Hệ Thống Trùng Sinh Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 35



【 Anh Thần, không phải lễ khai giảng đã kết thúc rồi ư? Sao hai người vẫn chưa về vậy, bữa sáng sắp nguội cả rồi.】 Lâm Sán ngồi trong lớp học “trông mòn con mắt”, cậu ta ngáp một cái, cảm thấy bản thân mình có lẽ sẽ không tỉnh táo nổi trong tiết đầu được rồi.

Vào ngày đầu tiên đến trường mà đã bị bắt dậy sớm, thật không dễ chịu chút nào.

Hồi sáng cậu ta đến trễ nên không có xuống, Tịnh Vu với Dư Tứ càng ghê gớm hơn, hai người họ đã xin nghỉ trước hết rồi. Nhưng mà điều cậu ta không ngờ tới đó chính là, anh Thần thế mà lại tham gia buổi lễ sáng sớm.

Lục Hi Thần ngồi trên chiếc ghế ở trước cửa phòng y tế, trong lòng vẫn còn đang ôm Thời Dương thế nên không tiện dùng tay gõ chữ, bèn gửi voice trả lời: “Là tại tôi, buổi sáng dậy trễ quá nên chưa kịp ăn sáng, thành ra Dương Dương bị tụt huyết áp, đứng nửa giờ thì ngất xỉu, bây giờ tôi đang ở bên phòng y tế.”

“Chậc, sớm biết vậy thì tôi đã dỗ cậu ấy đừng xuống rồi.”

Vào khoảnh khắc mà người nọ ngất xỉu, hắn sợ tới mức tim gần như nhảy ra ngoài.

Hai người kia ở bên trong phòng y tế không biết đang làm cái gì, một lượng lớn pheromone vị rượu vang đỏ tỏa ra như sợ người khác không ngửi thấy. Pheromone của omega ấy cũng không quá ổn định, vì sợ ảnh hưởng đến Thời Dương, hắn đành phải ôm cậu ra bên ngoài đợi.

【Có nghiêm trọng không? Có cần em đi mua chút kẹo hay chocolate gì đó ngay bây giờ không?】

“Không sao, để tôi kêu lão Lý đi mua giúp tôi là được.”

Bác sĩ Lý vừa mới tới đã nghe thấy nickname “thân thiết” của mình, khóe miệng anh không khỏi giật giật.

Hay lắm, có lẽ đây là học sinh duy nhất trong cái trường này dám gọi anh như vậy.

Bác sĩ Lý ném kẹo sữa cho người đang chiếm chỗ ngồi của mình, anh trêu chọc lại tựa như đang dặn dò: “Đã học được bài học chưa, sau này nhất định phải ăn sáng, cơ thể của omega người ta không phải da dày thịt béo, không có khả năng chịu đòn giỏi như cậu đâu.”

Từ năm lớp mười Lục Hi Thần đã là khách quen của phòng y tế, hắn và bác sĩ cũng coi như là người quen, trò chuyện với nhau không có cảm giác xa cách gì: “Khối 12 các cậu có tiết đọc sách buổi sáng vào lúc 7 giờ 20, cậu lại là học sinh ngoại trú, mà kể cả khi nhà cách trường gần, cũng ít nhất đến 6 giờ 50 mới dậy nhỉ?”

Lục Hi Thần - người khó khăn lắm mới dậy được vào lúc 7 giờ lố 5 phút, hắn xấu hổ trong 0.1 giây, khiêm tốn nói: “Đã biết đã biết, chẳng qua đây là ngày đầu nên em mới chưa thích nghi kịp thôi.”

Bác sĩ Lý nhướng mày, oắt con này thế mà lại nhận lỗi, hiếm có nha.

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Thời Dương cũng từ từ tỉnh lại.

Lục Hi Thần vội vàng hỏi: “Hiện tại Dương Dương cảm thấy thế nào? Có chóng mặt đau đầu không?”

“Anh Thần……” Thời Dương vẫn còn hơi ngơ ngác, hai tay vẫy vẫy không biết đang khua tay múa chân cái gì: “Hình như bầu trời chuyển thành đen, tôi còn thấy, những ngôi sao nhỏ……”

Lục Hi Thần dở khóc dở cười, bóc một viên kẹo đút vào trong miệng cậu: “Trời còn đang sáng, vẫn chưa tối đâu.”

Người cũng đã tỉnh, biết Thời Dương là học sinh ngoan không muốn trốn học, Lục Hi Thần bèn cõng cậu trên lưng, định trở về lớp học trước.

Nhưng khi vừa mới đứng dậy, họ đã đụng phải Kỷ Minh Húc vừa từ phòng y tế bước ra.

Vào thời khắc Kỷ Minh Húc nhìn thấy Lục Hi Thần, hắn ta rõ ràng cũng rất sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên cảnh giác.

Quan hệ của hắn ta với đối phương khá phức tạp, nhưng suy cho cùng thì đó là mâu thuẫn của bậc cha chú, Kỷ Minh Húc vốn không thèm để ý, nhưng biết làm sao được khi mà Lục Hi Thần vẫn luôn thích nhảy nhót trước mặt hắn ta, rồi còn làm mấy chuyện vặt vãnh, tựa như mấy đứa con nít chơi đồ hàng, nhìn rất chướng mắt nhưng lại không thể tránh được.

Một năm gần đây rất vất vả mới ngừng lại, lúc này chẳng lẽ lại muốn làm gì đó nữa ư?

Giữa hắn ta và Diệp Cảnh khó khăn lắm mới có tiến triển, thật sự hắn ta không có hơi đâu mà quan tâm đến Lục Hi Thần.

Thời Dương cực kì nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, nhận thấy được ánh mắt không thiện chí của Kỷ Minh Húc, cậu bèn ghé đến gần bên tai của Lục Hi Thần, lặng lẽ hỏi: “Anh Thần, cậu ta là ai thế?”

“Trông không giống người tốt chút nào.”

Kỷ Minh Húc - hotboy được hoan nghênh nhất trường lại “Vinh hạnh nhận được” ấn tượng đầu tiên chính là không phải người tốt, Lục Hi Thần vui vẻ, một chút chán ghét trong lòng cũng biến mất tăm. Hắn không thèm để ý đến ánh mắt của Kỷ Minh Húc, vừa cõng Thời Dương trên lưng đi đến giảng đường, vừa thì thầm nói xấu người ta với cậu: “Đúng vậy, người này rất hung dữ, lại là hội trưởng hội học sinh, động đến một tí là bị ghi tội rồi trừ điểm, Dương Dương nhất định phải cẩn thận cậu ta.”

“Ừm.” Thời Dương vô cùng đồng tình: “Trông cậu ta cực kì hung dữ!”

Không giống như anh Thần, cậu vừa nhìn đã cảm thấy…… Cảm thấy siêu đẹp trai.

Lỗ tai của omega lặng lẽ ửng hồng.

—————

Chuông vào học đã vang lên từ 10 phút trước, tiết đầu tiên là tiết Toán của Hướng Vũ, Lục Hi Thần có báo trước với ông một tiếng rồi, đối phương kêu hắn cứ đi vào từ cửa sau là được.

Bữa sáng được đặt trên mặt bàn, tuy đã qua tiết đọc sách vào buổi sáng sớm, nhưng dù là mùa hè thì cũng có chút lạnh.

Sau khi trèo tường và trốn tiết, Thời Dương lại tiếp tục bị Lục Hi Thần “dụ dỗ” vi phạm nội quy thứ ba của nhà trường —— Ăn vụng trong giờ học.

Thời Dương học theo bộ dáng lén lút (trắng trợn táo bạo) của Lục Hi Thần mà ăn xong một cái bánh bao đậu đỏ, sau đó lắc đầu: “Anh Thần, tôi no rồi, không cần nữa đâu!”

Người có thể ăn hết ba cái bánh bao, hai phần bánh quẩy, một phần bánh rán cộng thêm một cái trứng gà như Lục Hi Thần có hơi sững sờ: “Đã, đã đủ rồi á?”

“Đủ rồi.” Thời Dương cũng nhìn Hi Thần, trong mắt mang theo vẻ hoang mang giống như đối phương.

Anh Thần…… Ăn nhiều thật.

Lục Hi Thần nhìn ra được suy nghĩ của Thời Dương:…… Không, tôi đây rất bình thường, nhóc Dương Dương mới là không bình thường đó.

Vẫn còn nghi ngờ, Lục Hi Thần vừa ăn bánh bao vừa chọc chọc Vương Tịnh Vu trên điện thoại: 【Buổi sáng bà ăn bao nhiêu?】

【?? Thông thường là ăn một quả táo】

Tay Lục Hi Thần run rẩy, không cam lòng tiếp tục hỏi: 【Vậy có no không?】

【Giảm cân mà, đói cũng phải kiên trì qwq】

Nói tóm lại là ăn không đủ no, vậy Dương Dương…… Sau khi tìm tòi được bảng chiều cao và cân nặng tiêu chuẩn của một omega, Lục Hi Thần đặt điện thoại ở trước mặt cậu: “Dương Dương, với cân nặng hiện tại của nhóc, thì chiều cao tương ứng chỉ có 155 thôi.”

Đúng là cân nặng này, Thời Dương gật đầu, sau đó lại nghe thấy Lục Hi Thần nghiêm túc nói với cậu: “Cho nên nhóc cần phải tăng cân.”

Lục Hi Thần lấy ra một cuốn sách bài tập chưa bao giờ dùng đến từ trong ngăn bàn, vừa viết vừa lên kế hoạch: “Tăng cân thì cũng cần tiến hành theo trình tự, đầu tiên chúng ta hãy đặt ra mục tiêu nhỏ trước, một tháng tăng mười cân, tức là mỗi ngày tăng ba lạng ba, ba bữa cơm sáng trưa chiều, đồ ăn vặt, điểm tâm sau khi ăn, toàn bộ những thứ này đều không thể thiếu……”

Thời Dương ngơ ngác cầm bản kế hoạch mà Lục Hi Thần ghi cho mình, cậu vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói ra được.

Hướng Vũ đi đến bên cạnh hai đứa nhóc đang phớt lờ mình, khẽ ho một tiếng.

Thời Dương sợ tới mức vội vàng cất bản kế hoạch đi, bắt đầu chăm chú nghe giảng.

Lục Hi Thần cũng chậm rãi ăn hết quả trứng gà cuối cùng, hắn không quấy rầy Thời Dương học tập nữa. Sau khi mở cuốn sách để mang tính tượng trưng ra, Lục Hi Thần thầm gọi hệ thống ở trong lòng.

【Ngài hệ thống ơi?】

Hệ thống bị giọng điệu này làm cho toàn thân run lên, khiêm tốn nói: 【Aida, ký chủ không cần phải khách khí như vậy, có thể kêu tôi là hệ thống hoặc Phản Phản là được rồi~】

【Như vậy sao được chứ, thiếu tôn trọng quá.】

【Không sao không sao ~】 Cậu kêu tôi một cách “tôn kính” như vậy, tôi mới càng hoảng sợ hơn……

Một người một hệ thống cứ tương tác thân thiện qua lại như vậy mấy lần, cuối cùng đã thành công gạt bỏ những sự khó chịu vào ngày hôm qua, trở thành đồng minh “Tương thân tương ái” trong nhiệm vụ.

Lục Hi Thần cũng nhận được tiểu thuyết nguyên tác của hắn và Thời Dương dựa theo chỉ dẫn của hệ thống.

Tạm thời hắn vẫn chưa muốn xem về cuộc đời rách nát của chính mình, thế nên đã mở tiểu thuyết nguyên tác của thế giới Thời Dương ra trước.

Trước khi hắn xem, hệ thống còn chu đáo nhắc nhở: 【Thế giới của Dương Dương không có ABO, chỉ có nam và nữ, bọn họ không ngửi thấy pheromone, cũng sẽ không chịu ảnh hưởng bởi chúng.】

【Là vậy à? Bối cảnh khá mới lạ đó.】 Lục Hi Thần càng thêm hứng thú, hắn để sách Toán dựng thẳng đứng lên để che lại, đặt điện thoại lên mặt bàn rồi bắt đầu đọc.

Nhân vật chính được mệnh danh là tuyệt thế thiên tài đã xuyên vào Thời Dương - một học sinh cấp ba bình thường trùng tên trùng họ với mình, người xuyên thư vừa mở mắt ra, lại lập tức nhìn thấy một căn phòng ngủ nghèo rớt mồng tơi.

Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cậu ta phát hiện trong nhà nguyên chủ chỉ có hai người là nguyên thân và bà nội. Mà bà nội đã qua đời vào một năm trước, hiện giờ trong nhà nghèo đến mức ngay cả tủ lạnh cũng không nỡ dùng, thức ăn duy nhất còn sót lại chỉ là chiếc bánh màn thầu đang ăn dở hồi sáng.

Không chỉ thế, tính cách nguyên chủ còn vô cùng yếu đuối, bị người ta chặn đường hay giật tiền cũng không biết phản kháng, đụng một cái là lập tức rơi nước mắt, là một đứa ăn hại chỉ biết khóc. Ngoại hình u ám, không thích nói chuyện, thành tích thì kém cỏi, giáo viên và bạn học đều không thích cậu.

Gần đây còn bị người “bạn thân” duy nhất làm lộ ra bê bối là người đồng tính, “nổi danh” khắp toàn trường.

“Sao tôi lại xuyên thành một người như vậy chứ?” Nhân vật chính chán ghét nhìn bản thân trong gương, sau khi trầm tư, trong mắt cậu ta chợt lóe lên một tia sắc bén, khe khẽ nói: “Nhưng nếu đã xuyên qua rồi, vậy tôi đây sẽ sống thật tốt ở thế giới này, đồng thời vả mặt hết những người đã từng bắt nạt nguyên chủ, coi như là thù lao của việc chiếm lấy cơ thể này.”

【Wow, mở đầu tiêu chuẩn của mấy bộ sảng văn nha, xịn xò thật nhể.】

Giọng điệu của ký chủ rõ ràng là mang theo vui vẻ, nhưng không hiểu sao hệ thống lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, núp trong không gian không dám nói chen vào.

“Dương Dương.”

Ngay khi Thời Dương vừa mới quay đầu sang, lập tức có một bàn tay đặt trên đầu cậu.

Lục Hi Thần áp mái tóc xoăn kia xuống che khuất đôi mắt cậu, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thời Dương một lúc lâu, cuối cùng đưa ra kết luận: Vẫn đẹp như cũ.

Thế thì?

【Rửa mặt rồi tỉa lại mái tóc, là sẽ từ “Dáng vẻ u ám” thành “Thịnh thế mỹ nhan”?】 Khéo miệng Lục Hi Thần vẫn mang theo nụ cười, không biết còn tưởng rằng hắn đang xem bộ phim hài nào đó: 【Mắt có bệnh thì phải đi trị, chứ nếu không sẽ ngày càng nghiêm trọng.】

“Không có gì đâu Dương Dương, trên tóc của nhóc có dính tí bụi, nên tôi giúp nhóc phủi xuống.” Để cho Thời Dương nghe giảng trở lại, Lục Hi Thần hít sâu một hơi, tiếp tục bấm vào phần sau của cốt truyện.

Người xuyên thư dựa vào khiếu thẩm mỹ của mình để ăn diện thêm lần nữa, lại kinh ngạc phát hiện ra căn bản nguyên chủ thật sự rất đẹp, chỉ là bị khí chất yếu đuối ấy che đậy đi mất thôi.

Sau khi trở thành thịnh thế mỹ nhan, cậu ta đi ra ngoài thì gặp phải bọn côn đồ chặn đường, bọn họ nói năng không biết lựa lời, nhìn cậu ta với ánh mắt tràn đầy dục vọng.

Khi đã thành công trừng trị được mười tên lưu manh, người xuyên thư bèn rời đi một cách thong thả. Lại không ngờ rằng cảnh tượng này đều đã được nhân vật chính công chứng kiến toàn bộ.

Nhân vật chính công có gia thế hiển hách, được coi là hotboy trong trường. Hắn ta cũng thích nam, nhưng lại không công khai tính hướng, khi tin nguyên chủ là đồng tính bị lộ ra, hắn ta còn nói giúp đối phương, nhưng rồi lại bị đồn thành là giữa hắn ta và Thời Dương không sạch sẽ, sau khi hắn ta tự mình ra mặt làm sáng tỏ, thì cũng không thèm quan tâm đến chuyện này nữa.

Lúc này đây khi nhìn thấy một khía cạnh khác không giống với các lời đồn đãi về đối phương, hắn ta bèn lập tức nổi lên hứng thú.

Sau này, nhờ vào ngoại hình xuất chúng, thành tích vượt trội cùng phẩm chất tốt đẹp, người xuyên thư đã đạt được sự yêu mến của tất cả mọi người.

Trùm trường từng thích chế nhạo nguyên chủ, hội trưởng hội học sinh từng khinh thường nguyên chủ, học sinh xuất sắc ngồi bàn từng ghét bỏ nguyên chủ vì ngu ngốc, tất cả đều lần lượt bị vả mặt hả hê, bọn họ bám theo người xuyên thư thổ lộ tặng quà.

Mà vị hotboy lúc trước từng thề thốt rằng không có quan hệ gì với nguyên chủ, lúc này đây cũng giữ chặt cánh tay của người nọ, đỏ mắt nói: “Cậu có thể nhìn tôi một lần được không……”

Cuối cùng, mọi người càng kinh ngạc khi phát hiện ra rằng Thời Dương vốn luôn nghèo kiết xác ấy lại là đứa con thất lạc của một gia tộc giàu có!

……

【Ký chủ! Ký chủ bình tĩnh! Pheromone sắp bạo loạn!】 Hệ thống lớn tiếng kêu lên nhằm kéo lực chú ý của đối phương trở về: 【Nào nào nào, làm theo lời tôi, hít sâu —— thở ra —— hít sâu ——】

Pheromone sôi sục trong cơ thể dần ổn định trở lại, Lục Hi Thần tắt điện thoại đi, chợt uống một ngụm lớn nước lạnh.

【Cảm ơn ngài hệ thống đã giúp đỡ……】 Giọng điệu của Lục Hi Thần vẫn còn có chút yếu ớt, hắn nằm lên trên bàn để bình tĩnh lại một lát.

Nếu pheromone thật sự bạo loạn, sợ là Thời Dương sẽ lại ngất xỉu lần nữa.

【Phù, không có gì, ký chủ không sao là tốt rồi. 】

【Dương Dương…… Thật sự đã trải qua những chuyện đó sao?】

Hệ thống dừng một chút, không trả lời, xem như là đồng ý.

Lục Hi Thần trầm mặc, quay đầu sang chống mặt nhìn về phía Thời Dương.

Ngoại hình của thiếu niên cực kì xuất sắc, lông mi vừa dài vừa dày, màu môi hơi nhạt, trên má còn có hai lúm đồng tiền không quá rõ ràng mỗi khi cười rộ lên. Đối phương đang ghi chép vào tài liệu ôn tập, bàn tay cầm bút rất trắng, nhưng cổ tay lại khá nhỏ, dường như chỉ cần gập nhẹ một cái thôi là sẽ gãy.

Việc có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình đối với người nhạy cảm như Thời Dương mà nói, đây chẳng khác nào là cầm cameras chĩa thẳng mặt cậu mà chụp vậy.

Nhưng bởi vì người nhìn là Lục Hi Thần nên cậu không thấy phản cảm, chỉ cảm thấy có hơi xấu hổ.

Anh Thần…… Sao bỗng nhiên lại nhìn chằm chằm cậu vậy.

Cậu biết đối phương đang xem một quyển tiểu thuyết, người nọ đã đọc xuyên suốt một buổi sáng, bây giờ hẳn là đọc xong rồi?

Thời Dương không nhịn được trộm nhìn thoáng qua Lục Hi Thần, tầm mắt vừa mới di chuyển sang đã lập tức đụng phải ánh nhìn chăm chú của đối phương, cậu kinh ngạc đến mức nhanh chóng thu lại ánh mắt, lỗ tai đỏ bừng.

Được đôi mắt nhỏ này ngó đến khiến Lục Hi Thần tim đập thình thịch, khóe miệng không nhịn được cong lên.

“Người đáng thương tất có chỗ đáng trách……”

“Nhưng không sao, tôi thích là được.”

Tiếng lẩm bẩm không rõ ràng biến mất giữa môi, Lục Hi Thần nhìn Thời Dương hôm nay tràn đầy vui vẻ, hắn vươn tay bóc một viên kẹo sữa bỏ vào trong miệng mình.

Thật là…… Ngọt chết hắn.

—————

Tác giả có lời muốn nói: Sau này

Bé a: Bé b bị chóng mặt do tụt huyết áp, trong mấy người có ai mang theo kẹo không?

Lâm Sán: Kẹo á?

Lâm Sán: Anh Thần ——

【Một đống kẹo sữa từ trên trời rơi xuống】

【Lục Hi Thần —— hành tẩu kẹo ngọt】