Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 990: Đại thần kiêm chức (6)



Ra khỏi phó bản, Minh Thù bảo Thiên Thượng Nhất Khỏa Tinh dẫn Giang Lưu đi thăng cấp.

Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu di chuyển quanh Minh Thù: “Sư phụ, anh nói tôi có thể vào chiến đội chuyên nghiệp không?”

Minh Thù tỏ vẻ thâm sâu: “Chỉ cần cô muốn, cô sẽ làm được.” 

“Sư phụ nói tôi có thể thì tôi nhất định có thể.” Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu mừng rỡ không thôi: “Tôi nhất định phải cố gắng, cố gắng vào chiến đội của nam thần! Cho dù làm cổ động viên cũng được…”

Minh Thù liếc nhìn cô, xem ra đổi một nam thần khác là không thể.

Haiz. 

Bọn họ đi ra ngoài phó bản, mấy người đột nhiên xông tới chặn đường đi của họ.

“Các ngươi làm gì?” Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu "á" một tiếng.

“Các ngươi vừa lấy được Chu Dịch?” Một người chơi mặc trang phục màu đỏ nói: “Bán giá bao nhiêu?” 

Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu sửng sốt, ngơ ngác nhìn sư phụ nhà mình, toàn hệ thống đều có thể nhìn thấy tin tức vừa rồi?

Nếu không phải toàn hệ thống đều có thể thấy được, có lẽ không cần tạo một hiệu ứng đặc biệt nổi bật như vậy.

Đồ là của Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu, Minh Thù không xen vào chuyện không liên quan đến mình, Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu lại núp sau Minh Thù xin bảo vệ. 

Minh Thù: “…”

Nữ chính đồ đệ, sao lại muốn trẫm bảo vệ?

Minh Thù mỉm cười: “Không bán.” 

Người chơi áo đỏ nhướng mày, nhìn lên đỉnh đầu Minh Thù, chắc là muốn xem ID của cô nhưng Minh Thù đã ẩn ID rồi.

Người chơi áo đỏ không thấy được, chỉ có thể nói: “Ngươi là kiếm khách, giữ thuật sĩ thì có ích gì?”

Minh Thù: “Đợi tăng giá.” 

Đám người chơi: “…”

“Ngươi biết bọn ta là ai không?”

Minh Thù vô cùng thành thực: “Không biết, cũng không muốn biết.” 

“Bọn ta là đội viên dự bị của chiến đội Phượng Hoàng.”

Chiến đội Phượng Hoàng… chiến đội nổi tiếng cùng với chiến đội HS của nam chính trong giai đoạn hiện tại của Vấn Linh.

Trong chiến đội Phượng Hoàng có thuật sĩ, bọn họ muốn thu thập Chu Dịch. 

Đội viên dự bị nói không hay ở chỗ, trong trò chơi cho thành viên chính của chiến đội thu hoạch trang bị, có điều với chiến đội Phượng Hoàng, đội viên dự bị cũng rất cố gắng tìm kiếm trong trò chơi.

“Ồ.” Minh Thù mỉm cười: “Chào mọi người.”

Mọi người: “…” Không phải, phản ứng của ngươi là gì! Ai muốn ngươi chào hỏi! 

Danh hiệu chiến đội Phượng Hoàng này đi đến đâu cũng dễ dùng.

Lúc này không có la hét hay sùng bái như trong suy nghĩ, khiến cho đám đội viên dự bị này chán nản.

Thế này không giống với tưởng tượng! 

“Ngươi muốn thế nào mới đồng ý bán Chu Dịch cho chúng ta? Giá cả không thành vấn đề!” Không phải chỉ muốn tiền thôi sao? Sau lưng hắn là cả một câu lạc bộ đấy.

“Nói rồi, không bán.” Giọng Minh Thù nhẹ nhàng, có điều dùng giọng nam thể hiện lại có chút khiêu khích người khác: “Ngươi nghe không hiểu à?”

“Ôi chà!” 

“Nhóc con, đừng kiêu ngạo!”

Minh Thù nheo mắt: “Ta cứ kiêu ngạo đấy, sao hả? Đánh ta à.”

Đám người chơi: “…” Bà nói, tên này muốn ăn đánh à. 

Người chơi áo đỏ hiển nhiên là người dẫn đầu, hắn ngăn tên đồng đội chuẩn bị mắng người lại: “Có dám PK không, nếu thua ngươi hãy giao Chu Dịch cho bọn ta, nếu bọn ta thua thì bỏ qua chuyện này.”

“Ngươi nghĩ gì thế?” Minh Thù cười nhẹ: “Các ngươi nghĩ chỉ số thông minh của ta bằng không à, hay là chỉ số thông minh của các ngươi bằng không?”

Trẫm dễ bị gài bẫy như vậy sao? 

Thua thì mất đi Chu Dịch mà thắng lại không được gì cả.

Đúng là chủ ý hay.

Người chơi áo đỏ dùng chiêu khích tướng: “Ngươi sợ.” 

Minh Thù: “Đúng vậy, ta sợ, các ngươi vui là được rồi cho nên phiền các ngươi tránh ra.”

Người chơi áo đỏ: “…”

“Hôm nay ngươi không giao Chu Dịch ra thì đừng mong rời khỏi đây!” Người chơi áo đỏ cũng nổi giận: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng trách chúng ta.” 

Ánh sáng lóe lên dưới chân người chơi áo đỏ, tiếng vang ầm ầm trên mặt đất, một con cự thú từ từ xuất hiện từ nền đất.

Người chơi áo đỏ này cũng là một người triệu hồi.

“Sư phụ, bọn họ muốn cướp, đê tiện!” Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu bị đối phương làm cho buồn nôn, nói: “Sư phụ, anh đi trước đi.” 

Đồ là của mình, không thể liên lụy đến sư phụ.

“…” Minh Thù nhìn lên trời, thở dài: “Cô muốn bị chúng nghiền thành bột sao?”

Đối diện với mấy người liền, cho dù nữ chính có lợi hại đến đâu cũng không thể lấy một chọi nhiều được? 

“Chạy.”

“Hả…” Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu bị Minh Thù lôi đi, đột nhiên chạy như điên về một hướng: “Sư… sư sư… phụ phụ…”

Tại sao phải chạy? 

“Đuổi!”

Người chơi áo đỏ ra lệnh một tiếng, mỗi một đồng đội bên cạnh hắn đều xuất ra bản lĩnh riêng vội vàng đuổi theo.

Người phía trước rất nhanh, hơn nữa chuyên chọn bản đồ khó đi. 

Nhưng đúng lúc này người phía trước dừng lại.

“Hô hô hô…” Có người thở dốc: “Bà nó, chạy giỏi đấy.”

“Chạy hả? Sao không chạy tiếp đi!” 

“Mau giao Chu Dịch ra đây!”

Minh Thù đứng phía trước, trên gương mặt đẹp trai chợt tràn đầy ý cười: “Hoan nghênh ngươi đến đánh ta.”

“…” 

Đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người muốn ăn đánh như thế.

Một người chơi trong số đó lập tức phát động kỹ năng, đánh một quyền về phía Minh Thù.

Minh Thù nghiêng người tránh được, nhanh chóng tiến về phía bọn chúng. 

Thân thủ Minh Thù nhanh đến nỗi không nhìn thấy được, trong không khí chỉ có bóng người, mấy người chơi vẫn chưa nhìn rõ đã bị quật ngã trên đất.

Chàng trai đạp lên vũ khí của người cuối cùng, ổn định thân hình trên không trung mỉm cười với hắn, xoay người vọt lên không trung.

Vững vàng đáp đất, đẹp trai lại khí chất ngời ngời. 

Người kia cúi đầu nhìn vết tích trên ngực mình, mềm nhũn ngã ầm xuống đất, trở thành một thành viên của đại đội nằm chết.

[Nhiệm vụ ẩn: Trời sinh cô tài giỏi ắt không biết xấu hổ. Lời nhắc: Cả trò chơi đều là chiến trường của cô, ký chủ cố lên nhé!]

Trời sinh ngươi tài giỏi ắt không biết xấu hổ? Ngươi cho rằng ngươi thêm một chữ "nhé" ngươi liền đáng yêu, có thể lấp liếm đi sao? 

Hài Hòa Hiệu ngươi có can đảm thì lặp lại một lần nữa xem!

[Trời sinh cô tài giỏi ắt xinh đẹp.] Hài Hòa Hiệu đổi giọng, cũng nhắc nhở: [Ký chủ, tôi không có can đảm.]

Minh Thù: “…” 

Rất tốt.

Thế này rất hài hòa.

Đại đội nằm chết trên đất nhìn người đối diện bày ra tư thế đẹp trai, lúc này một tay đang chỉ vào màn hình. 

“Hắn đang làm gì thế?” Người chơi vẫn có thể nói chuyện thì thầm với đồng đội bên cạnh.

“Không biết.”

Minh Thù dừng động tác lại, phất tay thu hồi bảng, sau đó nghiêng đầu nhìn bọn họ khẽ nhướng mày: “Cải tạo vui vẻ.” 

“… Cái… cái gì?”

[Người chơi Phong Hòa Tận Khởi tố cáo người chơi giống nam thần, Tàn Khuyết… lang thang cõi trần đánh lộn ẩu đả, mời thân hữu của người chơi mang đủ vàng bảo đảm đến nộp tiền bảo lãnh.]

Một đám thi thể trên đất nhìn thủ vệ của ngục giam xuất hiện, còng bọn họ từ dưới đất. 

Đây là thao tác quái gì vậy?

Sao có thể tố cáo?

Bị tố cáo còn bị bắt? 

Đám người chơi rất ngơ ngác: “Vì sao bắt bọn ta?”

Thủ vệ ngục giam trả lời: “Các ngươi vi phạm điều ước lãnh thổ của Ô Lan quận vương.”

Đám người chơi: “?” 

Hoàn toàn không biết có điều ước lãnh thổ gì cả.

Thủ vệ ngục giam bình thường chỉ xuất hiện ở chủ thành, có người vi phạm quy tắc trò chơi hoặc là xuất hiện việc gì có ảnh hưởng nghiêm trọng, thì thủ vệ ngục giam sẽ bắt người chơi đến nhốt trong ngục giam.

Thủ vệ ngục giam đại diện cho chính phủ. 

Cho nên thủ vệ ngục giam nói như vậy thì chắc chắn là thực sự có điều ước gì đó, chỉ là trước đây bọn họ không chú ý.

Người chơi bị bắt không phục: “Hắn ta cũng đánh nhau! Dựa vào cái gì mà chỉ bắt bọn ta? Bọn ta tố cáo hắn ta!”

“Ta tự vệ.” Minh Thù cười. 

Quả nhiên thủ vệ ngục giam đồng ý với cách nói của Minh Thù, kéo mấy người chơi kia rời đi.

“…” Bà nó chứ, hèn gì hắn lại bảo bọn họ ra tay trước! Thật hèn hạ!