Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 228: Anh thích ai hơn ?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi cản môi, hỏi: "Vậy nên anh nghĩ, Ninh Hoan Hoan mà anh gập hai lần đầu tiên và thích không phải vẻ chân thật của cô ta? Là cô ta giả vờ?”

“Đúng vậy”

Sắc mặt Tiết Xán lạnh hơn, hẳn tự giễu: “Lúc đó anh ngu thật, thế mà lại bị một người phụ nữ giả tạo lừa quay vòng vòng”

Tôi ngạc nhiên nhìn Tiết Xán: “Thế trong chín trăm năm này, anh nói anh vẫn luôn tìm Ninh Hoan Hoan...”

“Đúng thật là anh đang tìm cô ta, nhưng không phải vì quyến luyến”

Mặt Tiết Xán hờ hững trở lại: "Nói chính xác hơn thì chỉ là không cam lòng thôi ”

Tôi ngây người. Tôi không thể nào cảm nhận được cảm giác này của Tiết Xán, lần đầu tiên trong đời mình động lòng, nhưng lại biết người mình thích chỉ là giả vờ. Cảm giác đó chắc chắn rất đau “trứng”

. Tôi bỗng hơi đau lòng, bèn đưa tay ôm lấy Tiết Xán và nhẹ giọng hỏi: “Anh có hận cô ta không?”

“Này thì không có”

Tiết Xán cũng ôm tôi: “Suy cho cùng, cô ta chỉ là một quân cờ của nhà họ Ninh, bọn anh đều vì gia tộc của mình mà thôi ”

Người của thời đại Tiết Xán bọn họ, đặc biệt là người của các gia tộc lớn, có ý thức sứ mệnh gia tộc mà tôi không thể nào hiểu được. “Ninh Hoan Hoan nói...

năm đó anh đã hiểu lầm cô ta”

Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Nếu anh thực sự phát hiện ra lúc ấy cô ta có nỗi khổ riêng của mình, anh sẽ làm gì?”

Tiết Xán nhíu mày nâng cảm tôi làm tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc đáp: “Anh đã nói rồi, anh sẽ không làm gì, cô †a chẳng có ý nghĩa gì với anh cá”

Chẳng có ý nghĩa gì. Những lời như chặt đinh chém sắt đó của Tiết Xán làm cho trái tim vẫn luôn bất an của tôi trở lại bình tĩnh. Nhưng tôi vẫn kiểu cách hỏi: “Vậy giữa em và Ninh Hoan Hoan ngụy trang mà anh gặp hai lần, anh thích ai hơn?”

Khi hỏi ra vấn đề này, ngay cả tôi cũng muốn cản đứt lưỡi của mình. Quả nhiên yêu đương khiến người ta tiết ra hormone một cách bất thường.

Trước đây tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình có thể hỏi ra câu hỏi này. Tiết Xán cau mày, không biết nên khóc hay nên cười: “An Tố, rốt cuộc em thích anh tới nhường nào mà lại hỏi cả vấn đề này?”

Tôi có thể thấy được sự đắc ý từ trên mặt của Tiết Xán, chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, vì quá ngại ngùng nên tôi đành làm bộ cao ngạo xoay người rồi dùng chăn bông che mặt lại. “Không nói thì thôi... Tôi vừa trùm kín người mình, một cơn lạnh lẽo đột nhiên chui vào. Là Tiết Xán. Hắn ôm tôi vào lòng. Tôi áp vào lông ngực rắn chắc của hắn, nhưng lại không thể cảm nhận được nhịp tim của hẳn. Nhưng tôi có thể cảm nhận được tim mình đập thình thịch. “Có muốn biết sự khác biệt lớn nhất giữa em và cô ta là gì không?”

Tiết Xán vùi đầu vào giữa cổ tôi và khẽ hỏi. Tôi gật đầu. “Lúc trước khi anh biết cô ta lừa anh, tuy có tức giận nhưng anh cũng không muốn giết cô ta, vì anh biết đây là cuộc đấu tranh giữa nhà họ Tiết bọn anh và nhà họ Ninh, do anh ngu xuẩn nên mới bị trũng kế”

Tiết Xán thì thào: “Nhưng nếu bây giờ anh biết em lừa gạt anh, hoặc phản bội anh..

" Tôi không ngờ Tiết Xán sẽ nói như vậy nên đã ngẩn cả người, chỉ hỏi tiếp lời hắn: “Anh sẽ làm gì?”

Giọng của Tiết Xán càng ngày càng lạnh, bờ môi chạm vào phần mềm mại nhất trên cổ tôi. “Anh sẽ giết em" Hắn thì thầm: "Sau đó trói hồn phách của em lại bên anh, để em đời đời kiếp kiếp cũng không thể rời khỏi anh”

Không phải đánh cho tôi hồn phi phách tán, cũng không để tôi đi. Mà là để tôi ở mãi bên hắn, không có luân hồi, không có kiếp sau, vĩnh viễn ở bên cạnh hắn. Mặc dù tôi luôn biết rằng Tiết Xán thích tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được trọng lượng trong phần thích này