Hẹn Ước Của Chúng Ta

Chương 45: Cắm Trại (6)



Káo Kùn:

Tâm sự một chút trước khi vào chương mới.

Theo lẽ thông thường, có rất nhiều bước ngoặt mình có thể, bằng cách nào đó có thể để hai bạn xác định tình cảm với nhau. Nhưng thực sự thì với độ tuổi và tính cách của hai nhân vật chính, là tác giả thì mình khó có thể vội vàng được nếu không phải nói là khá chậm nhiệt.

Có những người, có những cặp đôi, họ nhận thức được tình cảm của nhau rất sớm, nhưng lại rất lâu sau đó mới có thể thật sự ở bên nhau. Đối với mình, trong chuyện tình cảm, trước khi xác định thì phải có kiên nhẫn, có cố gắng, có thay đổi, cả về mình lẫn về người đó. Giống như việc chúng ta muốn trồng cây, thì chúng ta phải đi tìm đất tốt, cải tạo nó – Đó là trước khi bên nhau. Sau khi gieo hạt, chúng ta phải chăm bón, tưới tiêu, quan tâm đến nó mỗi ngày và thay đổi cách chăm sóc tùy từng giai đoạn phát triển – Đó là cách để duy trì tình cảm.

Vì vậy, mình không có cách nào vội vàng, mình không thể lặp lại sai lầm ấy để rồi tác phẩm trở nên sáo rỗng như đã từng.

Hơn nữa, mình viết truyện này nằm ở hai giai đoạn khác nhau của cuộc sống, có thể nói là viết từ đầu cho đến chương thứ 35 thì là cách nhìn của mình ở hai năm trước. Sau một thời gian dài để mình trải nghiệm nhiều thứ cũng như thoát khỏi vài trở ngại tâm lý khiến mình mất đi cảm hứng đặt tay viết, mình đã xóa đi hết các chương (bản thảo) chưa đăng tải và viết lại, bắt đầu để câu truyện đi theo hướng mà bản thân mình cho là hợp lý nhất.

Từ sâu trong lòng, mình hoàn toàn không muốn những ý tưởng về "Hẹn ước của chúng ta" bị dang dở, bởi vì mình thực sự tin vào mình của hai năm trước, mình của hai năm trước chắc chắn đã rất tâm đắc về cốt truyện của câu truyện này. Đó là lý do mình quyết định viết tiếp, viết đến cuối cho dù độc giả không còn nhiều bạn ở lại nữa.

Cuối cùng, mình không dám chắc rằng mình sẽ đặt một cái kết vui hay một cái kết không vui cho truyện. Nhưng, mình tin là trong chuyện tình cảm, khi chúng ta có thể giữ được những hồi ức tốt đẹp của những tháng ngày ở bên cạnh đối phương thì đó hẳn là một cái kết không tồi.

- --

Chương 45: Chị có thể đợi không?

Chạy một đường dài trên quốc lộ vắng người, cũng là một đường dài mang theo thấp thỏm, lo sợ.

Đường sá đã bị trận mưa làm ướt hoàn toàn, nhiều khúc đường chưa được tu sửa cũng đã hình thành nên những hố nước nhỏ, chứa đất và cát.

Lâm Phương nhanh chóng xuống xe, Ngô Mặc đi theo sau vợ mình, rất cố gắng vươn tay để che ô cho bà.

Hai chiếc xe sau gồm vài vệ sĩ cũng được triệu tập đến.

Khu vực cắm trại đông đúc học sinh.

Lâm Phương run rẩy đi đến. Lúc này, chủ nhiệm Lý cũng chủ nhiệm Vương cũng hớt hãi chạy tới.

Ngô Cẩn Ngôn cùng Tần Lam đồng loạt mất dạng trong khu rừng tối mù. Mà điều đáng nói là cả hai đều là con của Lâm Phương – Vị doanh nhân giàu có trước mặt.

Bà thở gấp, rồi lại không thể hít thở thông thoáng, bên tai thì vẫn văng vẳng tiếng giải thích của các chủ nhiệm.

Ngô Mặc đỡ vợ mình đang từ từ ngã xuống.

Bà trăm ngàn lần cũng không ngờ tới rằng, việc mình tài trợ cho chuyến đi này không những không khiến hai con vui được bao nhiêu mà giờ đây sự sống lại như sợi tơ mỏng manh nối bờ vực sâu thẳm.

"Ngô phu nhân..." Lý Xuân Ái nhìn cảnh này cũng bị dọa sợ.

Các học sinh cũng bắt đầu thì thầm, bàn tán.

Trương Gia Nghê đứng trong góc tối chứng kiến tất cả, hai bàn tay cuộn tròn, khóe mắt cũng cay cay.

Chính cô cũng không ngờ bản thân mình thoáng chốc lại trở thành một kẻ bỉ ổi, tàn nhẫn nhất thế giới.

...

Lâm Phương suy sụp một lúc lại chợt vùng dậy, thoát khỏi vòng tay của chồng mình, muốn chạy vào trong phía tối mù kia để tìm kiếm con gái, tìm kiếm Tần Lam.

Vì chủ nhiệm Vương đã nói rằng, phía sâu khu rừng là một bờ vực không thấy đáy.

"Lâm Phương!" Ngô Mặc đuổi theo sau, giữ tay vợ mình lại. "Lâm Phương!"

Bà lập tức òa khóc như một đứa trẻ, cơ thể không còn chống đỡ được nữa mà đã khụy xuống nền đất ẩm ướt, bộ quần áo nghiêm chỉnh được diện ở cuộc họp sáng nay đã nhăn nhúm, không còn nguyên vẹn.

"Cẩn Ngôn...Tần Lam..."

Không khí bi thương bao trùm lên tất thẩy.

Không ai có thể diễn tròn vai người mẹ, nhất là vào lúc này.

Không ai có thể khắc họa được nỗi đau của người mẹ khi bất lực, khi không cách nào bảo hộ được con mình.

Nếu so sánh sự đau đớn ấy với cái chết, thì chết đi có lẽ vẫn nhẹ hơn. Bởi vì sống không bằng chết mới là tầng cuối cùng của địa ngục.

——

Phía tăm tối.

Ngô Cẩn Ngôn thở dốc, tay giữ lấy đèn pin, tay giữ lấy Tần Lam, hai người dìu nhau lê chậm từng bước một.

Lúc này, cơn đau về thể xác mới bắt đầu hoành hành trong dây thần kinh của nàng và cô. Nhưng ít nhất lúc này, cô và nàng không còn cảm thấy trái tim mình treo lơ lửng trên những tán cây ấy nữa. Những tán cây ấy cũng chẳng còn là quái vật, chẳng nuốt chửng lấy hai người.

Dưới sự bao bọc của thiên nhiên, dưới cái nắm tay giữa thời tiết lạnh giá như muốn lấy mạng người, có nàng và cô, có hai người, có hai sự sống, hai hơi thở và hai trái tim còn run lên từng nhịp.

Dù thế nào đi chăng nữa, không ai có thể chịu đựng được nỗi đau người mình yêu thương không còn tồn tại cùng mình dưới một bầu trời.

"Tần Lam..." Ngô Cẩn Ngôn cất tiếng bằng chất giọng khàn đặc, mỏi mệt của mình. "Em nhất định sẽ bảo vệ chị..."

Câu nói giống như lần trước.

Tôi nhất định sẽ bảo vệ chị.

Nhưng lần này, không phải xuất phát từ cảm xúc nóng giận nhất thời, càng không phải vì thấy nàng yếu đuối liền sinh lòng muốn cho nàng một tia hi vọng.

Mọi thứ ngay lúc này đều xuất phát từ mong muốn thuần khiết và kiên định nhất của trái tim.

Tần Lam thấy ngực trái mình hẫng một nhịp, nàng không lên tiếng.

"Nhưng..." Cô trầm giọng. "Hiện tại, em không đủ sức để có thể cách ly chị khỏi tất cả những chuyện xấu xa ở trên đời..."

"Em cảm thấy mình chưa đủ tự tin, chưa đủ chín chắn, chưa đủ trưởng thành để...tính chuyện cùng chị lâu dài..."

Cô ngừng bước, ánh sáng của khu cắm trại cũng dần len lỏi vào tròng mắt của họ, duy chỉ cái nắm tay vẫn được che giấu dưới sự mập mờ thiếu sáng.

"Chị..." Cẩn Ngôn quay đầu, nhìn nàng. "Chị..."

Cô cắn chặt môi.

Nàng vẫn chăm chú nhìn cô, hết thẩy dịu dàng đều chỉ để dành cho cô.

"Chị có thể đợi không?"

Chị có thể đợi không?

Đợi đến một ngày Ngô Cẩn Ngôn trưởng thành và thấu đáo.

Đợi đến một ngày Ngô Cẩn Ngôn bình tĩnh đối mặt với hết thẩy những chuyện không như ý mình.

Đến đến một ngày Ngô Cẩn Ngôn cao hơn bây giờ, tóc dài hơn bây giờ, khuôn mặt chín chắn hơn bây giờ.

Đợi đến một ngày Ngô Cẩn Ngôn có thể dùng hết sự kiên định của mình, đứng trước chị bày tỏ tình cảm trong một đêm xuân, trăng thanh, gió mát.

Một ngày, cô không còn vì luyến tiếc mà bật khóc cùng những lời yêu thương muộn màng, đau đớn.

Có thể không?

...

Trước khi đón nhận ánh sáng thực, Ngô Cẩn Ngôn đã được đón nhận ngọn đèn được thắp vào trái tim mình, ấm áp và đầy kiêu hãnh.

"Cẩn Ngôn..."

"Chị có thể."

"Chị có thể đợi em."

——

"Tìm thấy rồi!"

Tiếng hô hào của những vệ sĩ trong bộ vest đen lấm bùn.

Lâm Phương vừa nãy gục mặt xuống khóc nấc cũng đứng lên ngay lập tức.

Hai vệ sĩ thấm mệt, cõng trên lưng là hai đứa trẻ tay chân bùn đất, có những vệt xước trên da thịt, có cả những giọt máu tươi đã bị gió làm khô đi.

"Cẩn Ngôn, Tiểu Lam!" Lâm Phương như đón nhận mùa xuân thứ hai của cuộc đời, mừng rỡ đến nước mắt thi nhau lăn xuống.

Trong lòng bà thầm cảm tạ.

Cảm tạ trời đất đã không cướp đi hai đứa trẻ của bà.

Cảm tạ rừng tối đã nương tay, không nhốt chúng lại.

Cảm tạ tất cả đã đem hai người trở lại đây.

Lý Xuân Ái cùng Vương Viện Khả cũng rất nhanh chạy đến, những chủ nhiệm khác được phân công đi tìm hai người cũng nhanh chóng được báo trở về, ai nấy cùng cầm đèn pin, người thì ướt sũng, giày dính đầy đất.

Thế nhưng, trên những khuôn mặt mệt mỏi ấy có biết bao nhiêu là mãn nguyện, là nhẹ nhõm, là vui mừng.

Cẩn Ngôn dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Tần Lam, khóe môi cũng nâng lên như thể muốn nói rằng:

Tần Lam, chị nhìn đi, không ai ghét bỏ chị, không ai muốn chị chết...

——

Các giáo viên y tế cũng nhanh chóng mang hộp sơ cứu đến chỗ đám đông đang vây quanh.

Mỗi người một việc.

Kiểm tra tình trạng thương tích của hai bạn học sinh dũng cảm.

Ngô Cẩn Ngôn vì vấp té nhiều lần mà trên khuỷu tay, đầu gối hay bả vai đều bị bầm tím mảng lớn, những vết xước chi chít khắp cơ thể - Dấu hiệu của sự kiên trì lớn nhất của cô, cũng như sự liều lĩnh khó đứa trẻ nào có được.

Cô yên lặng ngồi nhìn giáo viên bôi thuốc cho mình, cổ tay không ngừng dâng lên trận đau nhức nhưng cô không nói vì cô biết bản thân mình bị gì, và càng biết được ở nơi này không cách nào có thể chữa được.

Đợi về thành phố đi đã.

Lâm Phương đã đi ra ngoài gọi điện thoại sắp xếp với bệnh viện, chuẩn bị sau khi về thành phố sẽ lập tức đưa hai đứa trẻ của mình đi kiểm tra toàn thân.

Đợi đến lúc giáo viên y tế hoàn thành xong nhiệm vụ, cô ấy rời đi thì Ngô Mặc mới ngồi xuống bên cạnh con gái mình, khuôn mặt xót xa mới được hiện rõ.

"Bố..." Ngô Cẩn Ngôn thấy vậy liền hóa thành đứa trẻ, sà vào lòng ông. "Bố...đau..." Cô bĩu môi chỉ vào những vết thương có thể nhìn thấy bằng mắt.

Ngô Mặc xoa xoa lưng con gái, giọng nói dịu dàng vỗ về: "Ngoan. Lát sẽ không đau nữa..."

Lúc này, cô mới cười hì hì trong lòng ông.

"Sao con có thể không màng tính mạng mà chạy vào đó?" Ngô Mặc xoa đầu con gái, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để hỏi. "Nhỡ đâu..."

Ngô Cẩn Ngôn thở đều đều trong lòng ông.

Con gái nhỏ trầm trọng: "Nếu đổi lại..." Cô lưỡng lự, không dám ngước nhìn. "Nếu đổi lại Tần Lam là mẹ, thì bố có sẵn sàng không?"

Câu hỏi này đương nhiên đối với giám đốc Ngô thì dễ như trở bàn tay.

"Đương nhiên có." Ông nhanh chóng đáp.

Nhận được câu trả lời như ý, Ngô Cẩn Ngôn cũng nói tiếp, nhưng lần này giọng của cô lại vô cùng nhỏ: "Con cũng như bố."

"..." Ngô Mặc nhận được câu khẳng định này của con gái cũng không khỏi kinh ngạc.

Nếu như "Con cũng như bố." thì chẳng lẽ con gái mình xem con bé Tần Lam là người thương?

Ngô Cẩn Ngôn ngẩn đầu, để lộ vài tia kiên định.

"Con..." Cô mấp mấy môi. "Bố có thể đừng nói cho mẹ biết được không?"

Tiểu Ngôn bé nhỏ trưng ra ánh mắt khẩn cầu đến cùng cực.

Ngô Mặc rũ mi, mọi chuyện có vẻ đã sáng tỏ.

Thì là, Ngô Cẩn Ngôn đối với Tần Lam cũng giống như ông đối với vợ mình.

Thì là...

Nghĩ đến đây, ông không khỏi giật mình.

Cẩn Ngôn thấy biểu cảm liên tục biến đổi của bố mình nên cũng thấp thỏm theo.

Cô vờ như ngây ngô, giơ ngón út lên: "Bố hứa với con nhé?"

...

Một lúc lâu sau, cuối cùng Ngô Mặc cũng nghéo tay mình vào ngón tay nhỏ của con gái.

Thôi thì con cũng còn nhỏ nên bố cũng sẽ xem như chuyện này chưa từng biết qua.

Thôi thì vậy.

—20/02/2024—