Hệ Thống! Tôi Gánh Không Nổi Nữa Rồi

Chương 33: Quên mất rồi



Bộ dạng của Uyên Ninh hiện giờ không còn là vẻ đoan trang quy củ của một tiểu thư nhà giáo dưỡng mà chính là một cô thôn nữ đang làm công việc thường án.

Chít khăn đội đầu, tay áo màu lam xắn cao qua khuỷu tay, vạt váy buộc gọn sang một bên để lộ hai ống quần xắn đến bắp chân đang lấm lem đất cát, chân trần ngập trong làn cát và nước. Bên cạnh là Lan đang hì hục xơi đất, nhìn mặt mũi thì thấy khó chịu lắm rồi nhưng không dám nói gì. Tiểu thư còn đang tát nước thì nô tì như Lan sao dám dừng lại, thỉnh thoảng quay lại tiểu thư xem có vấn đề gì không.

Uyên Ninh đang tát nước lên cánh đồng đâu có để ý xung quanh, Nguyên Sơ cùng các binh sĩ đang chuẩn bị trở về kinh đô, đi vòng qua đường tắt đến đường lớn thì bắt gặp bóng dáng quen thuộc đang ở cánh đồng xa xa. Đi lại gần thì thấy rõ hơn, Nguyên Sơ không ngờ được sẽ gặp Uyên Ninh ở chỗ này đang làm đồng.

Bên cạnh trên bờ sông có người ngồi đó, nhìn đất cát lấm lem trên người và vẻ mặt bất mãn nhìn Uyên Ninh thì cũng đã đoán được là người đi cùng. Nhìn Uyên Ninh thế này Nguyên Sơ cũng phải giật mình, anh không quá quen với Uyên Ninh từ trước nhưng cũng hiểu sơ qua tính cách.

Sau đợt ngã hồ quả thật Uyên Ninh đã thay đổi rất nhiều, nhìn dáng vẻ hoạt bát vui vẻ khác với tính cách lạnh lùng thẳng tính trước kia. Nhưng nhìn Uyên Ninh hiện tại lại làm cho người đối diện cảm giác thần thần bí bí, để lại một dự cảm xa cách như vốn dĩ không tồn tại ở nơi này, cảm giác như sẽ biến mất lúc nào không hay.

Nhìn Uyên Ninh lại làm Nguyên Sơ nhớ đến giấc mơ tối qua, Minh Chi như một ánh sáng vàng nhỏ ấm áp trong lòng Thành Không vậy. Rùng mình, Nguyên Sơ quay đi... chỉ là một nhân vật trong mơ mà thôi.

- Nguyên Sơ, anh thấy mệt hả, nhìn mặt anh sao khó coi quá vậy. Hay việc khi nãy ảnh hưởng đến tâm trạng anh.

- Không... Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thôi, không liên quan gì đến việc khi nãy cả. Chỉ hơi thất thần một lát thôi.

- Tiểu thư, tiểu thư, ai như tam công tử Phạm tướng quân đang ở phía đằng trước người kìa.

- Hả?

Giọng Lan rõ to đủ đến tai Nguyên Sơ đứng cách đó hai bờ cỏ, bên này nghe rõ mồn một. Uyên Ninh quay ra, bốn mắt nhìn nhau, im lặng không biết làm gì tiếp theo. Ngay sau đó, Uyên Ninh vẫy vẫy tay đám người Nguyên Sơ thay lời chào, Nguyên Sơ thấy thế cười gật đầu với nàng, những người bên cạnh cũng giơ tay vẫy với nàng, cười tươi rói.

- Chúng ta đến đây cũng đã tầm một tháng, người xung quanh cũng đã quen mặt chúng ta quá rồi. Đi đến đâu cũng có người nhận ra, đây là một việc làm tôi thấy rất vui thay vì bất mãn khi đến đây đấy.

Nguyên Sơ quay lại nhìn người bạn bên cạnh, ừm một tiếng rồi cất bước đi tiếp, để lại ba người tròn mắt nhìn. Lan hơi ngạc nhiên quay lại hỏi Uyên Ninh.

- Tam công tử Phạm tướng quân vẫn luôn lãnh đạm ít nói như vậy sao. Hừ, nhìn tiểu thư lấm lem thế này nên ngại không bắt chuyện chứ gì.

- Đâu có, chắc anh Nguyên Sơ đang bận việc nên đi vội vậy thôi. Ta cũng cố gắng lên, sắp xong rồi.

- Tiểu thư, hay người nghỉ một lát đi nãy giờ cũng tưới được kha khá rồi. Người không thấy mệt sao, áo quần người đã lấm lem hết cả rồi.

- Chỉ một lát nữa thôi là ta trở về.

Lan quay ra kẻ đang ngồi thong dong trên nền cỏ kia, quát lớn: "Tên kia, chủ đang làm việc thế này mà ngươi dám ngồi đó bắt chéo chân thong thả sao? Còn không mau lại đây giúp tiểu thư làm cho xong việc."

- Việc của ta là bảo vệ tiểu thư khỏi nguy hiểm, giờ tiểu thư đâu có gặp chuyện gì ta đâu cần động tay.

- Ngươi, ra là ngươi không bằng lòng, để xem trở về ta nói lại với phu nhân xem ngươi có bị phạt không.

- Ta không dễ dàng bị phạt như vậy đâu.

- Ngươi...

- Ngươi ta gì ở đây.

- Tiểu thư...

- Đủ rồi, Ám ngươi lại đây giúp ta vác những bao tải này chất lại đằng kia đi.

Ám đứng dậy làm theo lời tiểu thư nói không phản bác lời nào, dù sao Uyên Ninh cũng là chủ hiện tại. Trung thành là một trong hai đức tính quan trọng nhất của hộ vệ đứng đầu là bảo vệ tính mạng của chủ nhân. Lan thấy thế thì cơn nóng giận cũng xuôi xuống, tiếp tục làm việc của mình. Ba người kết thúc việc nhanh chóng, ngay sau đó đánh xe về.

Về phủ thượng thư, thấy ba người chủ tớ đều lấm lem bùn đất, phu nhân nhăn mặt hỏi.

- Chuyện gì đã xảy ra thế này, nay con đã đi đâu vậy Ninh? Thôi, vào thay hết trang phục ra cho ta rồi muốn nói gì thì nói.

- Vâng, con đi trước đây ạ. A, trên xe còn có khoai sắn và trái cây.

- Có người sẽ mang ra, còn không mau đi đi.

- Vâng.

- Đứa nhóc này, sao lại nghịch ngợm thế này, trước đây nó có như vậy đâu. - rồi quay sang Ám đang đứng chờ lệnh - Sao ngươi cũng theo đuôi mà không ngăn con bé rồi thành ra bộ dạng, đi thay đồ đi.

Ám tuân lệnh rời đi nhanh chóng.

Chiều, có hai tiểu thư đến xin phép gặp Ninh, là những người trong nhóm các tiểu thư công tử yêu thích cái đẹp tụ tập đàm thoại. Uyên Ninh quen Hạ Đằng cũng từ đây mà ra, chắc đã được 2 năm rồi, ở đây mỗi một người đều có một tài lẻ hay tài năng nghệ thuật nào đó. Như ngâm thơ câu đối, đàn hát vẽ tranh, pha trà, trồng cây cảnh, đánh cờ, thêu thùa... Uyên Ninh có tài thêu rất giỏi, những trang trí trên quần áo của nàng hay trong gia đình đều là nàng tự tay thêu cả, ai nhìn vào cũng rất yêu thích và trầm trồ vì thu hút và sống động.

Cũng lâu rồi kể từ khi trước khi Uyên Ninh ngã hồ nàng đã không đến gặp những người trong hội "nghệ thuật" này. Ngồi nhìn hai người nói về hoạt động những ngày qua, đầu Uyên Ninh kêu ong ong liên hồi, thật khó chịu. Đến khi nghe nói đến thêu thì giật mình.

- Uyên Ninh, Miên nói rằng muốn nhờ thêu đấy, sáng ngày mai nếu được hãy đến phủ viên ngoại. Chúng tôi cũng có quà đang chờ Uyên Ninh.

- Tôi nghĩ là không được rồi, vừa khỏi bệnh xong vẫn chưa khỏe lại, chắc không thêu được rồi.

- Không sao, còn nhiều thời gian mà, từ từ thêu cũng được, nhưng mai phải đến đấy, lâu rồi không thấy Uyên Ninh, có nhiều việc Uyên Ninh chưa biết.

- Được rồi, sáng mai tôi sẽ đi...

- Không có việc gì nữa, Uyên Ninh nghỉ ngơi đi, chúng tôi về đây.

Uyên Ninh thầm than thở trong lòng. Với thân phận Uyên Ninh gốc thì thêu không phải chuyện khó, nhưng giờ thì lại khác. Mở tủ lấy vài bộ quần áo, trên đó là những đường thêu hết sức tỉ mỉ và đẹp đẽ, nhìn đường thêu mà trong đầu đã hiện nên cảnh Uyên Ninh trước kia ngồi chăm chú thêu thế nào. Ở kệ tủ có hộp đựng kim chỉ khăn tay, Uyên Ninh bỏ xuống xâu kim đâm thử. Mũi thứ nhất, thứ hai, thứ ba đều xiêu vẹo khác với những đường thêu trước bên cạnh. Tại sao lại như vậy.

- Người máy, làm sao bây giờ, tại sao tôi không thể thêu được?

- Cái này người máy cũng không biết, cô thử ngồi làm lại xem biết đâu làm được.

Uyên Ninh ngồi tập thêu buổi chiều đó, kết quả vẫn y như lúc đầu. Ngồi bất lực nhìn thành quả của mình Uyên Ninh nghĩ mai sẽ phải phó thác ra sao đây.