Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 355: Izayoi



Xác nhận nhóm người Kikyo đã rời đi xa, lúc này Lăng Thiên mới đưa ánh mắt nhìn về phía tên béo thành chủ.

"Chủ nhân!" Lão béo thành chủ cũng không hề biết số phận kế tiếp của mình. Nhưng dù biết, hắn chắc chắn vẫn sẽ cam nguyện, bởi lẽ, ai bảo hắn chính là nô tài của chủ nhân đây?

"Dù sao thì trước kia Izayoi nàng cũng là công chúa của tòa thành này, giờ ngươi làm thành chủ, chi bằng cống hiến chút sức lực đi..." Lăng Thiên lạnh lùng nói ra, sau đó đưa tay chộp lên đỉnh đầu hắn.

"Uế Thổ Chuyển Sinh!!!"

"..."

Xác chết của lão béo thành chủ quấn bằng vô số sợi vải ngã vật phía bên dưới, còn bên cạnh, một chiếc mộc quan tài từ từ xuất hiện!

Như đã nói, đừng hỏi vì sao Lăng Thiên không sử dụng Thiên Sinh Nha mà lại dùng Uế Thổ Chuyển Sinh. Bởi lẽ, ngoài việc Izayoi đã mất từ lâu, không thể sử dụng hồi sinh thuật lên người nàng với một thanh kiếm bị neft sức mạnh được. Mà kể cả khi, thanh kiếm Thiên Sinh Nha này trên tay hắn có xuất từ hệ thống đi chăng nữa, Lăng Thiên hắn chắc chắn cũng sẽ không dùng nó.

Dùng Thiên Sinh Nha để hồi sinh, người chết sẽ xuất hiện dưới hình hài trước khi chết. Có nghĩa là, Izayoi sẽ xuất hiện dưới hình dạng của một lão bà 53 tuổi!

Tới lúc đó, nếu như trú nhan đan hay định nhan đan cũng giống như Pokemon các loại, bị neft tác dụng đến đáng thương thì...

"Bình tĩnh nào Lăng Thiên!" Lăng Thiên có chút rùng mình khi tưởng tượng, sau đó tự trấn an bản thân dần trở lên bình tĩnh, hắn từ từ tập trung vào nữ nhân đang từ mộc quan tài bước ra.

"Ta là ai? Đây là đâu? Inuyasha, con ở đâu?"

Trước mặt Lăng Thiên lúc này, một nữ nhân có gương mặt vô cùng xinh đẹp động lòng người xuất hiện. Nàng thân mặc một bộ kimono dài có kèm một chiếc khăn mỏng khoác lên vai, mái tóc dài màu đen xõa xuống dưới chân, hai lọn tóc kết lại hai bên thái dương khiến khí chất thanh nhã của nàng được đẩy lên tới đỉnh điểm...

Nhưng mà, dù xuất sắc là thế, trên gương mặt nàng lại lộ rõ vẻ u buồn, đặc biệt là đôi mắt...

Izayoi tái hiện dương gian!

Nàng ngước mắt lên nhìn Lăng Thiên, sau đó nhanh chóng lắc đầu nói ra:"Không phải Inuyasha sao?" Nói xong, Izayoi bước từng bước chân chậm chạp, muốn đi lung tung tìm kiếm thân ảnh con trai mình.

Nhìn Izayoi nhớ thường Inuyasha đến thế, Lăng Thiên không những không có cảm giác ghen tị, trái lại, hắn lại càng xót thương cho số phận hẩm hiu của nàng hơn.

Như tên béo thành chủ đã nói, nàng đã phải vô cùng khó khăn và đau khổ khi nuôi dưỡng Inuyasha dưới sự khinh bỉ của mọi người. Có lẽ, vào cái lúc khi Inuyasha hỏi nàng rằng:"Mẫu thân, bán yêu là gì? Tại sao họ không chơi với con...?", chắc đó là lúc, nó như một vết dao chém trực tiếp vào trái tim đầy mong manh của Izayoi.

Sát thương chuẩn theo phần trăm máu có đính kèm thiêu đốt...

Mệt mỏi, đau đầu tích tụ lại, Izayoi chẳng ngạc nhiên khi bản thân nàng nhiễm bệnh rồi mất sớm!

"Ài, tâm địa mẫu thân..." Lăng Thiên lắc đầu thở dài, sau đó hắn liền tiến tới trước mặt Izayoi.

"Ah?" Ngước nhìn thấy vẫn là Lăng Thiên, Izayoi giống như không có quá nhiều cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng hỏi:"Ngươi biết Inuyasha ở đâu sao?"

Inuyasha, Inuyasha,... Cái tên này đã ám sâu vào trong tâm trí nàng, khiến cho ngay cả khi bản thân mình đã hồi sinh dưới hình dạng một thiếu nữ đôi mươi mà không biết!

"Inuyasha sao? Ta biết hắn ở đâu!" Lăng Thiên đưa tay tóm lấy vai nàng, sau đó, một hình thù kì bí từ trong đôi mắt hắn dần xuất hiện...

"Sharingan!"

Đừng hiểu nhầm, phương châm của hắn là chinh phục mỹ nữ bằng trái tim chứ không bằng sức mạnh. Chính vì thế, không giống như lão béo thành chủ, Lăng Thiên chỉ sử dụng Sharingan để xóa đi một phần ký ức trong đầu Izayoi mà thôi.

Đã nàng đau khổ vì chính ký ức đó, vậy tại sao không vứt bỏ nó đi rồi sống một cuộc đời mới đây?

Inuyasha, Inu no Taisho... Các ngươi biến hết khỏi đầu nàng cho ta!

Tam câu ngọc lóe lên rồi biến mất, gương mặt đầy u buồn của Izayoi dần trở lên ngơ ngác, sau đó nó bị thế bằng sự ngây thơ, tò mò...

"Công tử, ngươi là ai, mà cha ta đâu?" Izayoi chứng kiến một nam tử điển trai trước mặt mình khiến gương mặt nàng đỏ ửng, vội vã khom người lễ phép hỏi.

Ầy, xóa ký ức cái là quên luôn bản thân đã từng làm mẹ sao?

"Izayoi, thật ra thì..." Lăng Thiên mặt mũi không đổi mở miệng, đã hắn dùng năng lực xóa đi ký ức của nàng thì chính hắn cũng phải có trách nhiệm "viết" lại nó!

"..."

"Công tử nói ta đã mất từ lâu rồi sao?" Izayoi đôi mắt mở lớn, không dám tin nhìn Lăng Thiên.

"Đằng sau nàng, nàng có thể tự xem!" Lăng Thiên chỉ vào đằng sau Izayoi nói ra.

Izayoi nửa tin nửa ngờ, nàng quay người nhìn lại.

Chứng kiến một ngôi mộ bằng đá đơn sơ, phía trên còn khắc lấy tên của mình khiến người nàng giống như bị sét đánh.

"Vậy ra là sự thật sao..." Đôi mắt Izayoi cụp xuống, có chút buồn rầu nhìn mọi thứ xung quanh.

Theo như lời vị công tử này kể, nàng bởi bệnh tật quấn thân nên mất sớm ở tuổi đôi mươi - cái tuổi đẹp nhất của một thiếu nữ. Vì quá thương tiếc cho nữ nhi mình, cha nàng đã xây dựng mộ nàng tại nơi này, sau đó sai người trồng hàng loạt cây trúc bao xung quanh.

Bởi lẽ khi còn sinh thời, cha nàng biết nàng rất thích cây tre...

Hơn trăm năm đã trôi qua, cha nàng cùng người thân cận đã mất hết. Nếu như không phải vị công tử tên gọi Tenryu này dưới cơ duyên xảo hợp, không biết "làm cách nào" hồi sinh nàng thì có lẽ, nàng giờ đang an phận dưới âm ti cùng người thân rồi!

Izayoi ngẩng đầu nhìn trời nhìn đất, cuối cùng chỉ thì thào nói ra:"Sống lại thì sao chứ? Cảnh còn nhưng người thì mất..."

"Vậy kế tiếp nàng định làm gì?" Lăng Thiên có chút lo lắng hỏi, hắn không hi vọng Izayoi vì buồn rầu mà nghĩ tới nằm xuống mộ lần nữa.

Nghe được câu hỏi của Lăng Thiên, Izayoi liền có chút trầm tư. Sau khoảng chung trà, giống như đã quyết tâm điều gì, nàng nhẹ khom người nhìn Lăng Thiên nói ra:"Ta đã không còn người thân, với lại dù sao công tử cũng chính là người cho ta mạng sống mới, thôi thì từ nay cho phép ta đi theo công tử hầu hạ đi..."

"Công tử... Có được không vậy?" Izayoi đôi mắt ngập nước hỏi.

Nhìn Izayoi dễ thương như thế, Lăng Thiên cố nén cảm xúc mà ôm nàng vào lòng.

"Không nghĩ tới nữ nhân cổ đại lại tốt tính như thế này?" Lăng Thiên phấn khích nghĩ, sau đó liền lộ vẻ mặt chính nhân quân tử, giả vờ có chút khó khăn nói ra:"Thật ra, ta cũng đã có gia thất..."

"Không quan hệ, dù sao chỉ cần đi theo công tử nâng khăn sửa túi, ta cũng cam nguyện!"

"...Nhưng không phải một người!"

"..."

"Có vấn đề gì sao?" Izayoi nghi hoặc hỏi.

Quên mất, nữ nhân cổ đại cũng giống như nữ nhân tại huyền huyễn thế giới, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, miễn là ngươi đủ "Lực", "Quyền" và "Tiền!"

"Nữ nhân hiện đại... Cũng may ta gặp phải một Kagome dễ dụ, nếu không lại phải phí một phen miệng lưỡi!" Lăng Thiên thở phào một hơi.

Nhưng là, vừa nhắc tới tào tháo, tào tháo liền xuất hiện. Ngay khi hắn vừa nghĩ tới Kagome, tiếng nàng đã vang vọng từ đằng xa nói ra:"Tenryu, có chuyện gì khó khăn không, bọn ta tới nhé?"

Chưa kịp Lăng Thiên cho phép, Kagome, Sango, Kikyo cùng Rin trên tay nàng đã liền trở lại khu rừng.

"Tenryu, có chuyện gì mà lâu-" Kagome mím môi cười, nhưng chưa kịp dứt lời, nàng liền trông thấy Izayoi đang núp sau lưng hắn!

"TENRYUUUU, lại nữa sao?" Kagome chu mỏ hờn dỗi, sau đó liếc mắt sang bên cạnh nhìn Sango và Kikyo.

Đã có ba người bọn ta, còn dám muốn thêm... Định tạo Harem (Hậu cung) hả?

"Tướng công, nàng là...?" Sango có chút cảnh giác mà nhìn Izayoi.

Mới vừa rời đi không lâu, tướng công bên người đã có thêm một nữ nhân khác. Nàng... giống như còn xinh đẹp hơn ta?

"Không biết... Liệu nàng có tranh sủng với ta không???" Sango lo lắng nghĩ, nhưng khi nàng đưa mắt liếc nhìn về phía phần ngực và mông Izayoi, sự lo lắng bỗng chốc tan biến, thay vào đó Sango liền tin thì thào:"Ta thắng định!"

Nhìn thấy tam nữ thân mật với Lăng Thiên, Izayoi giống như hiểu ra điều gì, vội vã tiến tới khom người, vô cùng lễ phép nói ra:"Izayoi xin ra mắt ba vị tỷ tỷ, mong từ nay được giúp đỡ" Nói xong, nàng còn liếc nhìn về phía Rin trên tay Kikyo, nở nụ cười hiền từ hỏi:"Con chắc là con của Tenryu công tử rồi?"

"..."

"Oa, oa"

"Không muốn đâu, muội muốn tương lai phải trở thành nữ nhân của Lăng Thiên ca ca cơ!"

Kikyo thấy Rin bật khóc, vội vã mau chóng an ủi nàng, sau đó nàng chợt nhớ tới điều gì đó, nhìn Lăng Thiên khó hiểu hỏi:"Izayoi, đây chẳng phải tên của vị chủ nhân trên bia mộ kia sao?"

"Đúng, đúng là nàng rồi!" Kagome và Sango đồng thời cũng kinh hô.

"Nhờ ơn của Tenryu công tử, muội hiện đã sống lại rồi!" Izayoi nở nụ cười giải thích.

"Tenryu, ta tưởng nàng-" Hồi sinh người chết, việc này có lẽ đã quá quen thuộc đối với Kagome kể từ khi gặp Lăng Thiên. Nhưng là, theo như nàng nhớ không nhầm, tên béo thành chủ đã nói nữ nhân tên Izayoi này mất vào năm nàng 53 tuổi, cớ sao đứng trước mặt ba người bọn họ lúc này lại là một thiếu nữ chỉ khoảng 20-21?

Dĩ nhiên, Lăng Thiên sẽ không để cho Kagome kịp mở miệng, hắn vội vã truyền âm cho bốn người nói ra:"Izayoi có một quá khứ đau buồn, thế nên ta đã xóa đi mảng ký ức u ám đó, hi vọng mọi người từ nay đừng nhắc đến nó trước mặt nàng!"

Nhất là Kikyo, nếu như để nàng ấy biết đứa con bán yêu mà Izayoi từng sinh ra chính là Inuyasha, hắn sẽ lại phải tốn nước bọt mà giải thích!

"Tenryu, tên béo thành chủ kia đâu?" Kikyo chợt nhớ ra điều gì, vội vàng tò mò hỏi.

"Hắn... Chắc trở về rồi đi?" Lăng Thiên nhắm mắt không nói gì thêm.

Nghe được Lăng Thiên trả lời một cách hời hợt, Kikyo cũng không tiện hỏi thêm nữa. Nàng biết, có những chuyện không nhất thế phải cố đục khoét nó ra làm gì...

Việc Izayoi xuất hiện, Kikyo biểu tình cũng không quá mặn mà, trái lại nàng giống như có chút khó chịu. Như đã nói, cảm giác này của nàng đã từng xuất hiện khi lần đầu gặp Sango và Kagura, lần này là tới lượt Izaoi!

"Izayoi, ngươi-" Kikyo định mở miệng nói gì đó, bỗng chốc, nàng liền trông thấy vết nứt thấp thoáng phía bờ vai của Izayoi.

Nhận thấy ánh mắt của Kikyo nhìn mình, Izayoi có chút ngượng ngùng nói ra:"Thứ này giống như xuất hiện khi ta được hồi sinh, xin tỷ tỷ đừng quá tập trung vào nó..."

Nhưng là, Kikyo giống như không có nghe được lời Izayoi nói, nàng thẫn thờ một lúc, sau đó tiến tới ôm lấy Izayoi rồi thủ thỉ nói ra:"Số ngươi thật khổ!"

"Tỷ tỷ...?" Izayoi hơi chút khó hiểu, nhưng thấy vị tỷ tỷ mới quen này thân thiện đến thế, nàng cũng vô cùng vui vẻ mà đón nhận.

Nhìn hai nữ nhân ôm chầm lấy nhau, Lăng Thiên liền đã hiểu tại sao Kikyo lại làm như vậy.

Hai người... Thật là đồng bệnh tương liên mà!