Hệ Thống Xuyên Qua Tiêu Trừ Oán Khí

Chương 73: Tổng Tài Thần Bí Bao Nuôi Tôi (4)



Rời khỏi nhà Nguyễn Hải An liền bắt taxi tới khách sạn gần nhất đặt phòng. Cô không vội đi ngủ luôn mà đầu tiên là lên mạng mua một căn hộ giá bình dân khoảng 300 triệu, Hiện tại cô và gia đình nguyên chủ đã cạch mặt nhau chắc chắn không lâu sau đó mẹ nguyên chủ sẽ đóng băng thẻ ngân hàng của cô ấy, mẹ nguyên chủ lạnh nhạt với cô ấy nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng thì cho không ít chút nào, Ngô Tuyết Mai không phải loại phá gia chi tử nên số tiền ấy qua nhiều năm tích góp đã lên đến 10 tỷ đồng, Nguyễn Hải An bắt buộc phải tiêu hết 10 tỷ này hoặc chuyển sang thẻ ngân hàng mới ngay và luôn, hiện tại tiền của nguyên chủ cũng là tiền của cô cô sẽ không để số tiền này lọt vào tay ai cả.

Sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc Nguyễn Hải An mới yên tâm nhắm mắt đi ngủ.

Sáng hôm sau cô liên hệ tiếp tân khách sạn nhờ họ mua cho mình một bộ quần áo mới để đi học, Nguyễn Hải An đặt khách sạn cách trường trung học nguyên chủ đang theo học không xa đi bộ vài bước là tới. Do hôm qua đi vội quá cô không kịp thu dọn quần áo sách vở của nguyên chủ vậy nên hôm nay cô chỉ vác cái thân đi, một thân nhẹ nhàng khoan khoái tạo ra hình ảnh đối lập với những học sinh trong trong trường.

Vừa bước vào trường đã có không ít ánh mắt không thân thiện hướng về phía cô. Nguyễn Hải An cảm thấy hình ảnh này có chút quen quen, hình như ở thế giới trước cô cũng gặp cảnh tượng như vậy rồi.Người gây ra thảm kịch cho hai nguyên chủ của cô đều do những cô em gái cực phẩm, chỉ khác ở chỗ lần trước là em gái ruột thừa còn lần này là em gái khác cha khác mẹ thôi. Quan hệ xã hội cùng khả năng ngoại giao cực kỳ tốt đã đem lại cho bọn họ nhiều trợ thủ đắc lực, kỹ năng bán thảm có thể nói là level max, không hiểu sao mấy cô em gái này lại thích bán thảm, bôi đen người khác để làm bàn đạp cho mình nữa.

Nguyễn Hải An phớt lờ mọi ánh mắt một đường đi thẳng vào lớp học, cô vừa vào lớp học đang ồn ào bỗng chốc im lặng.Cô không để ý mấy cái biến hóa này, đi tới bàn của mình liền gục xuống ngủ tiếp.

Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên trong lớp, dù đã bị áp chế ở mức nhỏ nhất vẫn lọt vào tai Nguyễn Hải An.

" Ê! Con An nó vẫn dám vác mặt đi học kìa."

" Nghe nói hôm qua nó bắt nạt mấy đứa cấp 2 đấy, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu thật không biết xấu hổ."

" Mẹ nó đuổi ra khỏi nhà rồi ha ha, thế còn nhẹ nhàng chán! Phải mẹ tao mẹ tao táng cho không trượt phát nào "

"...."

Ngay tới khi Nguyễn Hải An nghe tới mất kiên nhẫn, chuẩn bị bùng nổ thì giáo viên bước vào, buổi học bắt đầu.

Lớp học này đa số là con nhà giàu được gia đình chiều chuộng, học hay không không quan trọng chỉ cần không gây ra họa lớn thì bọn họ sẽ sống an ổn sung sướng cả đời. Bên cạnh những ngườu giàu có thì trường còn nhận những học sinh nghèo để giữ xếp hạng cho trường, những học sinh này hầu như đều có gia cảnh nghèo khó nhưng lại có thành tích học tập tốt, có ý chí vươn lên. Nhà trường cung cấp học bổng cho họ, giáo viên lên lớp chủ yếu dạy cho những đối tượng này còn những người khác thì mặc kệ bọn nó muốn làm gì thì làm.

Vậy nên dù đã có giáo viên trong lớp, lớp học vẫn giống như một cái trợ, cô giáo mắt điếc tai ngơ vẫn giảng bài như thường dường như đã quen với tình huống này, việc Nguyễn Hải An không mang sách vở gì chẳng một ai để ý cả nhưng lại có một số người thích gây sự chú ý.

" Thưa cô, hôm nay bạn Mai đi học không mang sách vở ạ. Bạn ấy đã vi phạm nội quy lớp học, em đề nghị cô nên phạt bạn ấy trực nhật một tuần ạ."

Nguyễn Hải An "? ". Tự dưng ngồi không cũng trúng đạn cô có chút nghi ngờ nhân sinh.

Cô giáo nhìn lướt qua chỗ Nguyễn Hải An có chút không biết phải làm sao, cô nhỏ giọng khuyên nhủ: " Đây là lần đầu tiên bạn An quên đồ dùng học tập nên lần này cô tha, chắc bạn ấy có lý do nên mới quên không mang sách vở."

Nữ sinh cáo trạng cười lạnh:

" Ha lý do sao? Chắc là đi chơi trai cả đêm không về chứ gì, em còn lạ gì cái loại nói. Lần đầu tiên mắc sai lầm thì chắc chắn sẽ có lần hai, lần ba, cô phải phạt nó theo quy định để làm gương cho cả lớp chứ, cô như thế là thiên vị, bọn em không phục."

" Đúng rồi, bọn em không phục."

" Có gan làm sai thì có gan chịu tội, cô không phạt nó thì nó sẽ được nước lấn tới ngồi lên đầu cô đó."

Nguyễn Hải An nhướng mày nhìn đám người kẻ xướng người họa, trên môi khẽ nở một nụ cười giễu cợt. Đang lúc cô giáo lúng túng không biết giải quyết sao cho thỏa đáng, Hải An đứng lên, cực kỳ tự tin phản bác: " Thưa cô, em thừa nhận em đã vi phạm nội quy trong lớp học và em sẵn sàng chịu hình phạt thích đáng. Có điều em cảm thấy có một điều buồn cười ở đây là có một số người vi phạm nội quy trong lớp học rất nhiều lần là nói chuyện trong giờ học, vậy mà vẫn dám hiên ngang cáo trạng người khác trong khi mình cũng như vậy. Thật nực cười!."

" Mày nói gì đó? Tao nói chuyện hồi nào? "

" Nói ai người đó tự nhột, mày nhột sao? "

" Mày dám trả treo với tao hả..."

Nữ sinh kia ngay lập tức xù lông, mắt trừng Hải An như muốn lồi ra, Hải An bình thản đón nhận ạn mắt như muốn giết người của đối phường và không quên tặng cho một cái cười mỉa khiêu khích.

Giáo viên bộ môn thấy tình hình hai bên càng ngày càng mất kiểm soát liền lên tiếng khuyên ngăn: " Các em bình tĩnh, hai bạn đừng nói gì nữa. Ngồi trật tự để cô giảng nốt bài nào."

Nguyễn Hải An thu hồi sự khiêu khích, ngoan ngoãn ngồi nghe cô giảng bài. Nữ sinh kia không cam lòng, hậm hực ngồi xuống đập bàn đập ghế để phát tiết nhưng không kiểm soát được lực đạo mà tự gây tổn thương cho mình, cô ta " A" một tiếng sau đó đau không nhịn được nước mắt trào ra.

Lớp học lại rối loạn lần nữa, cô giáo bộ môn vội xuống hỏi thăm, bạn bè cô ả thì xúm vào nâng ả đi phòng y tế.

Chỉ là vết thương nhỏ mà cũng làm quá lên, Nguyễn Hải An cảm thấy vừa nãy bản thân quá coi trọng con ả này rồi. Tưởng chị đại như thế nào hóa ra cũng chỉ là bông hoa trong nhà kính yếu ớt, uổng công cô vừa nãy giao phong một hồi với cô ta.