Hẹn Ước Tuổi Trẻ

Chương 1



Cố Thanh Lan, học sinh trường trung học Phượng Nam, thành tích xuất sắc, là học sinh giỏi danh xứng với thực. Mỗi ngày chỉ loanh quanh ba điểm: phòng ngủ, phòng học, căn tin, sống một cuộc sống bình yên, đầy đủ.

“Còn 100 ngày nữa! 100 ngày sau chính là ngày quyết định vận mệnh của các bạn, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng chạy nước rút nào!” Một người đàn ông trung niên đứng ở sân tập thể dục phát biểu, dưới đài vang lên một trận vỗ tay, một đám thanh niên có chí tiến thủ tràn ngập hy vọng.

Trên tường phòng học lớp 12A1 dán đầy những khẩu hiệu màu đỏ, cạnh bảng đen có ghi một dòng chữ “Cách kỳ thi đại học còn 100 ngày!” vô cùng chói mắt. Trên mấy cái bàn trong phòng học toàn là các loại bài tập, lấp trọn khoảng thời gian rãnh rỗi vui vẻ, vì tương lai của bản thân; Thanh Lan cũng không ngoại lệ.

“Các bạn học sinh tập trung một chút, bạn này là học sinh mới chuyển đến của lớp chúng ta.” Đột nhiên giọng nói của chủ nhiệm lớp vang lên.

Cố Thanh Lan ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu bạn vừa chuyển đến kia cả người dựa vào cửa, bộ dạng bất cần đời đưa tay hất hất tóc.

Chủ nhiệm lớp ho lên một tiếng, ý bảo cậu ta tự giới thiệu.

Cậu ta không tình nguyện lắc lắc đầu: “Chào các cậu, tớ tên Chung Viễn, mong được chỉ bảo.”

Các bạn học bên dưới đều rỉ tai thì thầm: “Cậu nhìn cậu ta kìa, cũng không biết sao lại lọt vào lớp A1.” “Nhìn kìa.”

Chủ nhiệm lớp lên tiếng giữ trật tự: “Được rồi được rồi, em tìm một chỗ ngồi im lặng tự học nhé!”

Chung Viễn nhìn quanh phòng học, dừng mắt tại bên cạnh Cố Thanh Lan, tiến lên nói: “ Bạn học, chỗ này có người ngồi chưa?”

Cố Thanh Lan lắc đầu.

Chung Viễn ném cặp sách lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.

Cố Thanh Lan nhíu mày: “Xin cậu nhỏ tiếng chút.”

Chung Viễn cười cười nói: “Cậu thú vị thật.” Nói xong liền nằm dài trên bàn ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy Chung Viễn nằm ngủ bên cạnh, Cố Thanh Lan không khỏi thắc mắc: “ Cái tên này nhìn thế nào cũng chẳng giống học sinh lớp hạng nhất, vậy mà lại còn ngồi chung một chỗ với mình! Có để yên cho người khác học tập đàng hoàng không đây! Chủ nhiệm cũng thật là.”

“Ding ding ding……”

Tiểu Vũ: “Đi, hôm nay chúng ta đến căng tin ăn thịt viên hầm!”

Trương Mẫn Mẫn kéo tay Thanh Lan: “Đi thôi đi thôi Thanh Lan!”

“Đói quá đi!”

“Thanh Lan cậu có muốn ăn hành không? Bỏ một chút nhé!”

“Đến đây đến đây!”

Tiểu Vũ: “Tớ nói cho các cậu nghe, cái cậu bạn Chung Viễn kia hình như là đi cửa sau đấy.”

Trương Mẫn Mẫn tò mò hỏi: “Làm sao cậu biết?”

“Chuyện này còn cần phải hỏi à, chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Nhìn cái dáng vẻ chỉ biết chơi đùa kia, sao có thể so sánh với Thanh Lan nhà ta chứ. Cậu nói đúng không Thanh Lan.”

Thanh Lan không nói gì, chỉ mỉm cười.

Tiểu Vũ tiếp tục hỏi Thanh Lan: “Cậu ta ngồi cạnh cậu thế nào rồi!”

Thanh Lan nhún vai: “Cũng tạm.” Cô không muốn nói mấy chuyện nhàm chán đó với họ, bèn nói: “Tớ ăn no rồi.”

“Đợi tớ với!” Trương Mẫn Mẫn đi theo Cố Thanh Lan, còn quay mặt lại về hướng Tiểu Vũ làm mặt quỷ.

Tiểu Vũ: “Sao mỗi ngày mọi người chỉ có học hành thôi vậy, ầy! Không ăn thì mình ăn!”