Hẹn Ước Của Chúng Ta

Chương 42: Cắm Trại (3)



Dưới những tia gió rừng man mác, Ngô Cẩn Ngôn không suy nghĩ mà chạm môi mình lên đôi tai nhỏ của người trong lòng. Thời gian ngưng đọng, tiếng náo nhiệt xung quanh dường như cũng im bặt, không gian thu hẹp chỉ có hai người ngồi trên tảng đá to.

Mùi hương nhài thoang thoảng chạm vào cánh mũi.

Ngô Cẩn Ngôn chậm rãi mở mắt, sự nóng bức lan ra khắp khuôn mặt rồi đến hai tai.

Tần Lam ngẩn người, nhất thời bất động.

"Tần Lam chị..." Cô như một đứa trẻ phạm lỗi sai, cúi đầu không thốt nên lời.

Cô đứng dậy, quay lưng đi thật nhanh. Thậm chí còn không quên nói: "Xin...xin lỗi..."

Nàng vẫn vậy, vẫn ngồi một chỗ, lặng nghe tiếng giày chạm vào những cái lá khô trên nền đất, nhỏ dần nhỏ dần. Mất một lúc thì tiếng náo nhiệt mới có thể làm loãng đi tâm trí mờ mịt của nàng.

Hai người không say. Cô hôn nàng, nàng vẫn ngồi yên đó, tức là đã ngầm cho phép. Nhưng, kì thực nàng không cảm thấy thoải mái.

Tần Lam vô lực chống một tay ra phía sau, khổ sở nhìn lên bầu trời trống rỗng, mấp máy môi: "Mẹ ơi, con sai rồi đúng không?"

Thời gian trước, nàng được chính Lâm Phương đưa vào nhà, bà ấy nâng đỡ nàng, cho nàng đến trường, cho nàng học những lớp luyện thi có tiếng, cho nàng cơm ăn áo mặc, cho nàng chỗ yên giấc mỗi đêm.

Nàng khổ sở cười một tiếng.

Nàng phải đối diện với mọi thứ như thế nào đây?

Quả thật, nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này trước đây. Thế nhưng, giới hạn đã chạm, mọi thứ dường như không còn được như trước. Kể cả...Kể cả cảm xúc bên trong nàng đã hết sức kiềm nén cũng như một con người mất cương, chạy tán loạn không thể kiểm soát.

——

Ngô Cẩn Ngôn cả tối hồn xiêu phách lạc. Cô trốn vào trong lều, biện lý do là không khoẻ để từ chối vui chơi cùng với lớp.

Lều nhỏ, nó giống như một chiếc hộp, đậy kín cô với thế giới bên ngoài, khoá chặt những cảm xúc của cô để người khác không cách nào nhìn thấy được.

Chỉ có thế, chỉ có thế này thôi.

Cô nằm nhoài ra, căn lều nhỏ, không có truyện tranh cũng chẳng có máy chơi game, chỉ có vỏn vẹn tấm chăn và cái gối mà cô mang theo từ nhà.

Không có gì để có thể đánh lạc hướng cô.

Có lẽ đây là lúc bản thân cô nên tự nhìn thẳng vào vấn đề mà mình đang gặp phải.

Đúng rồi, cô không cách nào trốn tránh được nữa.

Tần Lam đã nói rằng, nàng giao phó sự an toàn cho cô, nhưng cô không thể làm gì khác ngoài chạy trối chết, cô không thể làm gì khác ngoài hết lần này đến lần khác để nàng lại với mớ hỗn độn mà mình tự tay tạo ra.

Cô còn quá nhỏ để hiểu thế nào là ở bên cạnh một người, còn quá nhỏ để học cách bảo vệ, chở che cho một người.

Tần Lam không lớn, nhưng những thứ cảm xúc riêng của nàng giống như mớ bông gòn được người ta nhồi nhét vào một con thú bông xinh đẹp.

Sâu bên trong vẻ ngoài đẹp đẽ, có rất nhiều thứ cô không cách nào có thể cáng đáng được.

Nhưng Cẩn Ngôn, chị chưa từng trách em.

Bởi vì, có nhiều thứ chính do chị chọn, nên là chị không cách nào oán trách em.

Tần Lam đứng bên ngoài nơi nhốt Ngô Cẩn Ngôn, đứng rất lâu, đám đông đã dần tản về chỗ trú ngụ, những khóm lửa nhỏ đã tắt dần, chỉ còn những làn khói nho nhỏ bốc lên.

Mọi thứ, tan dần rồi biến mất.

Tình yêu giữa hai người con gái với nhau...

Nói ra thì thật là nan giải.

Huống hồ, người lớn sẽ nghĩ rằng, hai người chỉ là không phân biệt được quý mến thông thường và yêu đương đậm sâu; rồi sau này, mỗi người đều sẽ cười trừ nhìn lại quá khứ thiếu chín chắn của bản thân mình.

Họ sẽ nghĩ như thế.

Thế mà, sâu thâm tâm của nàng, từ rất lâu nàng đã chọn cô, chưa từng quan tâm đến việc cô là cô gái nhỏ, càng chưa từng đoái hoài đến việc cô có bảo vệ được nàng thực sự hay là không.

Đơn giản là cảm giác muốn ở bên cô.

Đơn giản là tham luyến cái cảm giác muốn được đi bên cạnh cô.

Cẩn Ngôn, bởi vì em rất ấm áp.

Mất một lúc lâu sau nữa, nàng xoay lưng, đi về hướng khác.

Gió lộng, thổi vào mái tóc nàng.

——

Không biết đã ngủ quên từ bao giờ, Ngô Cẩn Ngôn tỉnh giấc vì tiếng gọi của chủ nhiệm. Ánh sáng mặt trời xuyên thủng tấm vải dù của lều, bên trong sáng hơn, cũng nóng hơn vài phần.

Cô ngồi dậy, nhắn một tin nhắn cho mẹ mình rồi để điện thoại trở lại balo.

Mọi người nhóm hai, nhóm bốn đã cùng nhau xếp hàng ở khu nhà vệ sinh để rửa mặt, có những nhóm lại kéo nhau ra bờ suối vừa rửa mặt vừa vui chơi.

"Ta tưởng ngươi chết rồi?" Khương Tử Tân không biết từ đâu mà lù lù xuất hiện, trên tay còn cấm cốc súc miệng cùng cái khăn mặt còn khô ráo.

Ngô Cẩn Ngôn lướt nhìn. Phỏng chừng người kia đang đợi cô đi cùng.

"Ngươi mới chết ấy." Cô buộc miệng chửi lại. "Đi thôi."

Hai người sánh vai cùng nhau đi hướng khu nhà vệ sinh.

Ngô Cẩn Ngôn quen sống sạch sẽ cho nên cô cũng không muốn ra bờ suối làm gì, càng không muốn người khác nhìn thấy bản thân mình một miệng đầy bọt trắng từ kem đánh răng.

Thời điểm hai người xuất hiện ở khu nhà vệ sinh thì trùng hợp lại gặp Tần Lam và Trương Gia Nghê bước ra.

Cẩn Ngôn thầm chửi trời đất trong lòng, cố tình nhìn đi hướng khác.

Nhưng mà người bạn chí cốt nào tha cho cô.

Khương Tử Tân vui vẻ kéo tay cô đi nhanh hơn.

"Chị Lam, chị Nghê." Cô líu lo như chú chim đang gặp chuyện vui.

Hai người được gọi tên cùng ngừng lại.

Tần Lam nhìn Ngô Cẩn Ngôn. Nhưng thấy cô né tránh mình cho nên nàng cũng rất nhanh thu hồi lại ánh mắt.

Nàng mỉm cười với Tử Tân: "Hai em vào đi."

Gia Nghê cũng chào hỏi vui vẻ.

Tử Tân không biết cảm xúc của Cẩn Ngôn nên rất nhiệt tình kéo dài cuộc trò chuyện: "Hai chị ở bên nào? Em tìm cả tối mà chẳng thấy hai người đâu."

"Khu số tám, hình như cách lớp em ba khu gì đấy..." Gia Nghê đáp, không quên đưa mắt nhìn Cẩn Ngôn.

Chợt nhớ lại thái độ thiếu kiên nhẫn của cô hôm qua cho nên cũng nhanh chóng dời mắt đi.

Ngô Cẩn Ngôn cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, cô quăng lại câu: "Ta đi trước đây." rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Mà Tử Tân cũng không biết cô bị gì.

Cô ấy ái ngại, cười cười: "Chắc do cậu ta mới dậy nên thần kinh có vấn đề. Xin lỗi các chị..."

"Không sao." Tần Lam mỉm cười lần nữa.

Sau đó, hai người trở về khu của lớp mình, hai đứa trẻ kia thì vào nhà vệ sinh.

——

Sáng ngày thứ hai, mọi người được phát sandwich đơn giản cùng với một cốc sữa đậu nành nóng.

Ngô Cẩn Ngôn ngồi trên bệ đá, ăn từ từ phần ăn của mình, cũng từ từ mà hớp vài ngụm sữa, nuốt tất cả xuống. Buổi sáng trên rừng có chút lạnh, uống thức uống nóng cũng làm tốt tâm trạng một chút.

Lúc này, Tử Tân mới phát hiện tâm trạng treo ngược cành cây của bạn chí cốt, cô ấy tiến lại cần, thì thầm vào tai: "Có chuyện gì à? Chẳng lẽ, ngươi và chị Lam cãi nhau?" Nói xong, cô còn tò mò liếc nhìn qua chỗ Tần Lam đang ngồi trò chuyện với một nhóm bạn cùng lớp rất vui. "Chị ấy cũng đâu đến mức cãi nhau với ngươi nhỉ?"

Cẩn Ngôn thở dài.

Người kia kinh ngạc. "???"

Kì thực rất hiếm khi thấy cô trưng ra dáng vẻ bất lực như vậy.

"Chẳng qua...ta không biết phải đối diện với chị ấy thế nào thôi." Cẩn Ngôn thở dài lần nữa, lấy mũi chân dùng lực đá vài hòn đá nhỏ văng xa. "Cho nên ta muốn tránh."

Khương Tử Tân bày ra dáng vẻ ranh ma, nhích gần Cẩn Ngôn thêm chút nữa: "Rốt cuộc ngươi gây tội tày trời gì?"

"Ta hôn chị ấy." Cô quay mặt đi chỗ khác, không làm rõ tâm trạng. "Hôn vào tai."

Tới khúc này, Khương Tử Tân chính thức xịt keo, hai mắt cô ấy mở to, hàm dưới cũng sắp rơi xuống đất. "Ngươi...ngươi...???"

Cẩn Ngôn chán ghét, liếc một cái rõ bén vào sự thái độ thiếu kiềm chế kia của bạn mình.

"Ta cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào nữa..."

"Lúc ấy, ta đột nhiên muốn hôn chị ấy, cũng không kiểm soát được hành động của mình."

Chiếc ly giấy cạn nước lúc này cũng bị Ngô Cẩn Ngôn siết chặt không tha.

"Chị ấy phản ứng thế nào?" Tử Tân đè nén sự tức giận của mình, nhìn cái kẻ chiếm tiện nghi của người khác đang ngồi đây than thân trách phận.

"Chị ấy không làm gì cả."

"Còn ngươi?"

"Ta..." Ngô Cẩn Ngôn cắn môi.

Mất một lúc sau mới có thể nói tiếp: "Ta xin lỗi rồi bỏ đi."

Người kia lặng thinh. Hai tay buông lỏng.

Giữa buổi sáng đầy náo nhiệt, tiếng hét như đánh vỡ tất cả.

"Tên khốn kiếp này!!!"

"Ngô Cẩn Ngôn!!!"

—17/02/2024–

Káo: Tui trở về Sài Gòn cũng được 2 ngày rồi. Mọi người ăn Tết vui khôngg?^^