Hẹn Ước Tuổi Trẻ

Chương 4



Sau cơn mưa có vẻ như ánh nắng cũng trở nên ấm áp động lòng người hơn bình thường, hôm nay, Chung Viễn và Cố Thanh Lan hẹn nhau đi leo núi.

“Chung Viễn đợi tớ với!”

“Cậu đuổi theo tớ đi! Ha ha ha!”

Bởi vì vừa mưa xong, khó tránh khỏi mặt đường có chút trơn trượt, trên sườn núi Cố Thanh Lan không cẩn thận dẫm phải rêu.

“Ah!”

Chung Viễn quay đầu lại thấy Cố Thanh Lan sắp ngã, cậu không chút do dự chạy đến giữ chặt lấy Cố Thanh Lan, kết quả khiến cho vùng thắt lưng ngã đâm vào chóp đá.

Vì không muốn Cố Thanh Lan lo lắng, Chung Viễn ân cần hỏi: “Cậu không sao chứ!”

“Tớ không sao, cảm ơn cậu, cậu thì sao?”

“Nam tử hán đại trượng phu, sao tớ có thể có chuyện gì được chứ?” Chung Viễn lấy tay nâng eo nhịn đau nói.

Cố Thanh Lan và Chung Viễn cùng tiến lên đỉnh núi khi trời mới chạng vạng. Ở trên đỉnh núi, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng nơi thành thị, ngã tư đường người xe tấp nập, xa xa còn có đèn neon lấp la lấp lánh hiện ra vô cùng mê người, không khí vốn đã yên lặng nay lại tăng thêm chút hơi thở mập mờ.

“Đẹp thật đó!”

Chung Viễn kiêu ngạo nói: “Có phải cảm thấy tinh thần rất sảng khoái không?”

“Ừm! Nơi này thực sự rất đẹp.”

“Sau này nếu cậu thấy không vui, tớ sẽ cùng cậu đến đây.”

Đột nhiên, một người đàn ông với bộ đồ an ninh quát lên: “Ai đấy! Không thấy nơi này bị cấm leo núi à?”

Cố Thanh Lan cùng Chung Viễn chạy thẳng xuống núi. Cơn đau nhói từ eo truyền đến khiến cho bước chân của cậu dần chậm lại.

“Ha haha, cậu thua rồi.” Cố Thanh Lan ôm cặp sách đứng ở phía trước phất tay nói.

Sau khi về đến nhà, Chung Viễn đang định đứng dậy đi lấy nước thì đột nhiên cảm nhận được hai mắt tối sầm, ngất xỉu. Mợ của Chung Viễn sau khi đưa cậu đến bệnh viện liền đến trường học đón em trai.

Chung Viễn chậm rãi mở mắt, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện bản thân đang ở bệnh viện. Cậu muốn rời giường nhưng lại thấy cảm người không có sức lực. Lúc này, bác sĩ bước vào trong.

“Cậu đừng có cử động bậy, người nhà cậu đâu?”

“Mợ con có việc, có chuyện gì bác sĩ cứ nói với con!”

Vị bác sĩ do dự một hồi: “Tình trạng trước mắt của cậu không tốt cho lắm!”

“Không phải chỉ bị thương ở eo thôi sao?”

Bác sĩ lắc đầu: “Đó là việc nhỏ, chủ yếu là cậu bị tụ máu trong não, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển biến xấu, tôi nghĩ nên đề xuất cậu đến bệnh viện ở Bắc Kinh trị liệu.”

Chung Viễn không thể tin được lời bác sĩ vừa nói, trước giờ cậu vẫn luôn rất khỏe mạnh, sao có thể chứ? Chung Viễn ngơ ngác nhìn lên trần nhà trắng xóa của phòng bệnh, trong ánh mắt chứa đầy sự bất lực cùng bi thương.