Hệ Thống: Tìm Chồng & Hảo Cảm Ân Ái

Chương 40: Thế giới 4



Thu Nhã đột ngột bật dậy cũng làm Khánh Tường giật mình. Vội hỏi:

- Sao vậy?

Thu Nhã bị câm thì sao có thể trả lời được. Cô chỉ túm lấy cái chăn che thân thể mình lại, sau đó lắc đầu ngoày nguậy. Ý nói cô không muốn phá phong ấn nữa. Rồi nhảy xuống giường muốn nhặt quần áo của mình lên mặc vào. Nhưng Khánh Tường lại tưởng cô không muốn lên giường với anh. Rất muốn mở miệng nói cho cô biết anh là Khánh Tường, chỉ tiếc là không thể nào nói ra được. Anh bèn ôm lấy cô vào lòng không cho cô nhảy xuống, dịu dàng hỏi:

- Không lẽ em không muốn tăng lên tu vi sao?

Thu Nhã cũng không để ý đến cách xưng hô của Khánh Tường đã thay đổi. Lúc này cô chỉ muốn chạy thật nhanh tránh xa vị sư tôn này. Cô không thể trở thành lô đỉnh được. Thu Nhã lắc đầu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Khánh Tường, nhưng mà tiếc là đối phương chính là Độ Kiếp còn cô chỉ là Luyện Khí thôi, làm sao mà thoát nổi.

Khánh Tường thấy biểu hiện của cô như vậy cũng vô cùng khó hiểu, không phải vừa rồi tốt lắm sao? Sao tự nhiên lại thế này? Hay là Thu Nhã đã đi rồi?

Khánh Tường đột nhiên lo sợ Thu Nhã đã đi mất. Liền ôm cô đến bàn lấy bút đưa cho cô viết. Thu Nhã cầm bút viết "không muốn giải phong ấn nữa". Thấy vẫn là loại chữ đó, Khánh Tường mới thở phào nhẹ nhõm. Anh lại hỏi:

- Tại sao?

Thu Nhã khựng lại, cô biết nói sao bây giờ? Cũng không thể nói ra cô không muốn làm lô đỉnh được. Lỡ như làm vị sư tôn này tức giận thì cô khỏi làm lô đỉnh cũng sẽ chết thê thảm thôi. Cô chỉ có thể viết là: "chỉ tại đệ tử không muốn nữa, đệ tử suy nghĩ lại rồi, đệ tử không thể vì mình mà làm tổn hại đến danh tiếng của sư tôn".

Ồ… lý do này đúng là không mích lòng ai rồi. Chỉ là Thu Nhã lại không hề biết vị này cũng đâu phải là sư tôn chân chính, anh chính là Khánh Tường. Cho nên, với cái lý do này của cô thì hoàn toàn vô dụng. Danh tiếng là cái gì? Anh không quan tâm, đơn giản vì nó cũng đâu phải là danh tiếng của anh. Bây giờ điều duy nhất anh muốn chính là có thể giúp Thu Nhã tăng lên tu vi… khụ… mà đương nhiên, đó chỉ là vấn đề phụ. Còn vấn đề chính, chính là anh muốn ân ái với cô.

Thấy Thu Nhã nói vậy Khánh Tường lại cười nói:

- Không sao cả? Chỉ cần giúp được em thì ngay cả mạng này anh cũng bỏ được huống chi chỉ là danh tiếng.

Nói rồi Khánh Tường lại bế Thu Nhã đặt lên giường lần nữa. Tuy nhiên lần này cô lại giãy dụa kịch liệt, gần như là liều mạng muốn thoát khỏi tay Khánh Tường. Mặc dù Khánh Tường cũng không biết tại sao cô làm như vậy, nhưng chí anh đã quyết thì anh phải thực hiện cho bằng được.

Khánh Tường giơ ngón tay lên một cái, một sợi linh lực màu xanh lá từ đầu ngón tay bay ra và trói chặt lấy Thu Nhã khiến cho cô không thể nhúc nhích được nữa. Chỉ là Khánh Tường đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể trần truồng của cô, điều này lại làm Thu Nhã càng thêm lo sợ nhưng cũng vừa oán hận. Cô cắn chặt môi mình quay đầu đi thể hiện sự chán ghét. Cái gì mà cao nhân đức cao vọng trọng, rốt cuộc cũng chỉ là một gã đàn ông mà thôi.

Tuy nhiên, biểu hiện này của cô đã gia tăng độ chán ghét trong hệ thống. Hắc Miêu đang ngủ liền mở mắt ra, cảnh báo Khánh Tường:

- Ký chủ. Độ chán ghét của đối tượng đang tăng lên đấy!

Khánh Tường giật mình, bàn tay đang vuốt ve thân thể Thu Nhã cũng dừng lại.

- Tăng? Sao độ chán ghét lại tăng chứ?

Nhưng nhìn biểu hiện của Thu Nhã thì anh đã hiểu. Có lẽ cô tưởng anh đang cố tình muốn cưỡng bức cô nên mới chán ghét đây mà.

- Haiii…..

Khánh Tường không khỏi thở dài một hơi, rồi đưa tay thu hồi linh lực lại. Sau đó bước xuống giường nhặt quần áo của Thu Nhã và mặc vào cho cô.

Thu Nhã rất ngạc nhiên trước hành động của Khánh Tường. Dùng ánh mắt tròn xoe nhìn anh. Chẳng lẽ cô đã hiểu lầm sư tôn rồi sao?

Khánh Tường mặc quần áo vào cho cô rồi để cô nằm xuống.

- Ngủ đi. Anh sẽ không chạm vào em.

Nói rồi Khánh Tường liền đứng dậy xoay người bước đi ra ngoài. Mà cũng trong khoảnh khắc anh quay lưng bỏ đi đó, Thu Nhã chợt cảm thấy mình có lỗi vô cùng. Xem ra thì cô đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Cô vội vàng nhảy xuống chạy theo níu lấy cánh tay của Khánh Tường lại.

Khánh Tường đã đoán trước cô sẽ làm như vậy mà. Cô là người chịu mềm không chịu cứng, nếu càng cưỡng ép thì cô sẽ càng chống lại. Cho nên, anh đã dùng chiêu chính nhân quân tử này để kéo lại hảo cảm của cô. Đồng thời anh lại muốn cô tự nguyện hơn. Có lẽ giây tiếp theo cô sẽ muốn anh ngủ với anh không chừng.

Tuy nhiên, lần này dự đoán của Khánh Tường đã sai. Tuy Thu Nhã có ấn tượng tốt với Khánh Tường rồi đấy. Nhưng cô cũng không muốn tự dâng hiến đâu. Tạm thời vụ này để sau đã, biết đâu còn có cách khác thì sao. Để sáng mai cô đi tìm hiểu nếu hoàn toàn không có thì lúc đó cô sẽ tự đóng gói mình đưa lên cho sư tôn.

Thu Nhã kéo Khánh Tường lại giường ra hiệu bảo anh nằm xuống. Khánh Tường đang vui mừng trong lòng tưởng rằng tiếp theo cô sẽ chủ động cởi áo anh ra. Ai ngờ, Thu Nhã lại kéo chăn đắp cho anh rồi xoay người bỏ đi ra ngoài.

Khánh Tường: "..."

Anh ngồi bật dậy nhìn theo bóng dáng cô không khỏi thở dài. Ngay khi Thu Nhã sắp bước ra tới cửa thì anh đã vung tay lên, một luồng linh lực lập tức bay ra chui vào người Thu Nhã. Sau đó Thu Nhã đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mặt tối sầm rồi từ từ ngã xuống.