Hệ Thống Xuyên Qua Tiêu Trừ Oán Khí

Chương 71: Tổng Tài Thần Bí Bao Nuôi Tôi (2)



Tuyến thời gian Nguyễn Hải An xuyên qua không quá sớm cũng không quá muộn , tối nay đúng hôm ngày nguyên chủ bị mẹ đuổi ra khỏi nhà .

Chuyện gì đến cũng sẽ đến cô không thể thay đổi nó , vậy nên Nguyễn Hải An quyết định đi chơi ở công viên nổi tiếng Jora . Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ thì nơi đây có tàu lượn siêu tốc nhanh nhất Châu Á cùng đu quay không lồ nên thu hút được rất nhiều khách từ trong và ngoài nước , Hải An cũng muốn chơi thử cho khuây khỏa tinh thần.

Công viên Jora .

Nguyễn Hải An từ xa đã thấy khu vui chơi tràn ngập hơi thở khoa học kỹ thuật tương lai , mô hình đĩa bay , rô-bốt và các vì sao như những pháo đài khổng lồ khiến người ta choáng ngợp vì nó .

Nguyên chủ đã từng cùng bạn bè đi chơi ở đây mấy lần nhưng Nguyễn Hải An lại là lần đầu tiên được tiếp cận với mô hình trò chơi mới lạ kiểu này , có chút phấn khích . Vậy nên cô chơi từ 3 giờ chiều đến tận 6 giờ tối mệt bở hơi tai mới chịu về .

Chơi được có mấy trò thôi đã đi tong 6 triệu , chậc! Chặt chém ghe thật . Nguyễn Hải An tặc lưỡi cảm thán cũng chẳng cảm thấy mình tiêu quá phung phí , dù sao cũng chẳng phải tiền của cô nên tiêu một chút thì có sao chứ .

" Trời ơi! Ông lão kia bị ngã kìa ."

" Ông ấy bị sao thế ? "

" Mọi người cách xa người này một chút cẩn thận bị người nhà người ta tưởng mình làm gì ông ta ."

Một cô gái nước ngoài lo lắng nói với mấy người bạn người Châu Á đi cùng mình :

" Ai đó gọi cứu thương đi, nhìn ông lão hình như bị phát bệnh tim nếu không chạy chữa kịp thời sẽ chết đấy ."

Người bạn của cô ấy lạnb tanh đáp : " Cô đi mà gọi , đến lúc bị ăn vạ thì đừng có kêu ."

Cô gái da trắng không nói gì nữa , dù sao cô ấy cũng là người ngoại lại , người bản địa còn không muốn giúp đồng bào mình thì cô ấy có thể làm gì chứ .

"..."

Cuộc trò chuyện bằng tiếng Anh của họ vô tình bị Nguyễn Hải An nghe được , cô không chần chờ bấm gọi 115 , sau đó cô xuyên qua dòng người tiến về phía người đang nằm trên đất .

Một bà cô thấy vậy liền lớn tiếng ngăn cản : " Này cô kia , cô định làm gì thế ? Ông ta đang phát bệnh đấy , cẩn thận rước họa vào thân "

Nguyễn Hải An không trả lời mà đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh ông lão đang đau đớn ôm tim nằm quằn quại trên đất , đầu tiên cô nới rộng quần áo ở cổ, ngực, bụng, rồi để ông lão nằm ở tư thế thoải mái, đầu và vai được nâng đỡ, đầu gối gấp để giảm gánh nặng cho tim. Đây là cách sơ cứu cho người bị lên cơn đau tim mà cô học được trên mạng , Nguyễn Hải An không biết nó có tác dụng thật không nhưng cô vẫn thử . Cô từng trải qua sự tuyệt vọng trước khi chết nên cô hiểu , cảm giác không một ai giúp đỡ mình nó có tư vị thế nào . Rõ ràng biết bản thân không cứu được nhưng vẫn muốn được nhận sự giúp đỡ của người khác , cho dù chỉ tới nâng mình dậy thôi cũng đủ rồi .

Giường như ông lão đã đỡ hơn , ông thở gấp nhìn Nguyễn Hải An đầy cảm kích sau đó cố gắng thều thào nói : " C..ả..m... â...n chá..u ..."

" Không có gì ạ ,ông đừng nói gì nữa để giữ sức đi ạ . Cháu đã gọi xe cứu thương rồi , ông đợi một chút nữa thôi ."

Rất nhanh xe cứu thương đã tới , nhân viên y tế mang cán cứu thương khiêng ông lão lên xe , Hải An cũng lên vì cô đã giúp thì giúp cho chót , nhỡ gia cảnh ông lão nghèo khó hay không có người thân thì ai lo viện phí chi ông , trơ mắt nhìn một người vì không có tiền chữa trị mà phải rời khỏi thế giới này Nguyễn Hải An không làm được .

Ông lão được đưa vào phòng cấp cứu , y tá mang một tờ giấy cam kết đưa cho Nguyễn Hải An : " Mời người nhà nạn nhân kí vào giấy cam kết ."

Nguyễn Hải An sững sờ , cô quên mất còn có cái này . Nhưng mà giờ cô không biết liên lạc với người thân ông lão ở đâu , nếu ông có người nhà thì đợi họ đến ký giấy ông lão cũng ngỏm rồi . Vậy nên cô cắn răng kí vào giấy cam kết , cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp , dù kết quả có ra sao cô cũng phải kí để ông lão kịp thời điều trị .

Y tá mang giấy cam kết đi , không lâu sau lại mang một đống đồ tùe trong phòng cấp cứu ra đưa cho Nguyễn Hải An : " Đây là đồ của bệnh nhân , cô cầm lấy ."

Nguyễn Hải An cứ thế ngồi chờ hơn ba tiếng đồng hồ , đến tận chín giờ ông lão mới được đẩy ra . Cô thở phào nhẹ nhõm cảm ơn y tá và bác sĩ ở đây , đúng lúc này có một nam một nữ ăn mặc sang trọng hớt hải chạy tới hỏi từng người một :

" Cho tôi hỏi mọi người ở đây gần đây có cấp cứu cho một ông lãi tầm 70 tuổi , đầu tóc hoa râm mặc bộ pyjama không ạ ? Đó là ông nội của tôi , làm ơn nói cho tôi biết ."

Tiếng nói ồn ào của cô gái khiến Nguyễn Hải An chú ý , cô cảm thấy ông nội trong miệng cô gái kia nói rất giống ông lão mà cô cứu , vậy nên cô đã tới gần nói với cô gái : " Tôi vừa đưa một ông lãi giống với miêu tả của cô vào bệnh viện , cô là người nhà của oing ấy à ? "

Cô gái kia vội gật đầu thúc dục Hải An : " Đúng rồi , cô mau đưa tôi đi gặp ông tôi đi "

Hải An dẫn cô gái đi vào phòng hồi sức , cô gái vừa thấy ông lão nằm trên giường đã vội chạy tới khóc lóc ôm lấy ông .

" Ông ơi ông , ông không sao chứ ? Hu hu ... đều do cháu quá bận rộn không có thời gian chơi với ông ... " Cô gái dùng tay bịt chặt miệng để mình không phát ra tiếng ồn ảnh hưởng tới người khác , nước mắt hối hận không ngừng lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp .

Người đàn ông đi cùng cô ấy hình như là bạn trai của cô ấy , thấy người yêu của mình như vậy liền tiến tới an ủi .

" Em đừng tự trách như thế , ông chắc chắn không muốn thấy em đau khóc như này đâu . Bây giờ bình tĩnh lại , để ông nghỉ ngơi đi ."

" Dạ ." Cô gái sụt sịt nhào vào lòng người đàn ông , hai người cứ thế thân mật ôm nhau trước mặt cẩu độc thân Nguyễn Hải An .

Nguyễn Hải An : " ..."

Người nhà ông lão đã đến , nhiệm vụ của cô coi như đã kết thúc nên Hải An không có lí do gì mà nán lại nữa .Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng sau đó rời bệnh viện , bắt taxi về nhà .

Ở một khắc trước khi chiếc xe chở cô rời đi có một siêu xe màu đen lái tới trước cửa bệnh viện , một người đàn ông mặc âu phục cực điển trai bước xuống xe , ánh mắt anh ta lạnh trong trẻo lạnh lùng như không thứ gì trên thế gian có thể lọt vào . Người đàn ông như vậy lại tỏa ra khí chất thu hút hầu hết những ánh nhìn ở đây , nhất là mấy cô y tá mê trai nhìn thấy trai đẹp là quên hết trời trăng mây sao luôn .

Người đàn ông đứng ở đại sảnh vài phút như chờ ai đó , rất nhanh một người đàn ông khác nhìn như thư kí của anh ta đi vào , hai người sải bước rời đi .

Người đàn ông đẹp trai vừa đi mấy cô y tá liền túm tụm với nhau phấn khích bàn về trai đẹp :

" Ui trời đất quỷ thần ơi , đẹp trai quá ! "

" Ừ , anh ta có khí chất giống tổng tài bá đạo mà tôi hay đọc quá . Trời ơi mấy cô biết không , anh ấy quá đẹp tôi không dám nhìn luôn , tôi sợ tôi không kiềm được mà chạy tới xin in4 ha ha ."

"..."

Mấy cô này đang rôm rả nói chuyện đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang : " Mấy cô làm gì ở đây thế ? Rỗi không có việc gì là à ? Giải tán nhạn ."

" Ui y tá trưởng ..."

Nhóm bà tám cứ thế giải tán .