Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!

Chương 129: Minh Giới - Điện U Minh (11)



Thanh Ly thở hồng hộc chống tay dưới sàn hai má đỏ ửng lên vì thiếu dưỡng khí. Cứ ngỡ là Tiêu Dạ Thần đã trở về hình dáng bình thường nên nàng mất cảnh giác cứ ngồi lì ở đó không chịu đi.

Đêm tối gió lạnh âm u mây đen che khuất trăng bỗng tản ra nhanh chóng. Ánh sáng mờ ảo chiếu vào người chàng. Vì Tiêu Dạ Thần đứng ngược sáng nên nàng không thể thấy rõ được khuôn mặt hắn lúc này.

Thanh Ly vừa loạng choạng đứng dậy thì một lần nữa nàng lại bị hắn bóp chặt cổ. Ngay lập tức máu trong người nàng ngừng lưu thông lên não. Nàng cố giãy dụa nhưng lực ở phần cổ càng tăng thêm đau nhói vết thương trên đầu bị rách ra máu cứ thế tuôn đầy mặt.

- Ngươi nghĩ có thể qua mặt được ta...Chu Ngữ Tịch. Thanh Ly đang ở điện khác cách nơi này rất xa nàng ấy không thể nào ở đây được.

Giọng hắn trầm trầm có vẻ mất kiên nhẫn với cái người tên Chu Ngữ Tịch. Thanh Ly bị đè ra cột thân thể cứ thế bị hắn đưa lên cao. Lúc này nàng mới thấy được khuôn mặt đầy oán khí màu đen chiếm cứ của chàng. Ấn kí trên trán Tiêu Dạ Thần đang ánh lên một ngọn lửa màu đen sức mạnh của chàng so với vừa nãy chỉ có tăng lên chứ không hề giảm.

Ánh mắt của hắn lãnh lẽo chứa nhiều tia khát máu tàn bạo đến rợn người. Thanh Ly chưa từng thấy Tiêu Dạ Thần có bộ dạng này... giống như con quỷ dữ của địa ngục đang rình mò con mồi và nàng là mục tiêu của nó.

- Tiêu Dạ Thần... Đồ khốn kiếp! Tên móng heo...mắt chàng bị đui à nhìn kĩ một chút. Chu Ngữ Tịch! Được lắm...chàng dám lén ta nuôi tình nhân bên ngoài.

Mặc dù sắp cận kề với cái chết nhưng vẻ mặt của nàng không chút sợ sệt thản nhiên hét lên vào mặt Tiêu Dạ Thần. Hắn hơi dao động trong lòng ánh mắt có chút bất ngờ. Phịch! Thanh Ly bị hắn ném xuống sàn không thương tiếc.

Tiếp đó hắn từ từ bước tới chỗ nàng đang ngồi. Thanh Ly biết nhưng không thể chống cự nổi tất cả sức lực vừa nãy nàng đã dồn để hét vào mặt hắn.

- Chết tiệt! Tiêu Dạ Thần... chàng có giỏi thì bóp chết ta đi bà đây không trốn nữa.

Giây phút này nàng liền đánh cược xem là oán khí điều khiển hắn mạnh hơn hay tình cảm hắn dành cho nàng sâu sắc hơn. Tiêu Dạ Thần không trả lời chàng chỉ ngồi xuống đối diện với khuôn mặt nghiêm túc Thanh Ly hắn bất giác nhìn tia một tia căng thẳng và sợ hãi. Dù vậy nhưng vẻ mặt của nàng vẫn lạnh tanh.

Tiêu Dạ Thần đưa tay chạm vào gò má đang ửng hồng của nàng. Tách...bàn tay của hắn cảm nhận được có thứ gì ươn ướt chảy xuống. Máu từ trán nàng tuôn ra ồ ạt nhuộm đỏ cả bàn tay đang đặt ở một bên má. Hắn nhìn xuống mới biết từ khóe mắt nàng đang chảy ra vài giọt lệ hoà chung cùng máu.

Một cơn đau nhói từ tim truyền đến làm ý thức Tiêu Dạ Thần trở về... hắn đã tỉnh táo hoàn toàn. Cơn mưa oán khí đã tan biến chỉ còn lại những sự việc chạy qua trong đầu hắn. Vậy mà hắn lại ra tay với Thanh Ly... tiểu tâm can mà bản thân luôn bảo vệ.

- Ly Nhi...Thanh Ly! Nàng mở mắt ra đi.

Thanh Ly vì mất sức quá nhiều trong khi đối phó Tiêu Dạ Thần cùng với vết thương bị hở mất máu nhiều nên nàng ngất đi ngay sau đó.

Chàng dùng tốc độ nhanh nhất để ôm Thanh Ly lên giường rồi giúp nàng thay đồ băng bó vết thương. Cứ nhìn thấy vết hằn in vết tay màu đỏ trên cổ nàng hắn lại không chịu được mà tự trách bản thân quá lơ là để oán khí khống chế hại tới nàng.

Đêm đó Thanh Ly cả người lạnh ngắt cơ thể không một chút hơi ấm đây là triệu chứng sốt do viêm nhiễm. Nàng cứ miên man gọi tên hắn trong giấc mộng. Trong lòng Tiêu Dạ Thần dấy lên cảm giác đau xót vô cùng tự trách hắn cứ thế ôm nàng trong lòng để trấn an truyền thêm tinh khí.

...****************...

...3 ngày sau....

Lúc Thanh Ly tỉnh dậy liền phát hiện mình đang nằm trong lòng của Tiêu Dạ Thần ngủ. Y phục đã được thay mới trán cũng đã băng bó toàn thân sạch sẽ không có mùi gì chắc hắn đã lau người giúp nàng.

Nàng ngồi dậy lặng nhìn tên móng heo đã xuýt bóp chết mình giờ đang nằm cùng giường ngủ ngon lành. Bộp! Chỉ một cước đạp Thang Ly đã đá hắn bay xuống giường lúc này Tiêu Dạ Thần đã tỉnh bộ dạng của hắn đã trở về bình thường.

- Ly Nhi! Nàng làm gì đấy.

Tiêu Dạ Thần nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu mới sáng sớm mà tiểu Thanh Ly đã đạp hắn bay xuống giường... chắc không phải vẫn ghi thù hôm đó đấy chứ.

- Làm gì à... Chàng nhìn đi! Cái vết này là ai tạo ra. Định giết người xong lại quay sang vuốt lông bà à đồ khốn.

Thanh Ly tức tối phi thẳng cái gối vào mặt hắn sau đó chỉ tay vào vết bầm tím ở cổ giờ còn đau.

- Ta...xin lỗi...vi phu thật sự không cố ý đâu.

Gì đây! Hắn mở miệng xin lỗi nàng sao? Đây chắc là lần thứ hai hắn nói câu này... thật hiếm có khi con quỷ khát máu chịu quỳ gối trước nàng.

Đang định đập Tiêu Dạ Thần thêm vài phát nhưng cơ thể của nàng không cho phép vết thương trên đầu lại nhói. Thanh Ly nhăn mặt đưa tay lên ôm đầu.

Tiêu Dạ Thần biết vừa nãy nàng đã động đến vết thương thì vội nhảy lên giường xem xét giúp nàng. Thanh Ly định đẩy ra thì hắn liền giữ chặt tay nàng lại nhàn nhạt nói.

- Ngoan! Đừng động! Cẩn thận miệng vết thương rách thêm... nàng đã sốt miên man 3 ngày trời vừa dậy đã dùng nhiều sức giờ cần phải nghỉ ngơi. Đợi khỏi rồi muốn làm gì vi phu sẽ chiều nàng.

Tiêu Dạ Thần nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng không có gì tức giận chuyện vừa nãy.

Thịch! Tim nàng lỡ một nhịp... hắn cứ liên tiếp tấn công đổ mật vào thế này đến Thanh Ly còn rung động. Cái tên này mà cũng biết dỗ ngọt nàng!

...- Hết chương 129 -...