Hẹn Ước Của Chúng Ta

Chương 37



Vào độ sắp bước vào tiết thu, cuối cùng thì Tần Lam cũng đợi đến được ngày bản thân hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp.

Nàng trở về phòng sau khi kết thúc bài thi cuối cùng.

Chiếc áo sơ mi trắng lúc này đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Mái tóc dài được nàng búi gọn vào ban sáng cũng đã rũ xuống vài sợi tóc, hơi mang chút độ ẩm vì trời nắng.

Nàng bước vào phòng tắm, lần lượt trút bỏ lớp áo nghiêm chỉnh của mình. Thường thì những đồ trắng nàng sẽ tự giặt tay rồi mang ra máy sấy, một phần vì không muốn mọi người phải nhọc lòng.

Một lúc sau, mái tóc dài của nàng thấm dần những giọt nước ấm được chảy ra từ vòi sen, bọt xà phòng từ từ ma sát với tóc rồi phủ kín hai lòng bàn tay.

Có những cái bọt bông vô tình bị văng vào vách tường, căng phồng rồi vỡ tan.

Tần Lam nhắm mắt lại, để cho dòng nước ấm phía trên đỉnh đầu tuôn xuống, có lẽ sẽ rột rửa tất cả.

Bằng không, nàng chỉ đành buông xuôi, để bản thân mãi nhọc lòng.

Nàng hiểu, có rất nhiều thứ nàng không thể có được câu trả lời chính xác ở hiện tại nhưng thời gian tới sẽ được làm rõ. Thế nhưng, dường như nhung thứ gọi là trực giác, dự cảm, có lẽ đang và đã bức nàng đến vỡ nát, vỡ nát một cách im lặng, từ từ.

Chuyện gì sắp đến. Nàng không rõ.

Khi tấm kính phòng tắm đã đọng lại một tầng sương ấm, Tần Lam đưa tay tắt vòi, lấy khăn trùm lên người mình, thấm khô những vệt nước đọng trên làn da mỏng.

Bóng râm đã nghiêng nghiêng trên thảm cỏ một vệt dài, mọi thứ yên bình, yên tĩnh theo cách mà nó thể hiện. Thế nhưng không ai biết được mạch nước ngầm sâu trong lòng đất đang ồ ạt chảy xiết như thế nào.



Ngô Cẩn Ngôn đứng trước tấm kính lớn, rèm che đi một nửa ánh sáng từ bên ngoài, hai tay hờ hững buông xuống, mắt hướng nửa khoảng trời trong vô định.

Căn phòng gọn gàng. Những cuốn truyện tranh từ lâu không được ai đụng đến mà nằm lặng lẽ một góc, dây kết nối thiết bị game cũng không biết đã bị rút khỏi phích cắm, kệ đồ ăn vặt không còn đầy ắp như thường ngày.

Tần Lam, một ngày nào đó, chị phải bay thật cao, thật xa, giữa biển trời mênh mông đến vậy, em biết tìm chị ở đâu đây?

Tần Lam, một ngày nào đó, chị đã tìm được tổ ấm của riêng mình, tìm được một chú chim có đôi cánh rộng hơn, ôm lấy chị, che chở chị, thì liệu em có nên dùng tư cách hèn nhát này để được nhìn thấy chị nữa không?

Tôi thời điểm đó thực sự đã biết được, không thể mãi để chim nhỏ ở trong lồng, dù chiếc lồng có được đúc bằng vàng, bằng bạc.

Tôi mãi mãi không cách nào giữ chị ở lại.

Chỉ là tôi thật không cam lòng.

Em thật không cam lòng. Tần Lam.

Ngô Cẩn Ngôn mím môi. Xoay người lại.

Mái tóc tương đối dài đã được búi gọn lên cao, khuôn mặt nhỏ, dáng người gầy. Cô tự nhìn mình trông gương rồi lại giễu cợt cười một tiếng.

Có biết bao nhiêu là yếu ớt.

Cẩn Ngôn ngồi phịch xuống giường lớn, hai chân hẫng lên, cả người ngã về sau.

Chính là cảm giác chưa kịp rèn luyện được ý chí thì đã bị hiện thực đánh gục.

Chính là cảm giác chưa kịp có được thì đã lo sợ điều đó biến mất, ép mình phải chấp nhận một ngày nào đó sẽ tan theo gió đông.

Phòng bên vang lên tiếng mở cửa, vài giây sau lại lần nữa vang lên âm thanh y hệt, có lẽ là đóng cửa.

Cô chậm rãi ngồi dậy.

Từ từ đứng lên, rồi cũng để lại căn phòng trống yên lặng.

Lúc cô đứng ở lối đi thì bóng dáng của Tần Lam cũng đã dần dần nhấp nhô, di chuyển xuống cầu thang.

Hôm nay cả hai phụ huynh đã bận việc trên công ty cho nên không ăn cơm trưa tại nhà. Quản gia cũng đã rời đi để mang cơm trưa cho chủ nhà.

Mọi người tản dần về phòng nghỉ. Cơm trưa cũng đã được chuẩn bị, bày ở dưới bàn cho hai đứa trẻ.

Ngô Cẩn Ngôn nhẹ chân đi phía sau.

Đến khi hết cầu thang thì nàng mới phát hiện ra người đi theo mình.

Trước hết, nàng nở một nụ cười quen thuộc: "Chị nghĩ em vẫn đang ngủ trưa nên không gọi em xuống."

Cẩn Ngôn không đáp, cô kéo ghế ra ngồi xuống.

Tần Lam cũng lặp lại động tác y hệt.

Trong phòng yên lặng, duy chỉ có tiếng dụng cụ ăn uống chạm vào nhau là xen vào.

Đối với nàng, cô bé trước mặt chính là như thế. Không mặn không nhạt. Lúc thì có thể phấn khích cùng nàng làm rất nhiều việc nhưng cũng có lúc lại lạnh tanh, thậm chí đến một ánh mặt cũng không thèm chạm đến nàng.

Tần Lam thiết nghĩ, thôi thì chí ít cô cũng đã có những khoảnh khắc thực sự chú ý đến nàng, làm nàng vui vẻ, làm nàng an tâm và làm nàng có cảm giác bản thân "có thật".

Mong cầu về em, nói nhiều không? Chị có.

Mong cầu về em, giống như mong cầu một chú cá heo vụt lên mặt biển Jeju, nơi mùa xuân năm ấy mình từng đi qua.

Hồi hộp, hi vọng.

Xinh đẹp, yên bình.

Rồi lại chợt tan biến.

Sóng yên, biển lặng.

Thế nhưng, những bọt nước trắng xoá vẫn còn ở đó, minh chứng cho sự mong chờ nơi chị.

Và, hơi thở chị vẫn phập phồng, vẫn ước ao được nhìn thấy điều mình mong ước một lần nữa.

Ngô Cẩn Ngôn cầm đũa, gắp một cục cơm cuối cùng đưa vào miệng mình. Từ đầu chí cuối, cô không thể nhìn lấy nàng một lần.

"Tôi ăn xong rồi." Cô đứng dậy, động tác của cô tác động vào chiếc ghế khiến nó bị đẩy lui một chút, phát ra tiếng động.

Tần Lam nhìn cô, rồi nhìn xuống phần thức ăn không biết từ lúc nào đã trống trơn.

"Ừm." Nàng mím môi, cúi đầu.

Người kia thu dọn chén đũa của mình, xếp thành một chồng nhỏ, xoay người đi về hướng chậu rửa rồi nhanh chóng để chúng vào trong.

Lúc này, nàng mới ngẩn đầu lên, nhìn bóng lưng của cô.

Hừm.

Nàng không hiểu được Cẩn Ngôn đang bị gì, đang nghĩ gì và đang muốn làm gì. Cũng giống như việc nàng không hiểu được mọi người xung quanh đang nghĩ gì, đang che giấu điều gì.

Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn tìm cách trốn tránh một cách hèn nhát, không hỏi, không đáp cũng không mở lòng.

Bởi vì nàng cảm thấy ai cũng cất giấu mọi thứ cho nên nàng cũng phải như vậy.

——

Tôi lại như thế nữa rồi.

Tôi trốn tránh, tôi sợ hãi, tôi rụt rè.

Tôi không dám đối diện với chị ấy, không dám nhìn chị ấy dù chỉ một giây.

Tôi đã sợ mình sẽ hi vọng, vì tôi lường trước được sự thất vọng sau này sẽ dồn ép tôi vào đường cùng, mất đi tin yêu, mất đi lí tưởng.

Tôi nghĩ mình đã suy nghĩ thật kỹ và đưa ra quyết định hèn nhát nhưng đúng đắn này.

Tôi nghĩ mình nên tránh xa chị ấy một chút. Tôi nghĩ mình nên để chị ấy tự mình chấp nhận sự thật này.

Ừm, có lẽ vậy sẽ tốt hơn. Tôi căn bản không nên xen vào cuộc sống của chị ấy, để rồi chính bản thân tôi lại mơ mộng hão huyền, huyễn hoặc về một tương lai tương đẹp của tôi và chị.

Tôi biết, chị biết. Tôi và chị không phải là người của cùng một thế giới.

Tôi biết, chị biết. Sau này, chị sẽ phải chịu dằn vặt vì không cách nào chạm tới thế giới của tôi.

Ngô Cẩn Ngôn đứng trước kệ truyện tranh, cô mang hết những cuốn bản thân chưa đọc đặt xuống thảm. Đồ ăn vặt còn vài món cũng đặt chúng xuống. Cắm điện máy game.

Cô dựa vào cạnh giường, tay cầm đồ điều khiển, không biết đã qua bao lâu, cảm thấy thấm mệt, nhoài người ra giường, nhắm nghiền hai mắt.

-11/02/2024-