Hệ Thống! Tôi Gánh Không Nổi Nữa Rồi

Chương 3: Hệ thống chết tiệt!!!



Cái giá buốt của dòng nước lạnh lẽo ập vào tứ chi, cái rét cắt da cắt thịt ngoài trời đông không là gì so với hồ nước này. Sự tê dại của xúc giác đến cùng cực. Nước hồ lạnh lẽo xuyên thấu vào cơ thể như ngàn mũi dao đâm, tay chân tê cứng không thể cử động được.

Trong lúc hoảng loạn Huyền Trang cũng không rõ mình đang ở giai đoạn nào của truyện, trong giây lát lí trí trở lại thì nhận ra mình đã ở gần đáy, liền bơi lên trên bờ nhanh chóng. Nhưng thân thể ở trong nước đã mất hết sức lực, tay chân loạng choạng, cứng đờ không thể hành động theo ý muốn nữa.

Rồi lại chợt nhận ra bên thái dương đau đến đinh tai nhức óc, mùi tanh của máu nồng nặc quấn quanh mũi, máu đỏ đã loang lổ trong tầng nước lạnh. Trong lồng ngực cũng không còn cảm nhận rõ nhịp trái tim co bóp đập bình bịch nữa mà chỉ thoáng nhẹ tiếng đập như sợi tơ mỏng rung nhè nhẹ. Thôi xong, liệu cơ thể này có mất ý thức một lần nữa không.

Ùm... Một tiếng động lớn dội xuống làm chấn động cả vùng nước. Huyền Trang thấy chùm sáng hắt lên một bóng dáng lờ mờ, cả biển nước tối tăm lạnh lẽo như có một tia sáng vụt qua. Một người đang bơi nhanh về phía này nắm lấy bàn tay đang chới với của Huyền Trang, kéo thân người mềm oặt sắp ngoẻo về phía mình, hà hơi thổi ngạt. Chưa bao giờ bản thân thấy quý trọng không khí như lúc này. Người kia đang mong muốn bơi lên bờ một cách nhanh nhất. Nói đúng hơn bờ là một hố băng. Chân rẽ một làn nước, tay phải ôm chặt lấy Huyền Trang, bơi với tốc độ nhanh chóng lên nơi có ánh sáng.

Người đó nhấc bổng Huyền Trang lên trên hố băng trước, bên trên náo động tiếng người tiếng vật va lách cách ầm ĩ vào nhau.

Huyền Trang thở gấp căng phồng lồng ngực lấy hết không khí, miệng ho sặc sụa, trong bụng đã no một biển nước. Vết thương trên đầu càng ngày càng muốn chứng tỏ sự hiện diện của nó, đau đớn đến dại cả người. Toàn thân mềm nhũn không còn tí sức lực nào, tâm trí như bay dạt đến đâu dần dần trở về một cách yếu ớt.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Phía trên có hai người thanh niên đứng trên băng kéo Huyền Trang lên, nói là thanh niên nhưng mặc cổ phục. Bên trên kéo bên dưới là bàn đạp Huyền Trang lên trên hố băng nhanh chóng, hai người đỡ lên cáng khiêng đến bờ ngay cạnh. Một dàn người xúm lại choàng áo bông kín mít, giúp Huyền Trang sơ cứu đường thở thông khí, vừa sưởi ấm vừa chữa trị ngay lập tức vết hở bên thái dương. Xung quanh có tiếng ai nói, nói cái gì Huyền Trang cũng không nghe lọt tai nữa.

Huyền Trang rét run hai răng đánh vào nhau rầm rập, cổ họng mắt mũi cay sè, cả đầu đau buốt, toàn thân bất động không cử động nổi. Trong người bao nhiêu tức tưởi, bực dọc đổ hết lên đầu hệ thống.

"Hệ thống đáng ghét, hệ thống chết bằm. Trong đời có ai xuyên không mà đùng một cái đã cho người ta xuống hố băng mà vào mùa đông nữa. Có muốn người ta hoàn thành nhiệm vụ hay muốn dìm chết người rồi trở về. Chắc chắn không có chuyện trở về bây giờ mà còn muốn người chơi đây tận hưởng cảm giác của một người sắp gần đất xa trời. Đợi khi trở về sẽ xử lý cái hệ thống này cho ra nhẽ."

Người máy ngồi nghe mà buồn cười, sao mà xử được hệ thống bởi hệ thống cũng là nhân viên thôi. Đánh tiếng truyền đến Huyền Trang:

- Cô muốn xử hệ thống hay muốn xử cả trung tâm nguồn. Tôi biết cô đang nghĩ gì đấy. Giờ cô nên lo cho cái thân Uyên Ninh thì tốt hơn, tôi thấy sắp không chịu nổi nữa rồi. - Vẫn cái giọng rè rè ngang như cua đặc trưng thích cạy khóe người khác.

- Hừ, người máy chết tiệt. Anh chỉ biết ngồi mà nhìn tôi lâm trận như thế này. Nếu tôi thích phá hủy cả cốt truyện này thì anh tính sao.

- Thì cô sẽ chịu phạt thôi, tùy vào mức độ mà cô thích phá.

Sao lại có người máy trơ trẽn như thế này không biết. Không quan tâm đến hệ thống, Uyên Ninh nhìn sang xung quanh.

Trời rét lạnh đến nỗi bàn tay co lại, buốt giá. Nhìn thấy người đã cứu mình từ hố băng lên đang bước đi về phía này thì chợt nhớ ra khung cảnh của Uyên Ninh trong truyện. Nhưng thật sự đừng để một người vừa bị thương ở đầu, vừa ngã ao ngồi giữa trời rét buốt thế này chứ. Thật muốn vào một chỗ ấm áp thay tầng trang phục ướt nhẹp dính chặt lấy người như chiếc lá vàng hắt héo bay trước gió.

Vừa nghĩ xong, chiếc cáng che chắn kĩ càng của Uyên Ninh nhấc lên, đi về phía sau hậu viện, tiếng người nói ríu rít lo lắng theo sau. Đến khi vào trong phòng thì ấm áp hơn, có người thay y phục cho Uyên Ninh, lúc giật mình nhớ lại thì đó chính là nha hoàn thân cận.

Tóm lại khung cảnh vừa xảy ra có diễn biến như sau. Nay Uyên Ninh cùng hai người bạn Oanh - bạn thân từ nhỏ và Quỳnh Hoa đi dạo quanh phố thì gặp người quen. Đó là nhị công tử phủ thái phó - Hạ Đằng, con trai út của một quan ngũ phẩm trong triều - Bình Khôi đi cùng và tam công tử nhà Trần tướng quân - Nguyên Sơ có việc cần đến phủ thái phó. Hạ Đằng mời ba cô nương đây đến chơi nhà, cả ba đồng ý.

Thật ra Hạ Đằng thích Uyên Ninh từ lâu, trong phủ có chuẩn bị hồ băng mà hoa tuyết mới nở muốn để Uyên Ninh nhìn ngắm. Hạ Đằng đã lén liên lạc với Quỳnh Hoa là thống nhất sẽ đi qua chỗ này..., lúc đó đám người Hạ Đằng cũng đi qua và thế là có cuộc gặp tình cờ và mọi chuyện cứ thế diễn ra.