Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu

Chương 56: Nụ cười của công chúa ánh dương



Anh mải hồi tưởng lại hình ảnh của cô nên không để ý rằng Chu quản gia đã đứng đó nhìn anh từ lâu.

Ông vô cùng ngạc nhiên vì từ trước đến nay chưa bao giờ có ai khiến cho Bạch Tiêu phải nở bất kì 1 nụ cười nào.

Cũng không có ai khiến cho anh phải thần hồn điên đảo, đến ăn cơm cũng không để ý là mình đã gắp rơi mấy miếng đồ ăn.

Ông lặng lẽ quan sát từng cử chỉ, hành động của anh kể từ ngày hôm đó.

Sáng hôm sau, anh đã dậy từ 6 giờ sáng để đi đón cô.

Anh còn quên không ăn bữa sáng mà Chu quản gia đã mất công chuẩn bị.

Điều này lại càng khiến cho Chu quản gia nghi ngờ.

Anh lái xe đến nhà cô, 2 người như thể tâm linh tương thông vậy.

Anh vừa đến trước cửa nhà cô thì cũng là lúc cô mở cửa bước ra ngoài.

- " Trùng hợp thật! 2 chúng ta quả thật là tâm linh tương thông đó " _ anh vừa nói vừa mở cửa xe cho cô.

- " Ừm đúng vậy! "_ cô bước vào xe anh, nở 1 nụ cười nhẹ nhàng như tươi tắn, rực rỡ như hoa hướng dương.

Hôm nay cô mặc 1 chiếc váy màu vàng nhạt, ở thắt lưng buộc nơ trông vô cùng trẻ trung, nhí nhảnh.

Tóc cô hôm nay cũng được tết thành hình xương cá, điểm nhấn trên đó là chiếc băng đô cùng màu với chiếc váy.

Trông cô lúc này còn tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời trên cao.

Hôm nay anh đưa cô đến trường học của cô.

Vì thời gian còn dư ra khá nhiều nên cô chủ động đề nghị với anh việc đi ăn sáng.

- " Chúng ta đi ăn sáng trước đã! "

- " Sao em biết anh chưa ăn gì? " _ anh có vẻ ngạc nhiên.

- " Tâm linh tương thông! "

Cô vừa nói dứt câu, nhẹ nhàng quay sang chỗ anh, bất giác 2 ánh mắt chạm nhau.

- " Ừm! Tâm linh tương thông.

"

Ăn sáng xong, anh đưa cô đến trường học.

2 người tạm biệt nhau trước cổng trường đang tấp nập học viên ra vào.

- " Cảm ơn anh! Tạm biệt em vào học đây! "

- " Ừ, vợ yêu vào học đi, bao giờ em tan gọi anh nhé, anh đến đón em! "

- " Không cần vậy đâu! Nhỡ lúc đó anh có chuyện quan trọng thì sao?! "

- " Làm gì có chuyện gì quan trọng bằng chuyện của em! "

- " Vậy...!thì 5h30 chiều em tan, anh đứng ở đây nhé đợi nhé! "

- " Ok vợ yêu! Vào học mau đi không muộn.

"

- " Ừm tạm biệt "

- " Bye bye "

Cuộc đối thoại giữa đôi vợ chồng trẻ kết thúc tại đó.

Cô bước vào lớp học, vừa sải bước đi vừa nở nụ cười rạng rỡ.

Cô xinh đẹp, rạng rỡ đến mức mấy bạn học viên đi qua không kể nam nữ đều mê đắm cái nụ cười ấy.

Đặt tên cô là công chúa ánh dương cũng chả có gì là nói khoác.

Ngồi vào chỗ, cô cất cặp sách xong xuôi thì giáo viên bộ môn bước vào lớp.

- " Này, hôm nay trông cô......!đẹp lắm! "

Hai từ ở cuối được nói 1 cách thủ thỉ, nhẹ nhàng tựa hồ nhự gió.

Cô quay người sang nhìn hóa ra người nói câu đó không ai khác chính là Lăng Vân.

Hôm nay anh ta có vẻ đến từ rất sớm.

Không những vậy mà còn không ngủ gật trong lớp nữa chứ!

- " Cảm ơn! " _ cô vừa nói vừa nở nụ cười xã giao.

Tuy đó chỉ là 1 nụ cười xã giao thôi nhưng đối với Lăng Vân thì nụ cười đó thật là rạng rỡ, lung linh tươi tắn như nụ hoa vừa mới nở đầy xuân đẹp đến mức hắn tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ quên cái khoảnh khắc ngày hôm nay, cái khoảnh khắc đẹp đẽ nhất khi cô nở nụ cười ấy với anh ta.

Hắn chợt có 1 suy nghĩ thoáng qua thoắt hiện lên trong đầu hắn: Có lẽ đây chính là tình yêu!.