Hệ Thống Xuyên Không - Công Lược Nam Thần

Chương 115: Ngoại truyện Lãnh Kỳ (3)



Tôi nhìn thấy cô ấy khóc mà không làm được gì, thật sự lúc đó tôi vô cùng bất lực. Tôi đau đớn.

Ngày ngày làm bạn với rượi., tôi muốn cô ấy cho tôi một nụ cười, không chỉ cần một ánh nhìn thôi cũng được.

Tôi cùng với bọn họ nói chuyện, nghe thấy chuyện bọn họ thuê người cưỡng hiếp cô, thuê người đánh cô là trong tim tôi thật sự rất đau. Đau lắm! Tôi xông vào đánh bọn họ, nhưng Dương Ngạn nói, tôi cũng đã từng ép cô ấy vào đường chết. Tim tôi đau buốt, thật không ngờ rằng, cô ấy lại phải chịu nhiều tổn thương như vậy.

Tôi nhìn thấy màn trình diễn của cô ấy. Cô thực sự rất giỏi, người phụ nữ của tôi đúng là rất giỏi. Nhưng tôi thật sự không thích người đứng bên cạnh cô ấy một chút nào. Tôi thật sự rất ghen tỵ với hắn, ghen tỵ đến không thở được, ghen tỵ đến phát điên lên được.

Tôi tự nói với bản thân mình phải mạnh hơn, lúc đó tôi có thể dành lại được cô ấy. Tôi cứ như vậy cắm đầu vào làm việc. Cuộc sống không có cô ấy thật mệt mỏi.

Hôm đấy tôi đi công tác về, thấy cô ấy ở sân bay tim không tự chủ được đập nhanh một nhịp. Phải chăng cô ấy đã tha thứ cho tôi rồi? Nhưng hoàn toàn không phải, người cô ấy đợi lại là cái tên Từ Mặc đáng ghét đó.

Cô ôm tên đó, cười nói với tên đó. Nhưng cô lại nhẫn tâm đến nỗi một ánh mắt cũng không cho tôi. Tôi nhìn thấy cảnh đấy trong lòng vô cùng tức giận. Nhưng tôi tự nhủ, không sao, chỉ cần có quyền lực, giỏi hơn tên Từ Mặc kia là tôi có thể đường đường chính chính cướp cô ấy về bên mình rồi.

Nhưng tôi lại không có cơ hội nữa, cô ấy đi rồi, đi thật rồi. Cô ấy đã chết rồi. Tại sao? Tại người đàn bà mà tôi cho là tôi yêu cô ta đã gài bẫy cô ấy, giết chết cô ấy.

Tại sao? Tại sao cô ấy lại tàn nhẫn với tôi như vậy.

Tôi tức giận đấm vào tường đến nỗi tay chảy cả máu mà vẫn không thấy đau.

- Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao em không cho anh một cơ hội, em thật nhẫn tâm.

Tôi gào khóc điên cuồng. Cô ấy không phải bỏ tôi mà đi đâu, thật đấy. Cô ấy chỉ đi du lịch dâu đó thôi. Cô ấy chỉ đang giận tôi mà thôi. Bé con của tôi rất hay dỗi.

Cứ vậy, tôi ngày ngày uống bia, rượi, tôi muốn nhìn thấy hình bóng cô ấy.

Gần đây tôi có mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất chân thật. Phải nói là vô cùng chân thật. Tôi mơ thấy tôi hành hạ người con gái mà tôi yêu điên cuồng, tôi mơ thấy mình ép cô ấy chết.

Trái tim tôi đau, đồng tử co rút lại. Tôi chợt nhận ra người mà tôi luôn yêu không phải là Lãnh Ngọc Tuyền em gái tôi. Mà là một người khác., là một người cao lãnh, tỏa sáng giống như ánh trăng lại có tia nắng của Mặt trời, là người mà tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

- Tuyền Nhi, em là ai

- Tuyền Nhi, về với anh đi.

Cuộc đời tôi đã làm quá nhiều sau lần, có lẽ đây là quả báo của nó.

Tiểu Tuyền Nhi, mong kiếp sau tôi được gặp lại em. Đến lúc đó tôi sẽ hỏi tên em là gì.

Tuyền Nhi, anh yêu em.

Tặng bạn Bé Oni - chan nha.