không đúng, bây giờ nên gọi cô là Khương Tồn.”

“Cô biết tôi à?”

Cô ta cười một tiếng, ngón tay quấn lọn tóc, nói: “Cơ thể cô còn dùng bền lắm đó.”

Tôi nắm chặt giỏ trái cây mà quản lý bảo tôi mang lên.

“Thế nào, cô không cam tâm à?” Cô ta nhìn thấu vẻ mặt tôi không rời một tấc: “Sự tồn tại của tôi đại diện cho điều gì, cô hiểu rõ nhất mà không phải hả? Thắng làm vua thua làm giặc, thứ cô nên hận chẳng lẽ không phải là bản thân mình không có bản lĩnh sao?”

Trông cô ta khỏe mạnh không chút tổn hại, thậm chí là tinh thần vẫn rất tốt.

Chỉ là trên vị trí mu bàn tay dán một miếng băng cá nhân nhỏ.

“Hắn quá quan tâm đến tôi,” Diệp Thi Nhĩ nhận ra ánh mắt của tôi: “Tôi đã nói là không sao rồi, chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi, hắn cứ muốn tôi nằm viện quan sát, sợ tôi xảy ra chuyện.”

“Hôm nay cô nhìn thấy hắn rồi nhỉ?” Cô ta mang khuôn mặt của tôi, cười tươi đẹp với tôi: “Anh trai của tôi ấy.”

Tôi mím môi, cô ta càng ngày càng phấn khích.

“Kêu một tiếng anh trai mà cô đã chịu không được rồi à?”

Cô ta nói: “Vậy nếu cô biết, có đôi khi tôi còn gọi hắn là ông xã thì chẳng phải là sẽ tức chết sao?”

“Cô nói những chuyện này với tôi làm gì?” Giọng điệu của tôi bình tĩnh.

“Ồ, nóng nảy rồi à?” Cô ta cười lạnh: “Nếu biết mình nhất định sẽ thua thì vì sao còn phải hao tổn tâm cơ tiếp cận chứ? Cô cứ thích cướp đồ của người khác như vậy sao?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

“Cô rất muốn gặp lại anh trai đúng không?” Dáng vẻ cô ta như nắm chắc thắng lợi trong tay: “Tôi cho cô một cơ hội, cô nói đi. Cô nói ra tất cả những chuyện này ngay trước mặt hắn đi, cô xem xem hắn tin ai?”

Vừa dứt lời thì cửa bị kéo ra.

Diệp Thỉnh Thời với thân hình cao, mặc âu phục thuần đen, tay phải mang theo hộp giữ nhiệt.

Anh đối mặt với tôi, ánh mắt trầm xuống.

Sau đó, mặt không cảm xúc mà chuyển sang trợ lý ở bên cạnh, hỏi: “Sao lại để ai cũng vào được vậy?”

Một câu nói nhẹ nhàng của anh đã khiến cho cuộc cá cược này của tôi và cô ta trở nên không có chút ý nghĩa nào.

Từ trước đến giờ tôi đều ở bên thua.

Diệp Thi Nhĩ cong khóe môi lên, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh trai.”

Anh đi qua, mở hộp giữ nhiệt ra.

“Ăn cháo đi.”

Giọng điệu là sự dịu dàng chưa từng có với tôi.

Diệp Thi Nhĩ nhận lấy thìa, chậm rãi ăn, vừa ăn vừa nói: “Cháo trứng mà anh trai nấu là ngon nhất.”

Cháo trứng?

Trong lòng tôi giật mình, nhìn về phía Diệp Thỉnh Thời.

Cơ thể tôi dị ứng với trứng gà, không thể chạm vào một chút nào.

Nhưng Diệp Thỉnh Thời rất thích ăn, cho nên trong nhà thường xuyên nấu.

Khi còn bé, tôi vì để không bị bố mẹ nuôi ghét, sợ bị nói là kén ăn nên luôn làm bộ là mình thích, miễn cưỡng ép mình ăn.

Mãi đến khi toàn thân nổi mẩn, bị Diệp Thỉnh Thời phát hiện.

Anh hỏi tôi: “Sao không nói?”

Tôi không chịu nói ra nguyên nhân.

Anh mặt lạnh răn dạy tôi nói, nếu như tôi không nói rõ thì anh sẽ ghét tôi.

Tôi bị hù dọa, nghẹn đỏ mặt, quả thật không nén được nước mắt: “Anh trai, đừng đuổi em đi.”

“Tại sao anh lại phải đuổi em đi?”

“Bởi vì em và anh không giống nhau,” Tôi khóc: “Em không ăn được trứng gà.”

Từ nhỏ đã trôi dạt khắp nơi, tôi đã hiểu sâu sắc một đạo lý, bị ghét và bị vứt bỏ chỉ cần một lý do rất đơn giản.

Có thể là bởi vì tôi kén ăn, cũng có thể là bởi vì tôi ham ngủ, thậm chí là bật cười thật vui vào lúc nào đó thì cũng sẽ bị vận mệnh đánh đòn cảnh cáo.

Lúc đó sau khi Diệp Thỉnh Thời nghe tôi nói xong thì sửng sốt, không tự chủ được mà ôm lấy tôi.

Đó là lần đầu tiên anh ôm tôi.

Từ sau lần đó, trong nhà không còn nấu trứng gà nữa.

Nhưng bây giờ, anh vén tóc Diệp Thi Nhĩ lên để tránh rơi vào trong cháo, nhìn chằm chằm vào cô ta cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Thích à? Ngày mai nấu thêm cho em.”

Diệp Thi Nhĩ ăn vài miếng, chậm rãi lau miệng rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

“Anh trai, vị này là Khương Tồn, anh quen nhỉ?”

Diệp Thỉnh Thời lạnh lùng liếc tôi một cái.

Không hề đáp lại.

“Chuyện ngày hôm nay không liên quan gì đến tôi cả,” Tôi giải thích: “Tôi chưa bao giờ giật dây fan hắt axit.”

Anh nhíu mày, nói: “Nếu như hôm nay cô Khương đến nói xin lỗi, vậy thì mời về đi.”

Cô Khương.

Đối với anh mà nói, bây giờ tôi chỉ là một người lạ.

“Anh trai, đừng hung dữ như vậy mà.”

Giọng điệu của Diệp Thi Nhĩ mềm nhũn, cô ta kéo góc áo anh: “Quả thật là hiểu lầm thôi, không phải Khương Tồn làm.”

Anh dời mắt qua, sờ lên đầu Diệp Thi Nhĩ.

“Anh trai, Khương Tồn nói cô ấy vô cùng hâm mộ vì em có một anh trai tốt như vậy, cô ấy cũng muốn có.”

Diệp Thi Nhĩ giống như làm nũng mà kéo cánh tay anh lại, khiêu khích nhìn về phía tôi, nói: “Anh trai, hay là anh cũng xem cô ấy là em gái anh đi.”

Bàn tay ở trên đầu cô ta dừng lại, anh nói: “Anh chỉ có một em gái thôi.”