Hệ Thống! Tôi Gánh Không Nổi Nữa Rồi

Chương 6: Mặt tối



Xong xuôi Hạ Đằng ngồi trong sảnh chính cho vời hạ nhân mang người vào. Quỳnh Hoa đi đến sảnh chính trong nơm nớp lo sợ. Khi tất cả mọi người đều ra về thì đột nhiên, hạ nhân đến nói thiếu gia có phần quà đáp lễ cho buổi sáng, dù chối thế nào cũng không về được. Không lẽ việc mình làm đã lộ tẩy rồi, lúc đó đã cố ý chọn thời điểm giao ca không có người để ra tay có ai đã thấy rồi sao.

Quỳnh Hoa ghét Uyên Ninh, không muốn thấy Uyên Ninh được người khác yêu mến. Gần gũi vậy mà không nhìn ra mình bị ghét đúng là ngốc, chắc chắn đồ ngốc đó sẽ không biết mình bị hại. Uyên Ninh gặp nạn ngay trước mặt Hạ Đằng, trước món quà đã chuẩn bị kĩ lưỡng để tặng mình đúng là một chuyện hết sức thỏa mãn. Nhưng hình như ra tay hơi nặng, ngã xuống mặt băng khoảng 1 trượng (4 mét) thành ra như vậy quả thực hơi đáng sợ.

Hạ Đằng ngồi hàng ghế cao nhất trong sảnh nhìn xuống, tay phải chống cằm tay trái cầm quạt gõ lạch cạch vào tay ghế. Quỳnh Hoa bước vào không dám nhìn thẳng chính diện. Hạ Đằng giờ giống như một con mãnh hổ uy phong, gầm gừ đang lăm le chuẩn bị xé xác con mồi, sắc bén đến đáng sợ khác hoàn toàn với dáng vẻ dửng dưng, hay vui vẻ bắt chuyện trước mặt những người khác và Uyên Ninh.

Cô ả bị ánh mắt của Hạ Đằng nhìn làm cho hoảng sợ, trong lòng tự trấn an bình tĩnh nhưng lại bồn chồn lo lắng không thôi.

- Quỳnh Hoa cô nương, cô có biết vì sao bổn thiếu gia lại gọi cô quay trở lại? - Một giọng nói cao vút thị uy, đầy áp lực cất lên làm Quỳnh Hoa lạnh cả sống lưng.

Dáng vẻ Hạ Đằng đang tra hỏi Quỳnh Hoa khác hẳn với dáng vẻ khi nói chuyện với mọi người và Uyên Ninh, cô run sợ. Chẳng lẽ đây mới chính là bản chất thật của Hạ Đằng.

- Bổn thiếu gia cho cô thời gian trình bày về chuyện ngày hôm nay trong phủ Thái phó. Nói không đúng theo ý bổn gia, cô sẽ lãnh đủ thế nào là hối hận cũng đã muộn màng.

Quỳnh Hoa sợ quỳ rạp xuống sàn nhà, hai mắt sợ hãi mở to, giọng nói sợ sệt lưng chừng. Một nỗi sợ không tên cất lên trực giác mách bảo Hạ Đằng không phải một kẻ tầm thường, đây là một con người làm chuyện không từ thủ đoạn gian ác.

- Nhị thiếu gia chuyện này xảy ra tại Phủ Thái phó là lỗi của Quỳnh Hoa, do Quỳnh Hoa không biết nặng nhẹ đã làm xảy ra chuyện này.

Hạ Đằng từ trên cao nhìn xuống Quỳnh Hoa chằm chặp hai mắt sắc như lưỡi dao. Quỳnh Hoa ở dưới hai tay đã âm ẩm vì ra mồ hôi dù trời đang rét lạnh

- Còn gì nữa không?

- Nhị thiếu gia - Quỳnh Hoa không nghĩ tới rằng những câu nói sau của mình sẽ báo hại bản thân và cả gia nghiệp của cha mẹ. - Do Quỳnh Hoa ghen tị với Uyên Ninh được nhị thiếu gia yêu mến nên...

- Nói!

- Quỳnh Hoa đã dùng dầu bôi trơn tại chỗ Uyên Ninh đứng. Chỉ muốn Uyên Linh xấu mặt trước thiếu gia không hề mong muốn chuyện nàng ta sẽ xảy ra tai nạn như vậy.

Hạ Đằng mặt tối sầm nổi giận đùng đùng bước xuống trước mặt, tay phải bóp mạnh cằm Quỳnh Hoa giật hất thẳng về phía trước, bàn tay ép sát họng không cho cử động, đối diện hai mắt đầy phẫn nộ và tàn sát.

- Bổn thiếu gia đã nói từ trước, không vừa ý ta sẽ thế nào, còn dám nói lời gian dối trước mặt ta. Ngươi xem cái mạng quèn này có phải sống quá đủ rồi phải không?

Quỳnh Hoa hoảng sợ phát khóc cả người run rẩy đón lấy lời lẽ đầy sát thương của Hạ Đằng. Không thể tin được con người trước mặt có thể nói ra những lời lẽ như vậy trước một cô nương yếu đuối. Rồi tính mạng mình thật sự sẽ đi về đâu.

Thấy vẻ mặt Quỳnh Hoa lo sợ co rúm như con ốc bỏ hết vỏ, đạp một cái là nát vụn, Hạ Đằng mới lỏng tay tiếp lời.

- Dám bày mưu hãm hại Uyên Ninh trong phủ Thái phó, ngươi nghĩ đây là chốn nào để người dương dương tự đắc như vậy. Một hành động này của ngươi ngày hôm nay đã hủy hoại toàn bộ cơ nghiệp gia đình ngươi rồi đấy, biết không. Chà! Cái kinh thành này về phía đông đều là thương vụ làm ăn nhà ngươi nhỉ, ta nên làm gì mới có thể thỏa mãn tâm trạng hôm nay của ta đây.

Quỳnh Hoa run lẩy bẩy, hai tay chắp lên cầu xin, nước mắt giàn giụa lắc đầu:

- Xin đừng làm vậy, cha mẹ tiểu nữ không có lỗi gì hết,... là lỗi ở tiểu nữ... Tiểu nữ. Nên làm gì cho người bây giờ.

- Sao, muốn làm trâu làm ngựa à. Dựa vào cái mã này thì ngươi làm gì được cho ta. Nếu hôm nay đến chậm thêm vài bước, chỉ e rằng tính mạng Uyên Ninh không thể cứu được nữa. Ngươi nghĩ ta nên làm gì ngươi cho thỏa đáng đây.

Không đợi Quỳnh Hoa tiếp lời Hạ Đằng sát lại gần hơn, cặp mắt nhìn như muốn xé xác Quỳnh Hoa thành tro tàn.

- Ta cấm ngươi lại gần Uyên Ninh thêm một lần nào nữa, từ giờ tránh xa nàng ra. Biết điều thì khôn ngoan hơn một chút, nếu không hậu quả sẽ còn còn tồi tệ hơn ngươi tưởng.

Nói xong Hạ Đằng hất cằm Quỳnh Hoa ra quay lưng lại. Quỳnh Hoa biết mình được thả thì chạy về như thoát khỏi cổng địa ngục, chạy về từ cái chết.

Nhắm mắt nghĩ ngợi một hồi, Hạ Đằng sai người chuẩn bị thuốc quý rồi đi đến phủ Uyên Ninh.

Trên xe ngựa đi về, Uyên Ninh nhìn ngó xung quanh qua khung cửa. Khung cảnh tấp nập phồn hoa của kinh thành không khỏi làm ngạc nhiên thích thú với thời cổ đại.

Oanh thì ngược lại ngồi im trầm ngâm suy nghĩ về chuyện Quỳnh Hoa thỉnh thoảng nhắc Uyên Linh cẩn thận động đến vết thương. Bên ngoài Nguyên Sơ thúc ngựa đi ngay cạnh xe mặt không rõ cảm xúc. Nguyên Sơ "hộ tống" hai người về đến tận nhà rồi sau đấy mới trở về. Khi Uyên Ninh về đến trước cửa có nhắc nhở vài ba câu:

- Trở về hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cẩn thận, đừng suy nghĩ lung tung nhiều, chờ khi khỏi hẳn thì hãy đi ra ngoài. Nếu thấy buồn chán ta sẽ gọi Nguyệt đến chơi với em, nó ở nhà nói nhớ em muốn gặp, hai đứa sẽ có nhiều chuyện để nói.

- Hôm nay anh đã vất vả rồi ạ, thật cảm tạ anh đã cứu Uyên Ninh, về nhà em sẽ nói cha mẹ hậu đãi anh sau ạ. Lâu rồi em cũng chưa gặp Nguyệt, lúc nào Nguyệt cũng có thể đến đây chơi. Anh Nguyên Sơ hãy về cẩn thận.

- Ta đã nói không cần câu nệ như vậy, chuyển lời chào của ta đến cha mẹ em và hai em của em.

- Dạ, em sẽ làm vậy ạ - Rồi quay sang nắm tay Oanh - Cậu cũng về nhà sớm nghỉ ngơi đi. Nhớ qua đây thăm tôi đấy.

- Ừ, chắc rồi. Đừng bỏ uống thuốc đấy. Tôi về đây.

Oanh lên xe rời đi vẫy tay qua khung cửa, Nguyên Sơ ngồi ngựa nhìn Uyên Ninh đến khi vào nhà rồi rời đi.

Lần này Uyên Ninh đã làm nên thay đổi đầu tiên so với nguyên tác nhưng cô biết rằng không vì vậy mà có thể tạo nên cơn địa chấn gì. Cần quan sát mọi thứ rõ ràng sau khi thay đổi.

Uyên Ninh nhanh chóng vào nhà. Vì muốn giấu cha mẹ nên đã khoác áo choàng che kín đầu, thuốc trên xe đã sai người mang vào, còn mình lén lút chạy về phòng.

Theo nguyên tác, cha mẹ Uyên Ninh dù nghiêm khắc nhưng rất thương con gái, không nỡ đánh nặng con, khi biết Uyên Ninh bị thương cũng không trách mắng gì nhiều. Nhưng thực chất cha Uyên Ninh vẫn rất khó tính, nghiêm khắc và đáng sợ.

Về đến phòng Uyên Ninh liền bảo Lan mang đồ ăn vào thật nhanh. Mẹ nàng biết nhưng không nghĩ con gái có chuyện, chỉ nghĩ con đi dạo về có chút mệt, nhắc Lan chuẩn bị đồ ăn đầy đủ cho con.

Lan mang đồ ăn về phòng rồi đi ra, Uyên Linh đã nhắc Lan ngồi lại ăn cùng nhưng Lan đâu dám ăn cùng tiểu thư của mình. Một mình Uyên Ninh ngồi ăn ngấu nghiến, khi đã ăn đến bát cuối cùng thì bên ngoài có tiếng Hạ Đằng vái chào cha mẹ.

Thôi xong rồi, chuyện này sao có thể quên được.

Trong nguyên tác Uyên Ninh trực tiếp về nhà nhanh chóng còn có Hạ Đằng đi cùng, cha mẹ đều đã biết chuyện, thấy con gái mè nheo cũng bỏ qua chỉ biết mắng nhẹ và nhắc con nên cẩn thận.