Hệ Thống Vịt Da Giòn

Chương 74



Mấy ngày sau bọn họ theo thường lệ đi làm ở vườn chuối. Vu Mộc lại nhắc chuyện thị trưởng kén rể, cổ vũ Hàn Chấn cho anh họ đi đăng ký.

“Hôm nay là hạn cuối để đăng ký, chỉ cần điền số ID rồi chụp bức ảnh chân dung là được. Đơn giản lắm, không đi lãng phí. Ngộ nhỡ được chọn là anh cậu thành kim phượng hoàng một bước lên trời rồi.”

Hàn Chấn lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ câu này mà bị Hà Cẩn Nhiên nghe thấy, chắc ảnh nổi cơn thịnh nộ mất.

“Hai người đang nói gì thế?”

Hà Cẩn Nhiên không biết đã đứng sau bọn họ từ bao giờ.

Hàn Chấn hoảng sợ, theo phản xạ lùi về sau mấy bước, “Không, không có gì.”

Hả? Sao cậu lại phải sợ hắn như vậy?

Vu Mộc nghĩ sao nói vậy: “Gần đây thị trưởng đang kén rể đó, chúng tôi đang nói có nên cho anh đi đăng kí không.”

Hàn Chấn: “……”

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Hà Cẩn Nhiên nheo mắt, ý tứ sâu xa nhìn Hàn Chấn nói: “Hóa ra em muốn ta đi làm con rể nhà người?”

“Không có không có!” Hàn Chấn vội vã xua tay, “Em chưa hề nói. Em, em luyến tiếc……”

Cậu miễn cưỡng rặn ra hai giọt nước mắt, làm cho bộ dạng đau khổ thêm phần thuyết phục.

“Tôi nói chứ sao hai anh em anh cổ hủ thế.” Vu Mộc ném ánh mắt khinh bỉ tới, “Giờ đã là tận thế, liêm sỉ có là gì, no bụng mới là chân lý.”

Hàn Chấn nghe mà hơi thổn thức. Lời nói nặng, song cũng hợp lý, cậu còn không phải vì mấy miếng ăn mà bán rẻ liêm sỉ của mình ư……

Hà Cẩn Nhiên cười, nhớ lại cuốn từ điển ngôn ngữ hiện đại, dùng cụm mà hắn cho là rất đi đầu trào lưu, thâm sâu: “Chúng tôi là tình huynh đệ.”

“Hứ, thế là gay mà.” Vu Mộc nhìn bọn họ vài lần, mãi cho tới khi làm Hàn Chấn dựng tóc gáy, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hai anh thật ra trông cũng gay lắm.”

Hàn Chấn thầm nghĩ, thế cũng không sao. Người thật việc thật, không lừa già dối trẻ. Vu Mộc này lại tinh mắt, không thể giấu diếm được cậu.

“Nhưng hai người các anh không có khả năng đâu.” Vu Mộc nói: “Các anh là anh em, loạn luân là ranh giới cấm kỵ rồi.”

Hàn Chấn: “……”

Cậu quả nhiên đã đánh giá quá cao IQ của Vu Mộc.

Hái chuối vừa bự vừa dài một ngày, Hàn Chấn cảm thấy rất sung sướng, vì lại đến giờ phát tiền lương.

Thời gian tan tầm, ông chủ Dư sẽ cầm máy pos nạp 20 điểm lao động vào thẻ ID cho từng công nhân. Mặt gã luôn luôn bực dọc, chắc là xót xa vì điểm lao động mất đi.

“Tôi cho các cậu thêm hai ngày.” Ông chủ Dư hằm hè nói: “Nếu hai ngày không hái xong chuối, sau này tôi không bao giờ thuê các cậu làm việc nữa.”

Thực ra với tốc độ làm việc hiện giờ của mọi người, khoảng một ngày rưỡi là sẽ hái xong chỗ chuối còn lại. Nhưng bỗng dưng có thêm nửa ngày tiền lương, ai lại không vui chứ? Ngay cả lão Trương luôn thật thà cũng ngậm miệng không nói gì.

Nhận tiền lương xong, Hàn Chấn và Hà Cẩn Nhiên cùng nhau lái xe đi hợp tác xã cung tiêu lấy thỏ. Xế chiều, hợp tác xã cung tiêu vẫn vắng vẻ như cũ, có thể thấy mấy người đàn bà đang cẩn thận lựa lặt vài bó cải vẫn còn tốt từ sọt hàng hỏng hạ giá.

“Ôi chao, hai cậu tới rồi!”

Bác gái ân cần săn đón: “Lần trước chính phủ ra biển vận chuyển về một đống hải sản, các cậu mua ít về ăn thử không?”

“Hải sản?”

Ở đảo Hải Bắc, hải sản là nguyên liệu thường thấy như hoa quả nhiệt đới. Nhưng trước đó Hàn Chấn không hề trông thấy quầy bán hải sản nào ven đường, có lẽ ngư nghiệp đã được chính phủ quản lí.

“Tôm hùm, cá biển, cái gì cũng có. Giá rẻ hơn thịt nhiều. Hôm nay bán được không ít, tôi biết hai cậu sẽ tới, cố ý để dành hàng tươi nhất cho các cậu đây.”

Bác gái hồ hởi dẫn bọn họ tới chỗ tủ đông.

Hàn Chấn muốn uống đồ uống lạnh tại nhà, chỉ tiếc sống ở thành phố thiếu điện cắt điện, nơi có thể sử dụng được tủ lạnh chắc cũng chỉ có hợp tác xã cung tiêu.

Hải sản đúng là rất phong phú, thậm chí còn có cả cá ngừ đại dương. Hà Cẩn Nhiên lựa một ít, thêm vào mấy con thỏ trước đó, tính tiền một thể.

Bác gái cười tươi roi rói. Chắc là lời được không ít, bà vội nói: “Về sau còn cần gì nữa cứ tới tìm tôi, mấy thứ như thỏ này tôi có cách kiếm được.”

Hàn Chấn cảm ơn bác gái. Xách một bầy thỏ nhảy nhót tung tăng đạp xe thực sự quá khó khăn. Bọn họ đi đến một nơi không người bỏ thỏ vào không gian trữ vật.

Trên vách tường con ngõ nhỏ đang dán thông báo con gái thị trưởng tìm bạn trăm năm. Cũng không biết thị trưởng tại sao lại gấp gáp như vậy, hay là con gái ông ta đã quá lứa lỡ thì?

Hàn Chấn nghĩ ngợi, trong đầu lại nảy ra một ý cực kỳ quái lạ. Chi bằng cứ xúi giục Hà Cẩn Nhiên tham gia thử? Hoặc là chính cậu đi đăng ký cũng được. Như vậy ít nhất cũng có cơ hội nhìn thấy tên giả mạo cậu.

Chỉ khi biết được người đó là ai, cậu mới có thể nghĩ cách vạch trần thân phận thật của hàng giả.

Hơn nữa hạn cuối đăng ký lại là hôm nay. Hàn Chấn chỉ có thể căng da đầu trình bày tình hình với Hà Cẩn Nhiên, cậu vốn cứ tưởng Hà Cẩn Nhiên sẽ tức giận, không nghĩ đối phương lại đồng ý.

Hà Cẩn Nhiên nói hai người họ cùng nhau đăng ký. Sau đó bọn họ lại vội đạp xe tới tòa nhà chính phủ. Cán bộ nghe thấy Hàn Chấn báo “19 tuổi” thì run người, không nhịn được nhắc: “Thưa anh, thiên kim thị trưởng năm nay đã 30 tuổi.”

Hàn Chấn nói: “Tuổi tác không thành vấn đề, chỉ cần có tình yêu là được!”

Cán bộ: “……” Aiiii, lại là một cậu bé bị tiền tài che mắt.

Trình tự đăng ký quả nhiên giống Vu Mộc đã nói, hết sức đơn giản. Cán bộ nói ba ngày sau nếu như được chọn vào vòng tiếp theo, chính phủ sẽ phái người báo cho bọn họ.

Về phần vòng tiếp theo cụ thể phải làm gì, cán bộ không hề nói.

****** ****** ****** ******

“Tôi yêu một người mà tôi không thể nào có được.”

Lý Chính Nghĩa nghe thấy người kia nói ra câu nói như vậy, suýt nữa cho là tai mình bị có vấn đề.

Một cảm giác đau thương thanh xuân đầy văn nghệ ụp vào mặt, dữ tợn quất hắn lên bờ cát.

Răng Lý Chính Nghĩa cũng run lên, “Đội, đội trưởng Viên, iem không hiểu đội trưởng nói gì cả……”

“Ai, cậu không hiểu cũng bình thường.” Viên Dịch thổn thức nói: “Dù sao cậu cũng không có văn hóa.”

Lý Chính Nghĩa: “……”

Biết iem không có văn hóa còn nói với iem làm cái gì.

“Cậu hiểu được nỗi đau này ư?”

Trong quân đội không có rượu, Viên Dịch chỉ có thể dùng trà thay rượu, nuốt đau đớn cồn cào xuống bụng.

Lý Chính Nghĩa chân thành nói: “Iem không hiểu.”

Rõ ràng là trà, Viên Dịch lại cảm giác mình càng uống càng mơ màng, càng ngày càng say. Anh ta nhìn khuôn mặt cậu cấp dưới theo mình lâu năm —— trai đẹp có tiếng trong quân – Lý Chính Nghĩa, bỗng nhiên cắn lấy như phát điên.

“Viên, Viên đội! Anh đang làm gì……”

Lý Chính Nghĩa hoảng sợ.

“Không được gọi!” Viên Dịch dữ tợn: “Gọi rách cổ họng cũng không có ai tới cứu cậu đâu.”

Lý Chính Nghĩa bắt đầu gọi: “Rách cổ họng! Rách cổ họng!”

Viên Dịch: “……”

Không có văn hóa thật là đáng sợ.

Một lúc lâu sau, Lý Chính Nghĩa phản xạ chậm chạp mới phản ứng lại, “Viên đội, hóa ra người anh không có được là iem!”

Viên Dịch: “……” Không, nghe anh ta giải thích đã, đây là hiểu lầm.

Lý Chính Nghĩa ngượng chín mặt, “Viên đội, thực ra anh có được iem rồi. Iem lúc nào cũng muốn có người vợ giỏi giang như anh.”

Viên Dịch: “……”

Không biết vì sao, bi thương, đau xót trong lòng anh ta lại không cánh mà bay.

****** ****** ****** ******

Ba ngày sau, linh mễ mà Hà Cẩn Nhiên gieo trồng trước đó đã có thể thu hoạch.

Bọn họ đã kết thúc công việc ở vườn chuối, không cần dậy sớm nữa. Tuy Hà Cẩn Nhiên luôn dậy từ 6 giờ sáng, nhưng Hàn Chấn vẫn ngủ tới trưa mới tỉnh.

Khi tỉnh lại cậu vẫn còn ngơ ngác, đỡ lưng nhìn xuống từ cửa sổ, vừa hay trông thấy Hà Cẩn Nhiên đang khom lưng thu hoạch linh mễ trong vườn. Mấy con thỏ sung sướng nhảy trên vườn, chốc chốc lại ăn luôn vài cái mầm rau xanh mọc lên.

Cậu bỗng dưng thấy áy náy, sinh ra cảm giác tội lỗi lão chồng suốt ngày chỉ biết nằm nhà uống rượu để cho vợ phải lăn lộn bên ngoài vất vả kiếm tiền ……

Cậu vội vã mặc quần áo, rửa mặt đánh răng xuống tầng giúp một tay. Hà Cẩn Nhiên nghe thấy tiếng động, liếc cậu nói: “Bữa sáng trên bàn, ăn chưa?”

Hàn Chấn: “Hình như…… vẫn chưa ăn.”

“Vậy ăn trước đi đã.”

Hàn Chấn đành phải chạy lên tầng ăn xong bữa sáng rồi mới ra vườn hỗ trợ. Linh mễ hơi nhiều, một mình Hà Cẩn Nhiên thu hoạch đúng là hơi mệt.

“Chúng ta bỏ thỏ con vào trong lồng sắt đi……” Hàn Chấn xịu miệng, “Chúng nó sắp ăn hết rau trong vườn rồi.”

Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, hiển nhiên cũng đã  phát hiện ra vấn đề này. Suy tư, hắn nói: “Lần sau đi ra thảm cỏ bên ngoài trộm ít cỏ về cho nó ăn.”

Hàn Chấn: “……” Đường đường Ân Húc Đạo Quân lại trở thành kẻ trộm cỏ, nói ra ở Tu chân giới chắc chẳng ai tin.

Cứ thế cắt linh mễ cả một buổi cuối cùng cũng cắt xong. Hai người lại gieo hạt giống rau mua ở Hợp tác xã cung tiêu, nguyên liệu nấu ăn mấy tháng sau coi như không lo.

Về lâu về dài, nếu muốn có chất lượng đời sống cao ở đảo Hải Bắc, nhất định phải trồng trọt

Không chỉ có thể tự cung tự cấp, thừa còn có thể mang đi bán.

Xế chiều, Hà Cẩn Nhiên nấu cơm trong bếp. Hàn Chấn trêu đùa mấy con thỏ con ngoài, chốc lại đút chúng nó một ít cỏ trộm được.

Chuông cửa vang lên.

Hàn Chấn đi tới mở cửa, đứng ngoài cửa là mấy cán bộ mặc đồ âu, tay cầm một xấp tư liệu hỏi cậu: “Xin chào, xin hỏi đây có phải nhà của anh Hàn Chấn và anh Hà Cẩn Nhiên không?”

Hàn Chấn gật đầu, “Đúng, tôi chính là Hàn Chấn.”

Cậu vừa nói vừa mở cửa ra, vài cán bộ kia nhìn thấy khu vườn xa hoa của căn biệt thự đơn lập này đều ngạc nhiên không hề nhẹ. Bọn họ đưa cho Hàn Chấn hai bức thư thông báo, nói một vài điều cần lưu ý khi tham gia vòng tiếp theo rồi rời đi.

Vị thiên kim thị trưởng kia giờ đã trở thành tiểu công chúa. Toàn đảo Hải Bắc không ngờ có tới ba vạn nam giới đăng ký tham gia hoạt động kén rể, còn rầm rộ hơn cả kén phò mã thời cổ đại.

Nhưng hiển nhiên là chất lượng nam giới chênh lệch rất rõ rệt. Chỉ mới sơ tuyển đã loại bỏ được phần lớn, cuối cùng chỉ còn thừa lại khoảng 300 người.

Hàn Chấn và Hà Cẩn Nhiên may mắn trở thành hai trong số 300 người này. Cậu nghĩ điều kiện tuyển chọn chắc là mặt rồi…… Ai dà vậy thì xong, với vẻ đẹp của cậu, cuối cùng kiểu gì chẳng xếp hạng nhất!

Không được, cậu không thể xếp hạng nhất được!

Hà Cẩn Nhiên sẽ tức giận……