Hẹn Gặp Lại Trong Mơ

Chương 1-5



Thịnh tỉnh dậy, cậu liền đi đến bàn học cầm điện thoại lên. Mới có bảy giờ sáng, cậu không định ngủ nữa mà đi đánh răng rửa mặt luôn. Mở Messenger lên, cậu thấy mục tin nhắn người lạ có thông báo. Cậu liền nghĩ đến Kiên, mở ra xem.

"Ý! Đúng thằng chả thật này."

Trên điện thoại là một sticker hình con chó vẫy tay chào kèm với một lời mời kết bạn. Thịnh bấm vào trang cá nhân Kiên chấp nhận kết bạn. Ngay lập tức Kiên nhắn tới lời chào hỏi, đang lúc còn thấy bồi hồi, Thịnh nhắn lại. Bình thường sau khi tỉnh dậy sẽ chả có ai quan tâm đến chuyện đã xảy ra, cơ bản đều không quen biết nhau, nếu có thì cũng đã chào nhau trong mơ rồi. Nghe nói tỉ lệ vô tình gặp được người quen biết trong mơ rất thấp, mà gặp được người có thể lời qua tiếng lại với nhau còn thấp hơn, đây coi như là hai người có duyên đi.

Muốn biết làm thế nào Kiên mang bút với thuốc mê vào được, trực giác mách bảo hai thứ đó chắc chắn không phải đồ trong mơ, nhưng Kiên không những không nói mà còn nhân tiện chọc tức cậu. Thịnh tắt thông báo Kiên, cậu đi cắm sạc điện thoại rồi được bố đèo đi ăn sáng. Trời giông gió nổi, Thịnh thấy thời tiết thật đẹp, thỉnh thoảng dậy sớm được buổi nên hôm nay cậu đi ăn bún chả. Đến lúc cầm lấy điện thoại, cậu lại nhanh chóng vào Messenger xem có tin nhắn nào không.

Màn hình hiển thị online hai giờ trước, không có thông báo mới nào cả. Đột nhiên có tin nhắn đến, Kiên hỏi chuyện học hành của cậu. Dự định sắp tới cậu sẽ đăng kí học văn bằng hai, cùng với đó cậu sẽ dọn ra khỏi nhà sống bên ngoài.

Cậu nói kế hoạch bản thân cho Kiên, thật trùng hợp Kiên cũng định rủ cậu thuê chung phòng. Một căn chung cư ở đường X, tầng bảy, một phòng khách, hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng tắm, một phòng vệ sinh với ban công. Vị trí thuận với tuyến đường cậu sẽ hay đi. Hạ hết tâm tư xuống, cậu liền đi xin phép bố mẹ trước.

Thịnh hớn hở thả biểu tượng like cho tin nhắn của Kiên rồi tắt máy. Cậu ngồi ngẫm nghĩ lại chuyện đêm qua, có mấy điều cậu thắc mắc muốn hỏi nhưng không chắc nhận được câu trả lời. Sao lại nói đến một lúc nào đó lại không còn đến thế giới khác nữa? Có phải Kiên biết vì sao lại bị mơ như vậy? Coi có vẻ bình thường nhưng tự nhiên hai người không thân nhau đã gần ba năm không gặp, tại sao Kiên lại vội vàng tiếp cận cậu? Càng nghĩ càng thấy sai nên Thịnh không thèm nghĩ nữa.

Sau mấy ngày nhắn tin với nhau buôn chuyện, cuối cùng Kiên đột ngột xuất hiện ngồi uống nước nói chuyện với bố Thịnh. Cậu ở trong phòng được mẹ nhét cả đống đồ vào vali, vào cặp, trông cứ như đuổi đi không cho về nữa vậy. Kiên để đồ vào cốp xe, xong lái xe chở Thịnh đi luôn.

"Sao cậu biết địa chỉ? Tôi chưa có nói mà. Stalker à?" Thịnh đang ngắm đường.

"Tôi hỏi bạn mà." Kiên đáp.

"Bạn nào hay vậy?"

"Thằng Vinh, trước tôi học cùng chuyên ngành với nó. Thỉnh thoảng nó vẫn nhắc đến cậu."

"Vãi! Anh em vàng bạc mười tám năm của tôi đấy."

"Này... tôi biết mấy người như cậu tinh thần không được bình thường rồi nhưng mà có phải cậu nên nói xem tại sao cậu lại cuống cuồng lên muốn có tôi không?" Thịnh nói tiếp.

"Sao lại không được bình thường?"

"Mẹ tôi bảo có chó mới yêu tôi, mà cậu lại bám riết tôi như này."

"Ha!" Kiên cười nói: "Đúng là cậu rất đặc biệt."

"Tôi biết mà. Thế nên tôi chỉ dành cho ai xứng đáng thôi."

"Ừm!" Kiên không để tâm lời tự kỷ của Thịnh mà nói: "Nếu cậu để ý sẽ thấy là trừ lần đầu tiên bước vào giấc mơ là mọi người đều mặc đồ bình thường, từ lần thứ hai trở đi đều là trang phục tương ứng với bối cảnh của giấc mơ đó."

Thịnh quay đầu sang ghế lái nhìn Kiên, không nói gì. Biểu cảm của cậu rất rõ là không biết gì.

"Lúc mới vào cái nhà trọ trong giấc mơ kia tôi để ý thấy cái vòng bạc con mèo mà cậu đeo suốt từ những năm đi học, cậu trân trọng nó lắm hả?" Kiên hỏi.

"Cái vòng cổ này á! Dây chuyền bạc là bố mua cho tôi, còn mặt con mèo bạc này là do tôi không chịu đeo mặt Phật nên mẹ bảo người ta làm hình mèo. Thực ra là do tôi lười tháo nó ra thôi."

"Ừ!" Kiên quay sang nhìn Thịnh rồi quay lại nhìn đường: "Ông tôi từng cho tôi một chiếc bút đựng trong một lọ điều ước."

"Ông cậu cho cậu dùng thuốc mê?"

"... Là tôi đổ thuốc vào lọ... Ừm! Mấy lần trước vào giấc mơ cậu thấy vòng cổ sao?"

"Tôi không để ý. Tôi mới vào có ba lần."

"... Không nói lần vừa rồi, hai lần đầu cậu sao tỉnh dậy được vậy?" Kiên thở dài.

Thịnh kể lại trải nghiệm vào giấc mơ kinh hoàng. Lần đầu tiên tổ đội ba người trong rừng, cậu đi lạc một lúc. Đến lúc thấy hai người kia ở một căn nhà gỗ, đến nơi cậu thấy một người đẩy ba người quái dị khác xuống hố sâu, người kia thì cầm xẻng xúc đất xuống hố. Rồi hai người họ kéo cậu chạy một mạch ra khỏi rừng.

Còn lần kia, lần thứ hai cậu gặp slender man, ghê gớm vô cùng. Cậu cùng với bốn người khác đi xung quanh hai căn nhà to. Trong lúc cả nhóm đang ở phòng ngủ tầng hai bố trí bẫy, cậu định đi về nhà kia một mình. Cơ bản là lúc đó chỉ có thông báo lúc đầu nói "Đứa trẻ mất tích thường chơi một mình", xung quanh chả có gì, thế rồi cậu vừa đặt chân đến giữa cầu thang thì từ dưới tầng có bóng đen vươn tay dài ra tóm lấy tay cậu kéo xuống. Cậu nhanh trí bám vào tay cầm cầu thang sắc bén, hàng tay cầm như dao, cậu cố cưa cái bóng đó trên tay cầm, thế mà lại được. Vừa chạy vào phòng thì mấy người kia lôi cậu kéo ra sau, đưa cậu khẩu súng. Con quái vật kia vừa bước vào cửa nó liền túm lấy một anh, thế là chị đại trong nhóm cầm dao nhảy đến đâm lia lịa vào nó, mấy người kia cũng đến đấm nó. Cậu vừa lùi vào góc tường thì ổ điện gần đó phun ra hai cái bóng đen nữa, cậu nhắm mắt lại bắn lia lịa về phía ổ điện. Lúc mở mắt ra thấy con quái vật chết rồi.

"Kịch tính không?" Thịnh cao hứng hỏi.

"... Kịch tính." Kiên cảm thấy hoang mang với quyết định của bản thân.

Xe lái vào khu complex rộng lớn. Hai người xách túi to túi nhỏ đi lên phòng. Bước vào đại sảnh, Thịnh lén ngó nghiêng xung quanh, một đường theo chân Kiên thẳng lên tầng. Kiên đưa cậu chìa khoá bảo tiền điện nước đưa Kiên coi như cậu trả tiền thuê phòng. Cậu muộn màng nhận ra đây là căn hộ của Kiên mà... Sao bảo thuê chung?

Cậu tiến lên huých nhẹ vào Kiên rủ đi ăn gà rán, gần đây có khu chân gà nướng nổi tiếng. Không ngờ chủ nhà đẹp trai lại nhận rán gà, bảo cậu vào dọn đồ đi.

Căn hộ này vào cửa là phòng khách, bên trái là phòng tắm và phòng vệ sinh, đối diện cửa ra vào là phòng bếp, hai bên bếp là hai phòng ngủ. Điều cậu thấy thích là từ phòng bếp và hai phòng ngủ đều có cửa ra ban công, nói là ban công nhưng chỉ là lối đi nhỏ bên ngoài vì căn hộ ở phía ngoài cùng. Bước vào phòng, cậu liền đi treo quần áo lên tủ. Căn phòng cũng rộng, đồ đạc để chiếm gần hết diện tích. Cậu bỏ giở đồ đạc của mình vào một góc, đi ra ngồi chầu chực Kiên rán gà, rang cơm.

Trên bàn để một chiếc dreamcatcher bé màu trắng đen. Cậu vừa gặm gà vừa nhìn chằm chằm nó. Kiên cầm nó lên xâu vào dây bạc thành một cái vòng tay đưa cho Thịnh, bảo:

"Cho cậu cái này, đeo luôn đi."

Đĩa cơm ăn hết, hai tay Thịnh đều đầy mỡ do đang ăn gà, cậu đưa một tay phải ra ý bảo Kiên đeo vào hộ.

"Ăn xong thì dọn dẹp rửa đĩa đi nhá."

"Ờ." Thịnh hờ hững đáp.

"Thế tôi đi làm đây, ở nhà ngoan, tối về thích thì tôi rán gà cho ăn."

Không đáp lời, Thịnh chỉ nhăn mày nhìn Kiên đi ra ngoài. Không ăn trưa mà đi làm, mà không, sao sáng không phải đi làm mà chiều mới đi? Ở nhà có một mình, dọn dẹp rửa đĩa xong, cậu mân mê cái vòng tay rồi vào phòng dọn đồ nốt.

Buổi tối Kiên về muộn, tay xách theo hai hộp cơm rang đùi gà. Thịnh đang ngồi gõ code ở sô-pha phòng khách, ngửi thấy mùi thì bụng réo lên. Kiên nhìn Thịnh vẫn chưa thay quần áo, nhăn mày hỏi:

"Cậu chưa tắm?"

"Giờ mới tám giờ. Bình thường trời nóng này chín giờ tôi mới tắm."

"Thế cả buổi cậu ở nhà làm gì? Dọn đồ xong không thay quần áo đi."

Thấy Thịnh im lặng bối rối, Kiên thở dài nói:

"Cậu đi thay quần áo nhanh đi rồi ra ăn cơm. Thấy tôi chưa về sao không nấu mà ăn trước đi."

"Tôi không biết nấu cơm, định chờ cậu về rồi rủ đi ăn pizza."

Nói rồi Thịnh chạy về phòng lấy quần áo vào nhà tắm. Cậu tắm nhanh chóng xong ra thì thấy Kiên ngồi ở bàn ăn nhìn chăm chú cái vòng tay dreamcatcher. Trên người Kiên toả ra mùi rượu, thấy bảo hôm nay đi gặp khách hàng. Đoán rằng làm ăn thất bại nên cậu tính an ủi, lại nghe thấy Kiên nói:

"Đêm nay cậu vào giấc mơ với tôi nhá."

"Tôi đeo cái vòng này đi ngủ thì vào chung với cậu à?" Thịnh cầm cái vòng đeo vào tay.

"Nếu cậu không muốn thì đừng vào."

Chả phải vào giấc mơ, cẩn thận chút là tỉnh dậy thôi sao? Trông cái tâm trạng này giống như sắp đi xa có thể không về nữa vậy!

"... Tôi đói rồi, cho tôi cái hộp nhiều cơm hơn đi." Bụng Thịnh lại sủi ục cái.

"Hộp nào cũng nhiều. Ăn gà không? Nãy tôi ăn linh tinh cũng ngang bụng rồi.. Sao cái mặt như bánh đa nhúng nước vậy?"

"Cậu làm sao mà hiểu được." Thịnh thở dài: "Tôi cảm thấy thật ngu ngốc vì viết code không đúng trong thời gian quy định. Mà cậu không biết đâu, mấy người khác viết nhanh lắm, tôi còn không cho ra được kết quả mình cần."

"... Ít nhất cậu biết mình ngu ngốc mà."

"Ô!"